- Quân
doanh Thiên Hữu, trong lều nguyên soái -
Sau khi thu
binh trở về quân doanh, các tướng lĩnh băng bó qua loa xong liền tụ họp trong lều
nguyên soái, vết máu trên mặt còn chưa kịp tẩy. Nguyên soái Tần Tĩnh ngồi ở vị
trí chủ trì, trưng ra vẻ vô cùng nghiêm túc. Mộ Dung Lạc Cẩn cùng các tướng
lĩnh, mỗi người có một thần sắc khác nhau. Nhưng, đều lẳng lặng, tập trung nhìn
về phía Đông Phương Ngọc, người vừa vén rèm lên, đang chậm rãi đi tới. Ánh mắt
bọn họ kinh ngạc có, sợ hãi có, khó hiểu có, tò mò cũng có.
Người trước
mặt, một thân áo dài trắng, cổ tay áo thêu mấy nhành trúc, vừa phóng khoáng vừa
thanh tú. Còn khuôn mặt kia, đẹp đến mức khó có thể hình dung, khuynh quốc
khuynh thành, lộ ra vẻ tao nhã và thánh thiện bất phàm. Cả người nàng trong trẻo
nhưng lạnh lùng, tựa hồ tiên nhân không nhiễm bụi trần. Đây thực sự là quân sư
mà bọn họ đã quen thuộc sao? Diện mạo tuy không giống, nhưng cảm giác thanh
thanh lạnh lùng này, thì rõ ràng chính là nàng.
Đông Phương
Ngọc không để tâm đến đủ các loại ánh mắt đang nhìn mình, đi thẳng đến chỗ của
nàng, ngồi xuống. Xong xuôi, nàng ho nhẹ hai tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng
túng trong phòng, cất giọng thanh thanh, nói: “Nguyên soái, Đông Phương có lỗi,
xin nguyên soái trách phạt.” Lời tuy như thế, nhưng sắc mặt nàng lại bình tĩnh
vô lo. Ánh mắt sâu thẳm, lộ ra vẻ bi thương, tựa hồ đang cố gắng áp chế nỗi đau
vô cùng, khiến cho người nhìn thấy bất giác cũng phải đau lòng theo.
Cố gắng nhớ
lại chuyện cũ để tạo vẻ mặt bi thảm, Đông Phương Ngọc lúc này đang vận dụng kĩ
thuật diễn xuất tốt nhất, hy vọng có thể lấp bớt chuyện dung mạo thật của nàng.
Dù sao, lần
này Thiên Hữu đại thắng, nàng đúng là đã lập công lớn, nhưng việc nàng cố ý giấu
diếm dung mạo cũng là thật. Giả như trên mặt nàng có vết sẹo gì, hoặc là giống
Bách Quỷ lão nhân, bị vẽ hình như vậy thì việc đeo mặt nạ còn có thể hiểu được.
Đáng tiếc, hiện tại, với tướng mạo này, cộng thêm thân thế không rõ của nàng,
chắc chắn sẽ không tránh khỏi hoài nghi.
Vì công việc
về sau, nàng nhất định phải giải quyết chuyện này một lần dứt điểm, không thể
lưu lại mầm mống tai họa sau này. Đông Phương Ngọc cân nhắc một hồi, rốt cuộc
quyết định tiên hạ thủ vi cường, cứ chủ động thỉnh tội trước. Nàng lén nhìn
quanh bốn phía, ừm, hiệu quả quả nhiên không tệ. Bằng chứng là, ánh mắt mọi người
đều có tia áy náy, ngoại trừ Mộ Dung Lạc Cẩn. Lúc này, đôi mắt đen láy kia đang
mang theo chút tăm tối, khiến cho người ta không nhìn ra được cảm xúc của hắn.
Đúng là phiền
toái. Đông Phương Ngọc nhịn không được oán thầm, chỉ tại người này tới quá
nhanh. Nếu hắn trễ một chút thì nàng chí ít đã có thể nghĩ cách che đậy. Nhưng
bây giờ thì sao, rốt cuộc nàng còn phải tự dâng mình cho người khác trách phạt.
Sau khi lời
xin thỉnh tội của Đông Phương Ngọc vừa dứt, các tướng lĩnh liền như nổ tung, đầu
tiên là Triệu Tử Tề. Hắn đứng lên, chắp tay, nói: “Nguyên soái, ngài không thể
qua cầu rút ván. Quân sư vừa mới giúp ngài đánh thắng trận lớn, nếu ngài trừng
phạt người ta thì thật không phải!”
“Đúng vậy,
đúng vậy, quân sư đã lập không ít công. Sao có thể bị phạt chỉ vì chút chuyện
nhỏ thế này?” Lập tức, có người lên tiếng phụ họa.
Các tướng
lĩnh bình thường thẳng thắn, nghĩ gì nói đó. Chưa kể việc họ mới vừa chiến đấu
hăng hái, đồng sinh cộng tử, hơn nữa, đối với các tướng sĩ đã quen xông pha trận
mạc, thì nghĩa khí là quan trọng nhất. Dĩ nhiên, họ không thể trơ mắt nhìn Đông
Phương Ngọc bị phạt. Quân sư vì đấu thuật, trận pháp đã bỏ bao nhiêu sức lực, mọi
người đều rõ. Các tướng lĩnh cương trực vì thế mà tự nhiên lên tiếng bênh vực,
bất bình cho quân sư, nghị sự không ngừng nghỉ.
Đang trong
lúc mọi người hăng say nói, tướng quân Ngụy Bân chăm chú nhìn Đông Phương Ngọc,
tựa hồ có cái gì khó nói, hắn do dự một lát rồi mới mở miệng: “Quân sư, chuyện
này, khuôn mặt hiện tại của huynh, là thật sao?”
Đông Phương
Ngọc chợt sa sầm mặt nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, thầm nghĩ, người
này tư duy thật đúng là độc đáo. Đoạn, nàng quan sát những ánh mắt tò mò đang đợi
câu trả lời, lặng lẽ xem thường trong lòng một cái, rồi bất đắc dĩ gật đầu: “Phải.
Hiện tại, ta không đeo mặt nạ.”
“Quân sư, nếu
vậy thì huynh thật đúng là, một mỹ nam tử nha. Tuy rằng, có chút giống nữ nhi…”
Ngụy Bân ngạc nhiên một chút, nói ra tiếng lòng của mọi người.
Đông Phương
Ngọc: “…”
“Tức là như
vậy, Dư quân sư, tướng mạo của ngươi rõ ràng đẹp thế này, sao lại còn muốn giấu
đi?” Nhị hoàng tử Hiên Viên Hạo Thiên lại vào lúc này mở miệng, một câu nói
trúng đích, “Ngươi như vậy, so với Mộ Dung Lạc Cẩn còn đẹp hơn. Đúng không? Lạc
Cẩn.” Dứt lời, hắn khẽ nhíu mày nhìn Đông Phương Ngọc. Bộ dáng của hắn phong
lưu anh tuấn, chỉ tiếc là ánh mắt cợt nhã vô cùng.
Mộ Dung Lạc
Cẩn lạnh lùng trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thiên, không thèm trả lời. Đông
Phương Ngọc thấy vậy, mỉm cười, nói: “Nhị hoàng tử hỏi rất hay. Đông Phương đeo
mặt nạ, không phải là có ý định lừa gạt. Chỉ là bởi vì, lúc trước bị Bách Quỷ
phục kích, ta đành phải che dấu hành tung. Sau trốn tới quân doanh, do không muốn
gây phiền toái nên ta vẫn đeo.”
Dừng một
chút, nàng nói tiếp: “Về phần diện mạo, con người bất kể là xấu hay đẹp, trăm
năm sau cũng sẽ trở thành một bộ hài cốt, cần gì cứ phải tự tìm phiền não? Nhị
hoàng tử xinh đẹp như vậy, hẳn là càng hiểu được đạo lý này?”
Hiên Viên Hạo
Thiên cười yếu ớt, lên tiếng: “Quân sư quả là thấu tình đạt lý.” Mộ Dung Lạc Cẩn
lúc này, sắc mặt tuy không thay đổi, nhưng trong mắt lại ẩn ý cười. Tiểu tử
này, thật đúng là không chịu thua ai bao giờ.
Trong khi
Đông Phương Ngọc và Hiên Viên Hạo Thiên khẩu chiến, Tần Tĩnh đang vô cùng đau
khổ, khó xử. Một nhân tài như vậy, chẳng lẽ chỉ vì hắn giấu diếm diện mạo của
mình mà bỏ đi sao? Nếu thế thì nguyên soái như hắn cũng quá tệ rồi. Bình tĩnh
mà xem xét, hắn vốn cực kì yêu thích quân sư trẻ tuổi này. Không những có thể
giải độc, phá trận, mà tính cách lại rất khiêm tốn, lễ độ, tuy võ công đầy mình
nhưng không hề khoe khoang. Người như vậy, rất hiếm có.
Thế nhưng,
dù sao, việc cấp bách lúc này, vẫn là phải thông qua cửa ải của nhị hoàng tử
cái đã.