Đông Phương
Ngọc bị hắn nhìn chằm chằm cũng trở nên mất tự nhiên. Sau một lúc chần chừ,
nàng mở miệng, nói: “Trên lý thuyết là vậy.”
Mọi người vừa nghe xong liền không
khỏi cảm thấy nghi hoặc, trên lý thuyết? Vậy trên thực tế thì sao? Không để mọi
người thắc mắc lâu, Đông Phương Ngọc tiếp tục lên tiếng: “Mộ Dung tướng quân
nói rất đúng.
Quả thật, Thiên Sát trận tuy rằng phức tạp khó giải, lực công
kích rất mạnh, nhưng cũng có nhược điểm chí mạng, chính là bị khống chế bởi người
bày trận. Vậy nên, nếu có thể trực tiếp bắt người chỉ huy khống chế trận pháp
thì có thể khiến cho quân địch tự động sụp đổ.
Có điều, muốn lấy được tính mạng
của Bách Quỷ lão nhân hoặc Hách Liên Hồng trong hàng vạn quân như vậy thật
không dễ. Do đó, tiêu diệt quân cảm tử trước thật ra là một biện pháp hay. Chỉ
là…” Đông Phương Ngọc dừng một chút rồi lên giọng, nói: “Chỉ là, chúng ta không
có binh lực đủ mạnh để đối kháng với nhóm quân này.”
Lời vừa dứt, mọi người lập
tức trở nên trầm mặc. Quả đúng là, không có. Nếu điều binh như vậy, không chừng
đám quân đó còn chưa giải quyết xong thì quân mình đã thiệt hại hơn một nửa.
Haizz, lý luận và thực tế vẫn là khác nhau rất xa. Tần nguyên soái thấy sĩ khí
của mọi người hạ xuống liền lên tiếng: “Đông Phương tiểu huynh đệ, nếu là Thiên
Sát trận bình thường, ngươi biết phương pháp phá giải chứ?” “Ừm,” Đông Phương
Ngọc hơi hơi gật đầu, “Có thể dùng Ngũ Hành trận hợp với Mai Hoa trận để phá.”
“Vậy xin mời Đông Phương tiểu huynh đệ giảng giải rõ ràng cho mọi người để
chúng ta có thể thảo luận một chút.”
Tần Tĩnh dùng ánh mắt thành tâm nhìn Đông
Phương Ngọc, trong lòng thầm túa mồ hôi. Lời này nói ra, hắn thực có chút không
tự tin. Cái gì gọi là mọi người cùng thảo luận chứ, rõ ràng chỉ có một người độc
thoại thôi.
Đông Phương Ngọc lên tiếng bằng ngữ điệu thanh thanh, lạnh lùng, cố
gắng giải thích đơn giản nhất có thể cho mọi người hiểu cách phá trận. May mà,
dù mọi người không biết trận pháp này, nhưng bởi vì lần trước tại Thanh Bình Trấn
từng đối mặt, nên hoặc nhiều hoặc ít đều có thể hiểu được, việc lý giải cũng trở
nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Ít nhất là, Mộ Dung Lạc Cẩn hiểu khá tường tận, nếu
không hiểu thì cũng có thể đi hỏi nàng sau. Rốt cuộc đã nói xong, Đông Phương
Ngọc thầm oán trong lòng. Làm quân sư thật đúng là phiền toái. Chỉ riêng việc
giảng giải về trận pháp này, so với những gì nàng nói trong cả tháng còn nhiều
hơn. Thêm nữa, lại chẳng lừa ai được đồng nào, rõ ràng chính là làm cu li mà.
Trong khi Đông Phương Ngọc đang mặc niệm cho sức lao động bị bán giá rẻ của
mình thì hình tượng của nàng đối với mọi người đã vĩ đại đến mức khó có thể
hình dung.
Bác học đa tài, không gì không biết, quả thực chính là thần nhân. Mộ
Dung Lạc Cẩn lẳng lặng nhìn Đông Phương Ngọc, trong lòng nổi lên tầng tầng gợn
sóng, như cơn gió thổi qua mặt nước tĩnh lặng. Đôi mắt đen láy của người kia,
lúc nào cũng như vậy, trong trẻo mà lạnh lùng bình tĩnh, vừa như hồ sâu, lại
như yên tĩnh.
Tựa hồ, dù chuyện gì xảy ra thì nàng cũng không để đôi mắt ấy có
chút gợn sóng. Khi nàng chậm rãi giải thích cách phá trận cũng giống như lúc giải
độc cho Tần nguyên soái đều tính toán kỹ càng, bình tĩnh, khí chất tao nhã khó
che dấu. Suy nghĩ một chút, Mộ Dung Lạc Cẩn bỗng nhịn không được mà hụt hẫng
trong lòng. Sâu sắc như hắn, dĩ nhiên có thể nhận ra được rằng, Đông Phương Ngọc
không phải là người đơn giản.
Nàng tựa như núi Tuyết Liên cao vời vợi, nhìn như
ôn nhu nhưng thực ra lạnh lùng, cao ngạo. Người thường chỉ có thể đứng nhìn
nàng ở một khoảng cách nhất định, chứ tuyệt đối không thể tiếp cận. Nghe xong
phương pháp phá giải, sắc mặt Tần Tĩnh càng trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
“Chuyện này vô cùng trọng đại, liên quan đến tồn vong của Thiên Hữu quốc, cần
phải thảo luận kĩ càng. Nếu ta dùng Ngũ Hành trận và Mai Hoa trận đối địch, còn
ở Sinh môn này thì tăng số cao thủ lên để giải quyết cảm tử quân, các vị nghĩ
như thế nào?”
Mọi người nghe xong, tự cân nhắc một chút, đều cảm thấy có thể
làm được. Ít ra, đây là biện pháp tin cậy nhất vào lúc này. Nhưng mà, lấy cao
thủ ở đâu đây? “Chỉ dựa vào binh lính của Hổ Uy doanh e rằng khó có thể đối
kháng với đám quân kia,” Tần Tĩnh cau mày, lên tiếng, “Các vị tướng lĩnh đều phải
lãnh đạo quân sĩ, nhân lực không đủ, vấn đề này phải làm thế nào cho phải đây?”
Mộ Dung Lạc Cẩn chậm rãi cười, nói: “Nguyên soái đừng vội. Tuy rằng, trong quân
doanh ta nhân lực không đủ, nhưng mà, chúng ta có một vị tham tướng rất hữu dụng.”
Tham tướng? Hiên Viên Hạo Thiên! Đông Phương Ngọc liền hiểu ra, thì ra Mộ Dung
Lạc Cẩn muốn đẩy chuyện này lên người nhị hoàng tử. Cũng đúng, lúc Hiên Viên Hạo
Thiên đến quân doanh có dẫn theo một ngàn thị vệ. Lão hoàng đế xót ruột con
trai cưng nên đã phái cấm vệ quân tinh anh nhất của kinh thành đi, thực lực
không thể khinh thường. Số binh lực này, dĩ nhiên có thể tranh thủ lợi dụng.
Tần
nguyên soái cũng lập tức hiểu được, vui vẻ nói: “Ngươi nói là thị vệ của nhị
hoàng tử?” “Không sai. Ta từng lén hỏi nhị hoàng tử, những người này đều là cao
thủ cấm vệ quân, hẳn là có thể đối kháng với đám quân cảm tử của địch.”
Mộ Dung
Lạc Cẩn chậm rãi nói. “Nhưng mà,” Tạ Lưu Phong thắc mắc, “Nếu điều những người
này đi, làm sao có thể bảo đảm an toàn cho nhị hoàng tử? Nhị hoàng tử lần này đến
quân doanh, tin tức không hề che giấu, khẳng định là phía Bắc Minh cũng biết.
Nơi chiến trường hung hiểm này, nếu Hách Liên Hồng thừa cơ…” Trong lều trại,
không khí lại một lần nữa trở nên yên lặng. Cũng phải, nếu lỡ nhị hoàng tử có
chuyện gì, hoàng đế trách tội xuống thì biết giao phó thế nào? Sau vài giây trầm
mặc ngắn ngủi, Mộ Dung Lạc Cẩn bình tĩnh mở miệng, trên mặt còn trưng ra một nụ
cười tao nhã: “Nếu vậy, hai phần ba số thị vệ thì thế nào?
Ta sẽ phái Mạc Ly đi
bảo vệ nhị hoàng tử, nhị hoàng tử nhất định sẽ đồng ý.” Hiên Viên Hạo Thiên
ngươi mà dám không đồng ý, thì chắc chắn ta sẽ khiến cho cuộc sống nơi quân
doanh này của ngươi trở nên phong phú, nhiều màu sắc vô cùng! Nhìn Mộ Dung Lạc
Cẩn tươi cười, có thể đoán được Hiên Viên Hạo Thiên lần này cần chịu thiệt
thòi. Chỉ là, điều động hai phần ba cấm vệ quân, còn có thể cam đoan Hiên Viên
Hạo Thiên sẽ đồng ý, Đông Phương Ngọc thầm cân nhắc trong lòng. Xem ra, Mộ Dung
Lạc Cẩn và nhị hoàng tử này có quan hệ không tệ.
“Được! Quyết định như vậy đi!”
Tần nguyên soái đánh nhịp một cái, hai phần ba tuy rằng hơi nhiều, nhưng lúc sống
còn thế này, an nguy của hoàng tử vốn không quan trọng nữa. Huống chi, thị vệ
thân tín của Mộ Dung Lạc Cẩn võ công rất cao.
Có hắn ở bên, hẳn là sẽ không có
vấn đề gì. Tiếp theo đó, Đông Phương Ngọc kinh ngạc nhìn Tần nguyên soái, vị chủ
tướng luôn trầm tĩnh, rất ít khi lên tiếng sắp xếp nhiệm vụ cho các tướng quân
và tham tướng một cách nhanh chóng và hùng hồn. Mỗi người mang bao nhiêu binh,
phụ trách bộ phận nào, tất cả đều vô cùng nghiêm túc. Đông Phương Ngọc đương
nhiên không cần mang theo binh, thậm chí còn bị phái người theo bảo vệ để có thể
chỉ huy trận pháp một cách hoàn hảo nhất. Nguyên soái thật đúng là nguyên soái,
rất có phong độ.
Đông Phương Ngọc thầm cảm thán một chút rồi theo các tướng
lĩnh đi khỏi lều trại. Mệt mỏi quá, lúc này, sư tỷ chắc hẳn đã làm xong điểm
tâm. Phải nhanh đi ăn để còn về nghỉ ngơi một giấc. Nhưng mà, “Đông Phương,”
còn chưa đi ra được hai bước, nàng chợt nghe thấy tiếng nói hoa mỹ của Mộ Dung
Lạc Cẩn vang lên bên tai.
Đông Phương Ngọc quay đầu, trong lòng kinh ngạc. Mặc
kệ là Mộ Dung Lạc Cẩn muốn nói gì với nàng, cũng không nhất thiết phải đứng gần
như vậy chứ? Tuy mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, nhẹ nhàng khoan khoái,
còn có lẫn hương trúc thơm ngát… Nhích người ra xa, Đông Phương Ngọc nhanh
chóng hoàn hồn, khó hiểu hỏi: “Mộ Dung tướng quân, có chuyện gì?” Mộ Dung Lạc Cẩn
không khỏi khó chịu đối với giọng điệu vừa xa cách vừa có chút ngán ngẩm này của
nàng. Cứ cho là hắn gọi nàng lại chẳng có chuyện gì quan trọng đi nữa…
Nhưng
mà, dù sao tối qua hai người cũng cùng nhau xâm nhập địch doanh, cùng nhau mạo
hiểm. Dĩ nhiên, cũng tính luôn cả chuyện Đông Phương Ngọc không chút do dự bán
đứng Mộ Dung Lạc Cẩn. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Lạc Cẩn mỉm cười, cầm ngọc bội treo
bên hông của mình, đưa cho Đông Phương Ngọc, nói: “Ta thấy Đông Phương dường
như rất thích khối ngọc bội này nên muốn tặng cho Đông Phương, huynh xem có được
không?”