Bản công tử
không muốn ‘Liên hương’, chỉ nguyện ‘Tích Ngọc’, được không?
Trong lúc
giận dữ, Mộ Dung Lạc Cẩn bất giác nói hết những lời từ đáy lòng, đưa mắt nhìn
chằm chằm Đông Phương Ngọc. Ánh mắt nóng rực tựa hồ muốn thiêu cháy người đối
diện.
Đông Phương
Ngọc khẽ nhíu mày, một ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện: Y thuật của mình đã thụt
lùi thế này từ lúc nào? Sao lại không phát hiện ra người này muốn phát điên?
Nhìn khuôn mặt hắn xem, sa sầm chẳng khác gì đít nồi!
Nàng đang định
bắt mạch lần nữa, đã thấy Mộ Dung Lạc Cẩn tiến đến, hơi thở nóng rực phả trên mặt
nàng, khàn khàn cất giọng: “Ngọc nhi, ta nguyện cả đời yêu thương ngươi, chăm
sóc ngươi, được không?” Trước gương mặt kiều diễm đang gần trong gang tấc của
nàng, ánh mắt hắn lúc này chất chứa toàn là thâm tình nồng đậm và nóng bỏng.
Nhiệt độ và sự ái muội trong lều trại ào ào dâng lên.
Cái gì?
Cả đời yêu
thương? Đông Phương Ngọc nhíu chặt mày, không nhận ra trong lòng mình đang nảy
sinh cảm giác khác thường, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Mộ Dung Lạc Cẩn này bị động
kinh sao? Đường đường là đệ nhất công tử, người mà ngày thường luôn làm ra vẻ đạo
mạo, hôm nay trúng mị dược thì liền nói ra hết. Hắn thật là đoạn tụ?
Trong lòng
thắc mắc, nàng liền nhanh chóng bắt mạch cho hắn. Tình hình đâu có nghiêm trọng
đến mức này? Đông Phương Ngọc nghiêng người, giữ khoảng cách, cẩn thận hỏi:
“Ngươi nói thật?”
“Đương
nhiên là thật!” Mộ Dung tướng quân lúc này, một nửa lý trí còn sót lại cũng
không biết đã bị ai lấy mất, nghĩ sao thì liền nói vậy. Trong lòng, trong mắt hắn,
chỉ có khuôn mặt kiều diễm, chiếc mũi khéo léo, đôi môi anh đào, và đôi mắt
trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm tĩnh, pha trộn tia nghi ngờ của nàng. Nàng chỉ
liếc mắt một cái, đã khiến cho hắn say mê đắm đuối.
Xong rồi!
Đông Phương Ngọc rõ ràng nghe thấy tim mình đang thẳng thắn đập loạn vài cái,
thật quá kinh hồn. Đây không phải do tác dụng của mị dược mà hẳn là hắn đã phải
chịu đựng rất lâu. Bất chấp những hình ảnh đam mĩ ào ào hiện lên trong đầu,
nàng tập trung tinh thần, nhanh chóng thay đổi tâm tư. Đường đường là con trai
độc nhất của thiên hạ đệ nhất sơn trang, là người tình trong mộng của ngàn vạn
cô gái, thật ra lại là đoạn tụ. Tin này mà truyền ra ngoài thì tuyệt đối chính
là tin hot nhất của cả triều đình và giới giang hồ nha!
Nhưng mà,
hiện tại, nàng đã biết bí mật này. Liệu người này sau khi tỉnh lại, có khi nào
sẽ giết nàng diệt khẩu hay không?
Phải, nội
công của hắn đã đột phá tầng thứ chín, còn vượt qua cả mình, nếu đánh, e là sẽ
đánh không lại. Nếu có thể giải được độc trên người mình, thì may ra còn có hy
vọng. Có điều, vốn dĩ kế hoạch giải độc ban đầu đều là ngâm nước nóng. Vậy thì
sau này trở về đế đô, thể nào cũng sẽ gặp phiền toái. Rốt cuộc, phải làm thế
nào mới ổn đây?
Bộ dạng
nhíu mày suy tư của nàng lúc này, trong mắt Mộ Dung Lạc Cẩn lại trở thành tâm
trạng dao động, không biết phải thể hiện thế nào. Nghĩ vậy, ánh mắt hắn lập tức
càng phát ra tia nóng rực. Đông Phương Ngọc thấy hắn có vẻ không được tự nhiên,
bèn cố xóa đi bất an trong lòng, nuốt nước miếng, nói: “Chuyện này.”
Lời còn
chưa nói xong, Mộ Dung Lạc Cẩn lại đột nhiên cười, nụ cười xinh đẹp tựa như hoa
quỳnh nở rộ giữa đêm khuya. Đoạn, hắn chậm rãi cúi xuống, hướng về đôi môi anh
đào đã dụ dỗ hắn từ rất lâu, hôn mạnh!
-
Vừa tờ mờ
sáng hôm sau, đã có người đến mời Mộ Dung Lạc Cẩn và Đông Phương Ngọc cùng tới
lều tướng quân dùng đồ ăn sáng. Lần này, phía Bắc Minh chỉ có một mình Hách
Liên Hồng tiếp khách. Vừa thấy hai người bọn họ tiến vào, hắn liền đứng dậy đón
chào, vờ vô tình hỏi: “Không biết Mộ Dung tướng quân và quân sư tối qua nghỉ
ngơi có ổn không?”
Hắn sai người
chuẩn bị hương trong lều của Mộ Dung Lạc Cẩn, còn cố ý thêm vào Mê Tình hương
phấn, vốn dĩ là định chờ đến lúc Mộ Dung Lạc Cẩn không chống lại được tác dụng
của thuốc, sẽ phải đi ra tùy tiện tìm một mĩ cơ hoặc công chúa. Nếu đã không có
cách nào vu oan cho hắn, thì ít nhất cũng phải ép hắn lấy một nữ nhân Bắc Minh!
Nào ngờ, cả đêm chờ đợi đều không có chút động tĩnh, chỉ nghe thủ hạ báo cáo rằng
sau nửa đêm có một cái bóng đen từ trong lều đi ra, nhưng khinh công quá nhanh
nên không thấy rõ, có thể là Thiên Hữu quân sư.
Hách Liên Hồng
trong lòng thắc mắc vô cùng nhưng lại không có chứng cớ. Nghĩ đến lúc mới gặp
hình dáng thật của Đông Phương Ngọc trên chiến trường, hắn cũng đã rất ngạc
nhiên. Hơn nữa, cộng thêm chuyện ngọc bội, chẳng lẽ nghi ngờ của hắn ngày hôm
qua là thật ?
Nghĩ như vậy,
ánh mắt nhìn về phía hai người lại càng phát ra tia quái dị.
Hách Liên Hồng
có ý gì, Mộ Dung Lạc Cẩn và Đông Phương Ngọc trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là.
Đông Phương
Ngọc khẽ nhíu mày, lời này nghe như thế nào cũng thấy không được tự nhiên. Bà
đây cũng không phải ở cùng lều với Mộ Dung Lạc Cẩn! Tuy rằng, nàng biết chắc rằng
Mộ Dung Lạc Cẩn không có khả năng có thể nghỉ ngơi ổn được…
Khẽ ho nhẹ
một cái, Đông Phương Ngọc chỉ thản nhiên gật gật đầu, nói: “Rất ổn” trong khi Mộ
Dung Lạc Cẩn mỉm cười, ngồi thẳng vào vị trí.
Lúc ăn cơm,
ba người âm thầm so tài, hoàn toàn không để tâm đến thức ăn, nội dung nói chuyện
cũng rất văn chương bay bướm. Hách Liên Hồng vài lần tìm cách thử, nói bóng nói
gió, thậm chí còn khéo léo nhắc tới những chỗ thịnh hành nuôi nam sủng, muốn từ
biểu tình của hai người để nhìn ra điều gì đó. Không may cho hắn, Đông Phương
Ngọc mỗi câu đều có thể thản nhiên đối đáp. Khuôn mặt kia trước sau vẫn là biểu
cảm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Còn Mộ Dung Lạc Cẩn thì vẫn phong độ như trước,
thong dong tao nhã, không hề có chút sơ hở. Chỉ là trong ánh mắt lộ ra vẻ thản
nhiên kia, tựa hồ có chút mệt mỏi.
Sau khi
dùng xong điểm tâm, Hách Liên Hồng cũng một đám người đưa Mộ Dung Lạc Cẩn và
Đông Phương Ngọc đến lối vào quân doanh Bắc Minh, chào hỏi khách khí vài câu rồi
để hai người rời đi. Nhìn hai bóng dáng càng lúc càng khuất dạng, Hách Liên Hồng
âm thầm cắn răng. Trận bại chiến ở Bình Dương và nỗi nhục nhã khi nghị hòa, bổn
hoàng tử nhất định sẽ báo!
Nhưng mà,
trước mắt, dù không cam lòng cũng không có cách nào khác. Bắc Minh lần này tổn
thất nghiêm trọng, thư nghị hòa cũng đã ký xong. Những hoàng tử Bắc Minh khác đều
chờ cơ hội đuổi hắn xuống đài, còn trên triều đình cũng có không ít tranh luận
đối địch. Trước mắt, chỉ có thể nghỉ ngơi lấy lại sức vài năm, sau đó lại mưu đồ
nghiệp lớn.
Khi Hách
Liên Hồng đang suy nghĩ, thì Đông Phương Ngọc cùng Mộ Dung Lạc Cẩn, hai người
đã giục ngựa rời khỏi quân doanh Bắc Minh. Dọc suốt đường đi, khuôn mặt của Mộ
Dung Lạc Cẩn luôn xám xịt.
Cũng phải,
hắn có thể không xám xịt sao? Này tiểu tử nhẫn tâm kia! Đêm qua, mình chẳng qua
là nhất thời ý loạn tình mê, ma xui quỷ khiến mới hôn hắn, thấy hắn không né,
còn đang vui vẻ. Nào ngờ, người này bỗng nhiên ra tay, lách người đánh một chưởng
vào bụng mình. Chưởng này thật sự không nhẹ chút nào, khiến cho thắt lưng mình
đau đến mức ngồi thẳng còn không nổi. Chưa hết, tiếp theo, hắn liền nhấc chân,
quỳ gối, đánh thẳng vào tiểu huynh đệ của mình, rồi lạnh lùng phun ra một câu:
“Mộ Dung Lạc Cẩn, ngươi là muốn chết hay là chán sống rồi hả?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn đau đến muốn chết đi được, định tìm người đến kiểm tra vết thương. Nhưng,
Đông Phương Ngọc còn cố tình đi ra cửa rồi lại quay vào, nở nụ cười nguy hiểm
chuyên dùng khi trừng trị ai đó, thản nhiên nói: “Đúng rồi Mộ Dung tướng quân,
ta phải nhắc nhở ngươi một chút. Ngươi hiện tại đang bị thương bộ phận quan trọng,
trăm ngàn lần không nên lại vận công áp chế tác dụng của thuốc. Bằng không, rất
có thể, “chỗ đó” sẽ…, ngươi hiểu ý ta mà, đúng không?”
Nói xong,
nàng hiên ngang rời đi, để lại một mình Mộ Dung Lạc Cẩn phải chịu một lúc hai nỗi
thống khổ. Vừa không dám vận công vì sợ khiến “chỗ đó” bị thương, chỉ có thể cắn
răng nhẫn nại, vừa phải gian nan vượt qua một đêm xấu hổ đến cực điểm.
Sau khi hồi
tưởng xong, Mộ Dung công tử không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn trời, trong lòng
thầm ai oán thứ n lần cho vận mệnh đau thương của mình. Haizz, trước mắt, hai
người cùng cưỡi ngựa song song, thật đúng là cơ hội tốt. Nhưng, hắn lại bị nàng
cố tình làm như không thấy, tựa hồ vô hình như không khí. Haizz, cũng đều do
chính mình ngày hôm qua hơi quá đáng, chỉ sợ thực sự đã chọc giận Ngọc nhi.
Thấy quân
doanh Thiên Hữu chỉ còn cách khoảng năm dặm, nếu không nói, về sau không chừng
sẽ không còn cơ hội, Mộ Dung Lạc Cẩn vội vàng làm liều, siết chặt ngựa, gọi:
“Ngọc nhi, chờ một chút được không?”
Ngọc nhi?
Đông Phương Ngọc khẽ động trong lòng. Đã nhiều năm rồi, không có ai kêu nàng
như vậy. Nói đi phải nói lại, thanh âm người này thật đúng là dễ nghe, tựa như
nắng mùa thu, ấm áp mà không chói mắt, nghe qua thực sự thoải mái.
Nhưng mà,
căn cứ theo quy tắc, tuyệt đối không thể cho kẻ địch chiếm ưu thế, nàng cố ý
hơi run lên, vờ như nổi da gà, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn, đáp: “Mộ Dung tướng
quân, có việc gì? Với lại, đừng gọi ta như vậy nữa! Người khác nghe thấy hiểu lầm
thì không hay.”
Ngày hôm
qua, bị đá một cái, cứ nghĩ ít nhất thì hắn cũng phải tu dưỡng vài ngày. Không
phải mới đó mà đã ngứa ngáy mình mẩy đó chứ?
Nghe vậy, Mộ
Dung Lạc Cẩn miễn cưỡng cười nhưng giọng nói vẫn chân thành như cũ: “Ở trước mặt
người khác, ta sẽ không gọi ngươi như vậy, Ngọc nhi. Ta chỉ là muốn nói, ngày
hôm qua, đã dọa ngươi sợ, ta thực sự rất có lỗi.”
Nhưng mà,
ta không hề hối hận! Tuy rằng vừa tiếp xúc đã bị đá ra, song, cảm giác mềm mại,
lành lạnh mà ngọt ngào kia, thật sự đã khắc sâu vào trong lòng ta.
Người bạn
trung niên, tên là Dương Thanh Phong của hắn đã từng nói: “Nếu người ngươi âu yếm
đánh ngươi, không nhất định là bạo lực mà cũng có thể là thẹn thùng. Nam nhân
không thể chỉ vì vậy thì liền lùi bước, nếu không, sẽ hối hận cả đời.” Tên này
ngày thường vốn là một kẻ lưu manh đệ nhất, nhưng có điều, lời này của hắn rất
có đạo lý. Ngày hôm qua, vành tai Ngọc nhi đều đỏ lên, đáng yêu đến mức làm cho
người ta chỉ muốn hôn một cái.
Mộ Dung Lạc
Cẩn âm thầm suy nghĩ trong lòng, không ý thức được rằng mình đang có xu hướng
phát triển ý nghĩ như lưu manh. Trên khuôn mặt vẫn tiếp tục vờ u buồn, chăm
chăm nhìn Đông Phương Ngọc.
Bị dọa? Bà
đây là người dễ dàng bị dọa đến như vậy sao? Đông Phương Ngọc muốn hét trả
nhưng lại cảm thấy chưa đủ khí thế. Bởi vì, nàng quả thật có bị hắn dọa một
chút. Trong lúc sửng sốt, thất thần thì đột nhiên bị hắn hôn, còn ôm chặt thắt
lưng nàng, liệu nàng có thể bình tĩnh sao? Đáng hận nhất là tận đến lúc bị hôn
nàng mới phản ứng được! Lập tức, vừa sợ vừa thẹn, hóa thành lửa giận, nàng đành
phải đánh hắn một trận cho nguôi giận. Chẳng lẽ, tâm tư của nàng, đã bị người
này nhìn ra?
Có điều,
tuyệt đối không thể thừa nhận! “Ngươi nói cái gì? Cái gì thật?” Đông Phương Ngọc
vờ như không hiểu, trong lòng thầm nghĩ: “Ta thích giả ngu đấy, xem ngươi có thể
làm thế nào?” Không biết rằng bộ dáng của nàng lúc này lại càng như một tiểu cô
nương đang giận dỗi.
“Ha ha,” Mộ
Dung Lạc Cẩn nhịn không được, cười nhẹ ra tiếng, “Thì là Ngọc nhi là muốn lại
nghe lần nữa.”
“.”
Đông Phương
Ngọc không nói nên lời, trước kia sao lại không phát hiện người này vô lại đến
như vậy chứ? Nghĩ xong, nàng tiếp tục duy trì gương mặt lạnh lùng như cũ, quyết
đoán không thèm để ý đến những lời đùa giỡn của đối phương, nói: “Mộ Dung công
tử, bản quân sư thật sự không có ý gì với ngươi. Mấy câu vớ vẩn này, ngươi tốt
nhất là nên nói ít một chút…” Nói đến đây, nàng đưa ánh mắt uy hiếp nhìn Mộ
Dung Lạc Cẩn, để lại một câu “Ngươi hiểu ý ta chứ?” rồi giục ngựa rời đi.
Thật đúng
là vô tình! Mộ Dung Lạc Cẩn khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu ấm áp. Ngọc nhi, ta
tin ngươi. Có điều, nếu lỗ tai ngươi không hồng lên thì, ta sẽ càng tin tưởng.
Giục ngựa
đuổi theo bóng người phía trước, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt của mùa đông, Mộ
Dung Lạc Cẩn bất giác nở nụ cười rạng rỡ.