Việc cấp
bách bây giờ lúc này, chính là phải thông qua cửa ải của nhị hoàng tử…
Tần Tĩnh
cân nhắc một hồi, bất giác hướng ánh mắt về phía Mộ Dung Lạc Cẩn, ý nói: “Dư
Đông Phương là người do ngươi mang vào, chức quân sư cũng là ngươi hứa hẹn cho
hắn. Hơn nữa, quan hệ giữa ngươi và nhị hoàng tử cũng không tệ. Tình hình này,
mọi sự đều trông cậy vào ngươi đấy.”
Mộ Dung Lạc
Cẩn lúc này, trong lòng vô cùng buồn bực. Cho tới nay, hắn thật sự rất tín nhiệm
Dư Đông Phương. Bởi thế, hắn mới dễ dàng ưng thuận trao chức quân sư cho nàng,
còn phó thác để nàng giải độc giúp Tần Tĩnh. Tuy rằng đã dùng tất cả thế lực của
Mộ Dung sơn trang vẫn không tra ra lai lịch của nàng, hắn cũng chẳng hề để ý.
Sau đó, chuyện luyện binh bày trận, hắn cũng không mảy may nghi ngờ nàng. Mộ
Dung Lạc Cẩn càng ngày càng bị thiếu niên thanh tú này hấp dẫn, còn luôn nghĩ rằng
mình đã thân thiết với “hắn”, hiểu “hắn”. Mặc dù bề ngoài, người này luôn lạnh
như băng, nhưng lại đối xử với hắn không giống những người khác. Hơn nữa, dù
gì, nàng cũng đã nhận ngọc bội gia truyền của hắn, không phải sao?
Tuy rằng ngọc
bội này biểu tượng cho điều gì thì hắn không dám nói cho Đông Phương Ngọc…
Nhưng mà,
thật không thể ngờ, người này lại lừa dối hắn như thế, còn giấu diếm tất cả mọi
người. Đừng nói dung mạo, ngay cả cái tên này, chưa chắc đã là thật! Mộ Dung Lạc
Cẩn thầm nhớ lại, hắn mỗi ngày đều tìm cách tiếp cận nàng, vậy mà cũng không
phát hiện ra điều gì. Hơn nữa, quan trọng là, nàng rõ ràng chưa từng nghĩ tới
chuyện nói cho hắn biết! Hừ! Mộ Dung Lạc Cẩn nghĩ nghĩ một hồi, trong lòng vừa
tức giận vừa phiền não. Hắn dĩ nhiên không thèm để ý đến ánh mắt của Tần Tĩnh,
tiếp tục hằm hằm, làm hại Tần Tĩnh nháy mắt ra dấu đến nỗi nhức cơ.
Trong khi
đó, Đông Phương Ngọc cùng Hiên Viên Hạo Thiên đang mải chằm chằm nhìn nhau, chẳng
thèm để ý đến thái độ của hai người bên kia. Một người thì bình tĩnh, tao nhã,
thong dong, còn một người thì tươi cười sáng lạn, vừa phong lưu vừa gian tà.
Hai người giằng co qua lại, ngươi tới ta đi, sát khí kịch liệt, tia lửa văng khắp
nơi.
“Quân sư thật
đúng là thâm tàng bất lộ. Nhưng mà, người giỏi võ công như quân sư, không biết
lúc trước làm sao lại bị Bách Quỷ phục kích?” Hiên Viên Hạo Thiên nhíu mày cười,
vờ ra vẻ nghi ngờ, nói, “Không đúng nha. Bổn hoàng tử nhớ rõ, lúc trước quân sư
nói là bị sơn tặc tập kích, sao lại biến thành…” Hắn nói tới đây thì ngừng lại,
cố tình chừa không gian cho mọi người tưởng tượng.
“Nhị hoàng
tử nói đùa. Sư phụ của Đông Phương từng dạy, võ công rất quan trọng. Tuy rằng,
hoàng đế trị quốc giỏi, nhưng không có nghĩa là sơn tặc Thiên Hữu không có loại
trình độ cao thế này.” Gương mặt Đông Phương Ngọc vừa ung dung vừa lạnh lùng,
nàng lên tiếng bằng ngữ điệu bình thản, “Về phần Bách Quỷ, đó là ân oán cá
nhân, không cần thiết phải nói ra.” Đối phó với loại người nham hiểm này, tốt
nhất là cứ nói thẳng. Cái kiểu pha trò của hắn thật sự khiến nàng khó chịu. Ta
không muốn nói cho ngươi đấy, làm gì nhau nào? Đường đường là hoàng tử mà còn
muốn chơi trò bới móc sao?
“Vậy có
nghĩa là quân sư vừa báo được cả hận nước lẫn thù nhà. Xin chúc mừng, chúc mừng.”
Hiên Viên Hạo Thiên tiếp tục mỉm cười.
“Đa tạ.”
Đông Phương Ngọc thản nhiên đáp, sắc mặt trầm tĩnh.
Thật ra,
trong lòng Hiên Viên Hạo Thiên không hề hoài nghi Đông Phương Ngọc, chỉ là hắn
muốn giáo huấn nàng một chút, để mai sau khi nàng vào triều đình, sẽ không gây
ra phiền toái gì. Nào ngờ, hắn vừa mở miệng thì lập tức gây nên khẩu chiến.
Hàng năm, hắn đều đến các làng chơi, không có loại người nào là chưa từng gặp
qua. Bởi vậy, hắn tự nhận rằng mình có tài ăn nói, da mặt cũng dày, không nghĩ
rằng có ngày lại đụng độ phải một người miệng lưỡi thì láu cá, nhưng khuôn mặt
vẫn lạnh như tiền thế này!
Có điều,
người này quả thật ngay thẳng. Hiên Viên Hạo Thiên quan sát Đông Phương Ngọc,
trên môi lại nở nụ cười thích thú đầy gian manh.
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhìn thấy nụ cười của Hiên Viên Hạo Thiên, thầm nghĩ không tốt, hối hận vì
mình đã không sớm mở miệng, khiến cho tên nhị hoàng tử nổi tà tâm với Đông
Phương Ngọc. Nghĩ xong, hắn liền nhìn quanh lều trại bằng ánh mắt bình tĩnh, trấn
an các tướng lĩnh. Đoạn, hắn chậm rãi lên tiếng, thanh âm trầm thấp tao nhã:
“Các vị, Đông Phương là do Mộ Dung Lạc Cẩn ta mang vào quân doanh, cũng là ta hứa
trao chức quân sư cho hắn. Từ xưa đến nay, nếu nghi người thì không dùng người,
dùng người thì không nghi ngờ người. Bởi vậy, bản tướng quân nguyện lấy danh dự
của Mộ Dung sơn trang để đảm bảo cho Đông Phương. Không biết như vậy, nhị hoàng
tử còn có vấn đề gì không?”
Lời này vừa
nói ra, tâm tư của mọi người liền trở nên phức tạp. Tần Tĩnh thầm trách, tiểu tử
ngươi, rốt cuộc cũng chịu mở miệng. Sao vừa rồi ngươi không nói sớm? Làm hại mắt
của lão phu bây giờ còn thấy khó chịu. Có điều, ngươi lấy danh dự của thiên hạ
đệ nhất sơn trang ra đảm bảo, có phải là hơi quá hay không…
Đông Phương
Ngọc xem thường trong lòng một cái, bà đây là do ngươi mang vào sao? Rõ ràng là
ta bị thương nên mới bị các ngươi bắt sung quân. Ngươi đảm bảo làm cái khỉ gì?
Bà đây cũng không phải là nghi phạm, ngươi làm gì mà phải chuyện bé xé ra to
như thế.
Trong khi
Đông Phương Ngọc hầm hừ khó chịu thì Ngụy Bân, Tạ Lưu Phong cùng đám người còn
lại không khỏi kinh ngạc. Từ khi nào mà Mộ Dung Lạc Cẩn và Dư Đông Phương lại
có quan hệ tốt như vậy, khiến cho hắn dám đem cả danh dự của thiên hạ đệ nhất
sơn trang ra đảm bảo? Đối với chuyện Đông Phương Ngọc đeo mặt nạ, bọn họ vốn
không có ý kiến gì, nay thấy Mộ Dung Lạc Cẩn khẳng định như thế, liền vội vàng
phụ họa.
Hiên Viên Hạo
Thiên khẽ nhíu mày, tên Mộ Dung Lạc Cẩn này rốt cuộc là có ý gì? Tại sao trước
giờ hắn không biết người này cũng có lúc hào phóng, tốt bụng như thế? Sau khi
thầm thắc mắc một hồi, Hiên Viên Hạo Thiên liền lên tiếng, hỏi: “Mộ Dung tướng
quân, ngươi xác định người ngươi đảm bảo là Dư Đông Phương sao?” “Dư Đông
Phương”, ba chữ này hắn cố ý nhấn mạnh, ý nói, ngươi có thể xác định danh tính
của người này là thật hay không mà dám bảo đảm?
Mộ Dung Lạc
Cẩn khẽ động trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ đưa mắt nhìn
Đông Phương Ngọc, trong ánh mắt còn mang theo chút tâm trạng khác thường, tựa hồ
vừa chờ mong lại vừa kháng cự.
Đông Phương
Ngọc, thế nhưng lại không để tâm đến hắn, chỉ bình thản mở miệng: “Tại hạ họ
kép là Đông Phương, lấy một chữ Ngọc làm tên, tức là Đông Phương Ngọc.”
Cái tên
Hiên Viên Hạo Thiên thật là lắm chuyện. Thôi, nói cũng đã nói rồi. Dù sao, cũng
chỉ là một cái tên, một cái danh hiệu mà thôi, có gì quan trọng? Huống chi, dẫu
cho ta có nói cho ngươi tên thật, thì chắc chắn ngươi cũng sẽ không tra ra được
cái gì! Ta đối với Sa Vũ lâu, vẫn là rất tin tưởng.
Mộ Dung Lạc
Cẩn đập trán một cái, quả nhiên người ở giữa là xui xẻo nhất, ngay cả tên của
nàng cũng là giả! Có điều, tiểu tử này quả thật là rất lười. Muốn giả tên họ
thì liền đem tên thật trộn lại vài chữ, đúng là phong cách của nàng.
Nghĩ xong,
hắn liền tao nhã lên tiếng: “Đông Phương Ngọc? Quân tử như ngọc, bản tính ôn
hòa, tên thật giống người. Mặc kệ tên của quân sư là gì, bản tướng quân đều đảm
bảo cho huynh.”
Đúng vậy, mặc
kệ nàng là ai, hắn đều nguyện vì nàng đảm bảo. Chỉ là, trước giờ vẫn gọi nàng
là “Đông Phương”, nhưng, hiện tại xem ra, thật đúng là…
Hiên Viên Hạo
Thiên nghe vậy, ha ha cười, cất cao giọng, nói: “Được! Đông Phương quân sư có
tài như vậy, bổn hoàng tử vẫn là nên vì triều đình mời chào. Chỉ là chiến trường
hiểm ác, ta không thể không cẩn thận. Xin quân sư chớ trách! Có điều, dung mạo
của quân sư xinh đẹp thế này, về sau vẫn là không nên đeo mặt nạ gì nữa.” Ngữ
khí của hắn có vẻ trêu đùa, nhưng lại ngầm mang theo ý cảnh cáo.
Đông Phương
Ngọc thầm kinh ngạc trong lòng, nhị hoàng tử này sao tự nhiên lại đổi tính như
vậy? Chỉ uy hiếp ngoài miệng qua loa xong thì liền cho qua? Nàng nghĩ nghĩ một
hồi, cuối cùng vẫn không tìm ra nguyên nhân, liền thản nhiên, nói: “Nhị hoàng tử
nghiêm trọng rồi. Nếu không phải vì tình huống đặc biệt thì bản quân sư cũng
không thích đeo mặt nạ trên mặt.”
Tuy trong
lòng nghi ngờ nhưng với vị nhị hoàng tử này, không thể cứ lên tiếng hỏi. Bởi vậy,
Đông Phương Ngọc đành im lặng ngồi nghe nguyên soái Tần Tĩnh tổng kết. Đơn giản
là Thiên Hữu phúc lớn, các tướng lĩnh anh dũng, sau này nên trung thành trả nợ
nước, vv… Nàng nghe một hồi, nhịn không được mà bực bội. Không phải Tần Tĩnh
nhiều năm qua đóng quân ở biên cương, mỗi khi xuất binh đánh giặc thì ít có địch
thủ sao? Vậy thì việc gì phải dài dòng như thế? Không phải là do đánh bại được
Bắc Minh nên hưng phấn quá mức đó chứ?
Thật ra, đoạn
phát biểu của Tần Tĩnh cũng không phải là dài, chỉ mất chưa đến nửa nén hương.
Nhưng, do Đông Phương Ngọc xưa nay ít nói, cũng không thích nghe người khác nói
nhiều. Nên, rốt cuộc, vừa nghe Tần Tĩnh lên tiếng: “Mọi người vất vả rồi, mau
nghỉ ngơi sớm đi”, thì nàng liền đứng dậy, xã giao cùng Triệu Tử Tề và đám người
kia vài câu rồi về thẳng lều trại, chẳng thèm đoái hoài đến ánh mắt mãnh liệt đằng
sau lưng mình.
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhìn bóng dáng thản nhiên của nàng mất dạng, chỉ có thể âm thầm buông một
tiếng thở dài, rồi xoay người bước đi.