Mộ Dung
công tử vốn đang ở trên giường duy trì tư thế mị hoặc, lúc này đột nhiên té
nhào xuống đất trong bộ dạng chẳng lấy gì làm tao nhã. Thế nhưng, hắn lại không
hề nghĩ tới nguyên nhân xảy ra chuyện mà chỉ thầm bi ai vì hình tượng của mình:
“Thảm, Đông Phương chắc là sẽ không chê cười mình đó chứ?” Nghĩ vậy, bất chấp
choáng đầu hoa mắt, hắn lập tức miễn cưỡng ngồi dậy, dựa người vào giường.
Sao tự
nhiên đang yên đang lành lại hộc máu? Đông Phương Ngọc trong lòng kinh ngạc, vội
bước nhanh về phía trước, đặt bàn tay mềm mại lên cổ Mộ Dung Lạc Cẩn, cẩn thận
bắt mạch. Một hồi sau, nàng nhịn không được mà khẽ cau mày, tại sao lại có thể
như vậy? Đây chính là.
Nàng liền
nhìn chung quanh một vòng, bên trong lều này không có gì dị thường, trong không
khí cũng không có mùi gì đặc biệt. Đông Phương Ngọc đang vô cùng băn khoăn, bỗng
nhiên, ánh mắt nàng quét qua chiếc lư hương trong góc, tia mắt lập tức sáng ngời.
Chiếc lư hương này có tạo hình rất khác biệt. Hương bên trong đã sớm cháy hết,
chỉ còn sót lại một chút tro tàn màu xám trắng. Đông Phương Ngọc cẩn thận dùng
đầu ngón tay lấy một chút hương, nhẹ nhàng nghiền một cái, rồi ngửi thử. Thì ra
là Mê Tình hương phấn, thảo nào…
Loại hương
phấn này nếu được đốt chung với Đàn hương sẽ khiến cho người hít vào trúng phải
mị dược cực mạnh. Hách Liên Hồng biết nàng không sợ các loại độc dược, cho nên
mới xuống tay với Mộ Dung Lạc Cẩn. Buổi tối người này đã ăn không ít thịt hươu,
nay lại gặp phải Mê Tình hương phấn, tác dụng của mê dược tự nhiên lại càng
thêm mãnh liệt. Nói vậy, người này ngay từ đầu đã cảm thấy có điểm bất thường,
do cố gắng vận khí chống lại nên hiện tại mới hộc máu. Nhưng mà.
Đông Phương
Ngọc thầm lườm Mộ Dung Lạc Cẩn một cái, sớm nói ra không phải tốt hơn sao? Cố gắng
chịu đựng đến nỗi hộc máu, thật đúng là chết vì sĩ diện mà!
Mộ Dung Lạc
Cẩn không biết mình vừa bị nhìn khinh bỉ, thấy biểu tình của Đông Phương Ngọc từ
nghi hoặc chuyển sang nghiêm túc thì liền bất an trong lòng, cẩn thận mở miệng
hỏi: “Đông Phương, ta trúng độc gì thế?” Hy vọng không nghiêm trọng lắm. Lúc hắn
tiến vào lều này đã nhận thấy mùi hương kia có chút cổ quái. Nhưng, chẳng những
không tránh đi, mà còn cố ý hít vào nhiều một chút, thầm nghĩ nếu lỡ không thể
gạt được nàng thì còn có thể mong nàng niệm tình. Mộ Dung công tử cầu nguyện
trong lòng, xin trời phật phù hộ không phải là độc dược chết người, bằng không
chỉ e rằng hắn không thể qua khỏi.
Nhìn bộ dạng
của Đông Phương, hẳn là vẫn chưa phát hiện ra loại độc gì?
Thật ra, từ
khoảng nửa canh giờ trước, hắn đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Cả người
khô nóng, máu lưu động nhanh hơn, nhưng cũng không phải là không thể chịu được.
Khi Đông Phương Ngọc tiến vào, hắn liền lén vận công áp chế. Nhưng, đến lúc
Đông Phương nói muốn đem ngọc bội trao cho cô nương nào đó, trong lòng hắn chợt
quýnh lên, hơi thở bị loạn, nên mới xảy ra chuyện này. Hộc máu thì cứ hộc máu
đi, lại còn từ trên giường rớt xuống! Haizz.
Đông Phương
Ngọc quan sát mắt của Mộ Dung Lạc Cẩn, thản nhiên nói: “Hương này có vấn đề,
chính là Mê Tình hương phấn. Ngươi hiện tại, đã trúng mị dược.”
Mạch tượng
quả thực là như thế, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Mộ Dung Lạc Cẩn thì tựa hồ
là không bị ảnh hưởng gì. Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Mộ Dung Lạc
Cẩn sửng sốt, làm sao có thể trúng mị dược? Nhưng cũng may là không phải độc dược.
Liền sau đó, như để đáp lại thắc mắc trong lòng Đông Phương Ngọc, khuôn mặt tuấn
tú của Mộ Dung Lạc Cẩn từ từ đỏ lên, hô hấp cũng dần dần có chút khó khăn. Hắn
cất giọng nói, vẫn là thanh âm trầm thấp đó: “Đông Phương có thuốc giải chứ?” Hắn
đúng là đang cố gắng kìm chế, nhưng lúc này đôi mắt tinh anh ngày thường tựa hồ
bị phết lên một tầng sương mù. Thanh âm khàn khàn, chậm rãi dường như sinh sôi
một cảm giác đè nèn khó giấu.
Đông Phương
Ngọc ngầm bực trong lòng, rõ ràng người ta đang cố gắng áp chế, còn hỏi mình
thuốc giải, làm sao lại có thể tự đánh giá thấp bản thân mà nghĩ rằng mình đoán
sai? Có điều, nàng không mang theo hương phòng bị. Trong lòng phiền muộn, nàng
lên tiếng: “Không phải ta kê đơn, lấy đâu ra thuốc giải? Ngươi cố gắng vận công
chống cự một thời gian, có lẽ sẽ không sao.”
Có lẽ? Trên
trán Mộ Dung Lạc Cẩn bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh. Hắn hơi ngẩng đầu
nhìn Đông Phương Ngọc, đôi môi mỏng khẽ mở ra, tựa hồ có chút gian nan, nói:
“Chuyện là, Đông Phương, ta thật sự rất khó chịu.”
Thấy nam tử
đang tựa ở đầu giường trước mặt, ánh mắt tha thiết nhìn mình như thể nếu mình
không giúp hắn thì chính là phạm vào tội tày đình. Đông Phương Ngọc nhịn không
được, khẽ nhíu mày, rồi hít một hơi thật sâu, tựa hồ phải hạ quyết tâm gì đó rất
trọng đại, nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn, nói: “Ta giúp ngươi.”
“Ầm”!
Kinh ngạc mở
to hai mắt, Mộ Dung Lạc Cẩn cảm thấy dường như máu cả người đều dồn hết lên
não, ba chữ nhẹ nhàng kia vừa phá nát một nửa lí trí của hắn. Ta giúp ngươi? Hắn
không nghe sai đó chứ? Đông Phương muốn giúp mình giải mị dược sao? Hơn nữa lại
còn không có thuốc giải. Chẳng lẽ là muốn.
Nghĩ nghĩ một
hồi, khuôn mặt của Mộ Dung công tử đã muốn đỏ như máu, nhưng rất nhanh, lại dựa
vào một nửa lý trí còn lại, hắn nghĩ tới một vấn đề cực kỳ nghiêm túc: Hai người
bọn họ, ai nằm trên đây? Nhìn bộ dạng này của Đông Phương, hẳn là không muốn nằm
dưới. Nhưng chẳng lẽ mình lại để người khác áp chế? Tuy rằng không mấy tình
nguyện, nhưng đây là cơ hội hiếm có, không nên bỏ qua phải không?
Đông Phương
Ngọc không biết nội tâm người trước mặt nàng đang phải dằn vặt giữa thiên thần
và ác quỉ, thản nhiên nói tiếp: “Nói đi, ngươi muốn dạng nào?”
Hả? Lại còn
định thảo luận rõ ràng trước? Mộ Dung Lạc Cẩn hiện tại cảm thấy như toàn thân đều
đang bị thiêu cháy, đang nghĩ phải mở miệng như thế nào thì chợt nghe Đông
Phương Ngọc lên tiếng thúc giục: “Là dạng gì đây? Ngươi mau quyết định đi.
Ngươi muốn dạng giống như Hách Liên Vũ hay là ta chọn một vũ cơ của Hách Liên Hồng
cho ngươi? Hiện tại, ngươi bị thế này, tốt nhất là nên tìm lấy một nữ nhân, mới
có thể.”
“Không khó
chịu”, ba chữ còn lại chưa kịp phun ra, nàng đã thấy Mộ Dung Lạc Cẩn biến sắc.
Đông Phương Ngọc ngẩn ra, lập tức nghĩ đến nội công của hắn, ngượng ngùng cười
gượng. Haizzz, sao tự nhiên lại quên mất không biết? Nội công của người ta còn
chưa luyện thành, không thể làm chuyện thế này được. Hắn chắc sẽ không nghĩ
mình lại nhân cơ hội cười nhạo hắn đó chứ?
Nghĩ đoạn,
nàng lập tức ngượng ngùng nói: “Nếu không, để ta giúp ngươi, ờ, làm một bồn nước
lạnh mang tới?” Cách này xem ra còn có hiệu quả hơn.
Không cần đến
nước lạnh thì trạng thái của Mộ Dung Lạc Cẩn lúc này tựa hồ đã giống như người
mới bị tạt nước, giật mình tỉnh dậy, sắc mặt trở nên hồng một cách kì lạ.
Thì ra, thì
ra Đông Phương là có ý này, mình chẳng những hiểu sai, lại còn tưởng tượng thái
quá như vậy.
Nhưng mà,
tiểu tử này cũng thật đáng giận, chẳng những muốn tìm nữ nhân, lại còn thêm nước
lạnh cho mình! Bị thúc giục, Mộ Dung công tử chỉ cảm thấy như có một bầy quạ
đen bay qua đỉnh đầu, khuôn mặt lại càng đỏ lên. Đoạn, hắn cắn răng nói: “Nội
công của bản công tử đã sớm đột phá tầng thứ chín, nhưng là, ta không cần ngươi
giúp ta tìm nữ nhân.” Từng chữ, từng chữ chậm rãi như từ kẽ răng thoát ra, nồng
nặc mùi giận dữ.
Thấy thái độ
của hắn, Đông Phương Ngọc chợt khó hiểu, sao tự dưng lại giận đến như vậy? Chẳng
lẽ ngươi sợ cô nương kia bôi nhọ thanh danh đệ nhất công tử của ngươi? Nghĩ
nghĩ một hồi, nàng lại cất giọng lạnh lùng, nói: “Vậy xin chúc mừng Mộ Dung
công tử. Nếu không cần ta hỗ trợ, ngươi có thể tự vận nội công. Lời của Mộ Dung
công tử trên yến hội ban nãy quả thật cao kiến, đúng là thương hương tiếc ngọc.
Hách Liên công chúa cho dù không muốn gả đến Thiên Hữu đi nữa, khẳng định là
cũng ngưỡng mộ Mộ Dung công tử ngươi không ít. Ngươi thật ra không chọn sai người
nha.”
“Thế cục
hai nước như thế nào, cũng không nên để cho một thiếu nữ phải gánh vác trách
nhiệm”. Lời này nói cho cùng, tuy rằng biết có thể chỉ là lý do để chối từ của
Mộ Dung Lạc Cẩn, nhưng Đông Phương Ngọc vẫn thầm tán thưởng trong lòng một
chút. Đều là nữ nhân, nếu ở vị trí của Hách Liên Vũ, nàng cũng sẽ cực kỳ đồng
tình.
Lại “Ầm” một
tiếng trong đầu, bất kể lúc nãy có bao nhiêu kinh ngạc và vui mừng, Mộ Dung Lạc
Cẩn hiện tại chỉ cảm thấy trái tim tức giận đến nổ tung. Tên đại ngốc này! Làm
sao lại có thể nghĩ như vậy?! Cố gắng tự vận công đứng lên, hắn bước hai bước đến
trước mặt Đông Phương Ngọc. Đôi mắt u ám như nước sông sâu, gằn từng chữ một,
nói: “Bản công tử không nghĩ đến ‘Liên Hương’, chỉ nguyện ‘Tích Ngọc’, được
không?”