“Hàn nhi,
xin con hãy niệm tình sư phụ quá cố của con mà tha cho Huyên nhi lần này đi, ta
xin đảm bảo với con, sau này chúng ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện hôn sự
này nữa, con muốn làm gì thì cứ làm đi” nhìn thấy tình thế không ổn, Lâm Nhan
Phượng lùi một bước, nhẹ giọng cầu xin.
Quân Hàn
không đáp lời bà ta, mà chăm chú nhìn Phù Dung, y đã hứa, mọi chuyện đều sẽ
giao cho nàng, nên y sẽ không ra tay, dù bây giờ y thật sự rất muốn một chưởng
đánh chết Lâm Nhược Huyên, dám ở trước mặt y sỉ nhục và có ý đồ thương tổn Dung
nhi của y, nữ nhân này đúng là chán sống mà.
“được thôi
nếu Lâm phu nhân đã nói vậy, ta cũng sẽ không quá‘nặng tay’.”Phù Dung mỉm cười,
một nụ cười đầy thâm ý.
Nhưng lại
làm cho mọi người bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng.
“Diêu
Phong, điểm huyệt của vị Lâm tiểu thư này, lột sạch đồ của nàng ta, chỉ để lại
cho nàng ta yếm và tiết khố, sau đó đem nàng ta treo lên tường thành, sáng sớm
ngày mai mới được thả nàng ta xuống” Phù Dung lạnh giọng ra lệnh.
“Hàn Nhi”
Lâm Nhan Phượng ngở ngàng nhìn Quân Hàn.
“tiện
nhân,…ngươi dám ???” Lâm Nhược Huyên tức giận trừng mắt nhìn Phù Dung.
“tại sao ta
lại không dám a ??? Ngươi mắng ta, lại có ý định thương tổn ta, nếu là trước
đây có kẻ làm như thế, thì đã mất mạng lâu rồi, bây giờ ta chỉ xử lý ngươi như
thế, xem như đã là nhẹ tay nương tình lắm rồi” Phù Dung nhẹ giọng mỉa mai.
“ngươi…”
Lâm Nhược Huyên tức giận không nói nên lời.
“Diêu
Phong, ngươi còn đứng đó làm gì ??? Còn không mau ra tay”Phù Dung lên tiếng
thúc giục.
“dạ, công
chúa” Diêu Phong tuân lệnh làm theo.
Y phất tay,
bên ngoài lại xuất hiện thêm hai hắc y nhân, họ đi vào, tiến lại gần Lâm Nhược
Huyên, làm theo những gì Phù Dung đã ra lệnh.
“AAAA…các
ngươi tránh ra, không được lại gần ta” Lâm Nhược Huyên sợ hãi phản kháng, nhưng
đều vô dụng.
“Tê” một tiếng
vang lên, quần áo của Lâm Nhược Huyên đều bị xé ra thành nhiều mãnh, mấy nam
nhân bên cạnh Phù Dung đều xoay người đi nơi khác, không nói gì, bởi vì trong
lòng họ cảm thấy Dung nhi làm như thế còn quá nhẹ tay, nếu là họ, thì họ đã khiến
ả sống không bằng chết rồi.
(TT: bó
tay, đúng là cá mè một lứa mà, tỷ ấy và mấy ca ca này đúng là xứng đôi quá đi
thôi ~.~”).
Hai hắc y
nhân ra tay cùng Diêu Phong thì dù nhìn thấy cảnh xuân trước mặt, nhưng họ lại
không hề có phản ứng gì, cứ như cũ, là những tảng băng im lặng không cảm xúc,
sau đó họ lôi Lâm Nhược Huyên mang đi, Lâm Nhan Phượng cũng khóc lóc đuổi theo
sau, nhưng dù nàng ta có dùng hết sức nhằm ngăn cản mấy người hắc y, nhưng vẫn
không lay chuyển được gì, cộng thêm không thể nhận được sự giúp đỡ từ phía Quân
Hàn, nên nàng ta chỉ có thể dốc hết sức chạy theo phía sau họ.
Chỉ trong
thời gian ngắn, hai hắc y đã hoàn thành nhiệm vụ, mang Lâm Nhược Huyên treo lên
tường thành, Lâm Nhan Phượng thì đứng bên dưới, khóc gào cầu xin sự giúp đỡ của
mọi người.
Cảnh tượng
này chẳng bao lâu đã thu hút dân chúng trong thành, bên dưới, có mấy kẻ vừa xem
vừa bàn tán, có kẻ thậm chí còn chảy cả nước miếng, ánh mắt thèm thuồng dâm tà
nhìn chẳm chẳm vào thân hình của Lâm Nhược Huyên, có mấy người hảo tâm muốn đến
giúp đỡ, nhưng lại bị hai hắc y nhân đánh bị thương, nhìn thấy cảnh này mọi người
không ai dám ra tay nữa, chỉ có thể đứng bên cảm thông.
Những tiếng
cảm thán, không ngừng vang lên, có một số người thì tội cho hoàn cảnh của Lâm
Nhược Huyên, nhưng bên cạnh đó thì có một số người lại chỉ trích, họ thầm suy
đóan rằng, chắc chắn Lâm Nhược Huyên làm gì đó xấu xa lắm mới ra nông nổi này,
chẳng hạn như làm hồ ly tinh đi giành chồng kẻ khác, nên mới bị phu nhân người
ta trả thù như thế, vì trong số họ cũng có người vừa rồi có mặt tại tửu lâu, những
tiếng cãi nhau ồn ào bên trong phòng họ cũng có nghe thấy, cho nên họ mới thầm
mới suy đoán vu vơ như thế.
Phù Dung đứng
ở một nơi gần đó không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn, sau đó xoay người rời khỏi,
mấy nam nhân cũng ngay lập tức theo sau, nhưng không biết họ có phát giác hay
không ??? Vì từ khi họ rời khỏi tửu lâu, đã có một ánh mắt chứa đầy ai oán,
không cam lòng, cùng hận ý chú ý đến họ.
Đêm, Tuyết
Nguyệt trang viên yên lặng vô cùng, hai bóng đen từ bên ngoài phi thân vào, lặng
lẽ từng bước tiến đến hoa viên, sau đó nhanh chóng đi vòng qua nó, tiếng đến một
căn phòng đã tối đèn.
Hai bóng
đen đưa ống trúc thổi một làn khói trắng vào phòng, sau đó mới nhẹ nhàng bước
vào, tiến đến bên giường, vén rèm lên, nhìn thấy một nam nhân đang ôm chặt một
nữ nhân vào lòng, cả hai đều đang say ngủ, thì đưa mắt nhìn nhau, hai hắc y cầm
thanh kiếm trên tay giơ lên, chuẩn bị nhằm ngay hướng hai người mà đâm xuống.
Thì đột
nhiên nam nhân trên giường dùng tay phất chăn lên, cản lấy mũi kiếm của hai người,
sau đó xoay người, tung một chưởng đánh bay hai hắc y nhân.
“phịch”,
hai hắc y va mạnh vào tường, một ngụm máu tươi từ trong miệng họ phun ra, họ
nhìn lại thì thấy nam nhân mà họ cứ nghĩ là đã ngủ say rồi, hiện giờ đang ngồi
ngay ngắn trên giường nhìn họ, nữ nhân còn lại thì như còn mèo nhỏ, rúc vào
trong lòng nam nhân, dường như bất mãn vì giấc ngủ của mình bị đánh thức, nên
nàng nhẹ giọng trách cứ.
“thật phiền
a, khuya thế này cũng không để cho ta được ngủ yên”
“ngoan,
nàng nếu muốn ngủ thì nằm xuống ngủ đi, chuyện này cứ giao cho ta xử trí” nam
nhân giọng điệu tràn ngập sủng nịnh, ánh mắt đầy ôn nhu, âu yếm vuốt nhẹ mái tóc
của nữ nhân, sau đó đặt nàng nằm xuống giường, thay nàng đắp chăn, rồi mới thay
đổi, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn vào hai hắc y.
Khiến cho
hai hắc y có cảm giác ngộ nhận, ‘nam nhân tràn ngập yêu thương vừa rồi, và nam
nhân như tu la ác quỷ trước mặt, liệu có phải cùng một người hay không ???’
Lúc này,
nam nhân phất tay ra hiệu, bên ngoài, một nam một nữ bước vào, lôi hai hắc y bị
thương mang đi, nam nhân xoay người nhẹ nhàng đặt lên trán nữ nhân một nụ hôn,
sau đó lặng lẽ bước ra ngoài, theo sau hai nam nữ kia.
Sáng sớm,
không khí vô cùng trong lành, nhưng tia nắng ấm áp, bao trùm khắp Tuyết Nguyệt
trang viên.
Trong đại sảnh,
một nữ nhân và bốn nam nhân đang vô cùng vui vẻ dùng bữa sáng, thì một hắc y tiến
vào bẩm báo kết quả thẩm tra chuyện đêm qua.
“thế nào rồi
???” Phù Dung lên tiếng hỏi.
“bẩm tiểu
thư, sau khi trải qua một đêm tra tấn, rốt cuộc họ cũng đã khai nhận, họ là phụng
mệnh người khác đến đây hành thích, mục tiêu là tiểu thư” hắc y cung kính bẩm
báo.
Mấy nam
nhân ngồi bên cạnh sau khi nghe xong, không khỏi trầm mặt, ánh mắt chợt lóe hàn
quang, ‘rốt cuộc là kẻ nào to gan như thế, dám động đến Dung nhi của bọn hắn, lần
này bọn hắn tuyệt không thể bỏ qua cho kẻ đó được’.
“chủ mưu là
ai” Triệu Bân lạnh giọng hỏi, y hiện giờ không còn dáng vẻ nho nhã như thường
ngày nữa, mà thay vào đó là một thái độ lạnh lùng, nghiêm túc.
“là một nữ
nhân tên là Phan Thiên Như, họ nói rằng chính nha hoàn của nữ nhân này là kẻ
trung gian đứng ra mua chuộc bọn họ, nhưng nữ nhân này mới là người ra tiền và
hạ lệnh” hắc y nhẹ giọng đáp lời, mấy nam nhân này đều là cô gia tương lai của
Minh Thành, nên đối với bọn họ, tất cả thuộc hạ của Minh Thành cũng đều không
kém phần cung kính.
Vừa nghe
xong câu này, Triệu Bân cùng Khương Tuần đều nhìn về phía Lạc Thiên. Phù Dung
và Quân Hàn thì không nói gì, chỉ im lặng, chuyện lần này họ sẽ không xen vào,
họ sẽ để cho người ‘trong cuộc’ xử lý, Phù Dung thì muốn xem biểu hiện của Lạc
Thiên, còn Quân Hàn thì cho rằng đây là chuyện xuất phát từ phía Lạc Thiên, nên
để y đi giải quyết sẽ tốt hơn.
Trước thái
độ của mọi người, Lạc Thiên không nói gì, chỉ im lặng, nhưng trong ánh mắt lại
lóe lên một tia thị huyết, miệng mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười trào phúng,
hơn nữa cũng rất lạnh lùng, điều này biểu thị có kẻ sắp gặp phiền phức rồi.