Đông Phương
Ngọc bay một mạch về thẳng lều trại của mình rồi nhanh chóng vẽ lại trận đồ. Trận
đồ của nàng và của Bách Quỷ lão nhân nhìn không khác là mấy. Nàng quan sát kiệt
tác mình vừa hoàn thành xong, sau đó cẩn thận nghiên cứu một chút mới chịu đi
ngủ. Bận rộn cả đêm, cũng coi như là có thu hoạch.
Rạng sáng
hôm sau, Tần Tĩnh nguyên soái liền triệu tập các tướng lĩnh đến nghị sự. Mọi
người thấy trước mặt mình là một tờ giấy lớn thì rất đỗi thắc mắc. Ngoại trừ Mộ
Dung Lạc Cẩn và Đông Phương Ngọc thì không ai hiểu đó là gì.
Trời ạ, ai
có thể nói cho bọn họ biết, rốt cuộc cái tờ giấy màu trắng được vẽ mấy vòng
tròn tròn như hoa hồng, lại như vẽ bùa này là gì không? Chẳng lẽ là bùa dùng để
tránh quỷ thật?
Đợi các tướng
lĩnh hoặc nghi ngờ hoặc chẳng hiểu gì cả xem qua xong, Tần nguyên soái mới trầm
giọng mở miệng, trong thanh âm xưa nay luôn nghiêm túc lại có một tia vui sướng
và thoải mái khó che giấu: “Các vị, không cần phải nghi ngờ nữa. Đêm qua, Lạc Cẩn
và Đông Phương đã đến do thám địch doanh, lấy được trận đồ của Bách Quỷ lão
nhân. Chính là trận đồ trên tờ giấy này.”
Mọi người vừa
nghe xong, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Lạc
Cẩn và Đông Phương Ngọc bằng ánh mắt tràn đầy sự kính nể, sùng bái. Sau đó, họ
lại nhìn một lần nữa về phía tờ giấy lớn, ánh mắt vô cùng tò mò, bùa vẽ quỷ được
thăng cấp thẳng thành bùa thần. Ngụy Bân nhìn một hồi, cuối cùng nhịn không được,
lên tiếng: “Mộ Dung tướng quân và Dư quân sư thật lợi hại, có thể mạo hiểm thân
mình để lấy vật cơ mật trọng đại này. Lần này, rốt cuộc chúng ta có thể trả được
mối nhục rồi!”
Tạ Lưu
Phong hơi do dự một chút, nhưng sau đó vẫn mở miệng hỏi: “Mộ Dung, huynh xác định
đây là thật? Hơn nữa, huynh trộm trận đồ của Bách Quỷ lão nhân như vậy có bứt
dây động rừng, bị người khác phát hiện không?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn chậm rãi đáp, giọng nói hoa mỹ, nghe rất thư thái: “Chắc là thật. Thứ này
là do Đông Phương tìm ra từ trong lều của Bách Quỷ lão nhân. Ta nhìn qua thì thấy
rất giống đội hình của Bắc Minh trong trận chiến lần trước ở Thanh Bình trấn,
nhất là phần này.” Dứt lời, ngón tay thon dài của hắn chỉ đến vị trí dưới góc
trái tờ giấy.
Lời này vừa
nói ra, mọi người đều bắt đầu nhớ lại. Quả thật, rất giống. Lúc ấy, Thiên Hữu bị
đánh thê thảm. Tình hình đó vẫn còn kéo dài tới tận bây giờ.
Đông Phương
Ngọc lên tiếng, tiếp lời: “Chuyện này sẽ không bị phát hiện. Ta không lấy trận
đồ của Bách Quỷ. Đây là do ta vẽ lại, so với trận đồ thật cũng không khác lắm.”
Đông Phương
Ngọc vừa dứt lời, mọi người càng thêm kinh ngạc trong lòng. Quân sư này thật đúng
là thâm tàng bất lộ! Tình cảm ngưỡng mộ đối với Đông Phương Ngọc lại tăng lên một
tầng, nhất là Triệu Tử Tề. Quân sư thoạt nhìn cứ ngỡ yếu đuối, nào ngờ đâu
không những y thuật vô cùng giỏi, công phu cũng tốt mà hiện tại, còn có thể vẽ
lại một trận đồ phức tạp như thế. Có quân sư như vậy, lo gì không thắng? Nghĩ
xong, hắn liền dùng sức vỗ vỗ lên bả vai Đông Phương Ngọc: “Đông Phương huynh đệ,
ngươi thật là đa tài! Triệu Tử Tề ta xin bội phục!”
“Triệu tướng
quân quá khen.” Đông Phương Ngọc cười nhẹ, trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Đại
ca, không có việc gì lại mạnh tay như vậy là sao? Lúc này, nàng không thể dùng
nội lực chống cự, chỉ có thể gồng mình chịu đựng. Nhưng, khi không dùng nội lực,
thể chất của nàng thật sự rất yếu. Lần này, bị tên kia vỗ vài cái, xương vai của
nàng cái nào cái nầy đều đau nhức. Nếu không phải nàng có chút hiểu Triệu Tử Tề
thì không chừng còn tưởng là hắn mượn cơ hội trả thù chuyện lần trước trên thao
trường.
Nguyên soái
Tần Tĩnh lên tiếng rất đúng lúc: “Trận pháp này vô cùng uy lực. Lần trước, mọi
người cũng đã từng cùng tìm cách giải. Lần này, nhân lúc có được toàn bộ bản đồ,
ta triệu tập các vị đến là muốn thương thảo một chút. Trận pháp này phải phá giải
như thế nào, các vị có thượng sách gì không?”
Mọi người
im lặng trầm tư. Lần trước đại bại, may nhờ có Mộ Dung Lạc Cẩn ngăn cơn sóng dữ.
Lần này, tuy có trận đồ nhưng nó quá đỗi kì lạ, đến xem còn không hiểu thì làm
sao có thể có cách phá giải?
“Nguyên
soái, Đông Phương có biết chút ít về trận đồ này.” Trong lúc không gian trở nên
yên lặng, giọng nói thanh thanh lạnh lùng của Đông Phương Ngọc vang lên, lập tức
dấy lên ngọn lửa hy vọng trong ánh mắt mọi người, khiến tất cả đều không hẹn mà
cùng nhìn sang.
Đông Phương
Ngọc không nhanh không chậm giải thích: “Trận này tên là Thiên Sát, đáng sợ vô
cùng. Theo cách bày trận đồ trên đây thì rõ ràng là Bách Quỷ lão nhân đã thay đổi
một chút, còn nham hiểm ác độc hơn. Mọi người đều biết, trong thuật kì môn độn
giáp*, trận bình thường được chia làm bát môn Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử,
Kinh, Khai. Dù cho là trận pháp phức tạp thế nào thì đều là nhờ có Sinh môn mới
có thể không ngừng biến hóa, lưu chuyển trọn vẹn. Nhưng mà,…”
Đông Phương
Ngọc chỉ ngón tay lên điểm đánh dấu đỏ, “Chỗ này vốn là Sinh môn của Thiên Sát
trận, lại bị Bách Quỷ biến đổi, sắp đặt cảm tử quân thủ trận. Điều này khiến
cho trận này trở thành một tử trận, không thể phá giải.”
Cảm tử
quân? Mộ Dung Lạc Cẩn khẽ nhíu mày, nói: “Đêm qua, cái chúng ta nhìn thấy là
đang huấn luyện cảm tử quân?”
“Không sai.
Hơn nữa, đám quân đó đều đã uống thuốc tăng lực. Tuy rằng tổn hại rất lớn đến
thân thể, nhưng có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng sức chiến đấu lên nhiều
lần. Đại khái, đội quân này có khoảng năm ngàn người.” Đông Phương Ngọc chậm
rãi trả lời.
“Này Đông
Phương, ngươi có phương pháp phá giải không?” Triệu Tử Tề nóng vội lên tiếng đầu
tiên, nói lên tiếng lòng của mọi người.
Đông Phương
Ngọc chớp mắt, vẫn dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôn tồn đáp: “Không
có.”
“…” Mọi người
đồng loạt nghẹn ngào một chút. Đông Phương Ngọc am tường trận pháp như thế, vốn
tưởng rằng có thể phá giải. Nào ngờ cũng chẳng khác gì, haizzz!
“Quả thật
không có,” Đông Phương Ngọc vờ như không thấy biểu tình của mọi người, nói tiếp:
“Trận pháp này vốn rất khó phá giải. Nếu như là Thiên Sát trận thì còn có thể
đánh một trận. Nhưng, hiện tại, đây lại biến thành một tử trận, quả thật không
có cách nào phá giải.” Sau đó, nàng lập tức giải thích đơn giản về trận pháp
cho mọi người cùng hiểu, như thế nào Khải trận, như thế nào là lưu chuyển tiến
lui. Nhưng, cho dù điều binh khiển tướng thế nào, mỗi khi đến Sinh môn đều sẽ bị
đám cảm tử quân ngăn cản. Nếu chuyển sang hướng khác, e rằng còn bị chết thảm hại
hơn.
Nghĩ đến cảnh
chém giết thảm thiết lần trước, các tướng lĩnh đều nhịn không được mà thở dài.
Chẳng lẽ lần này, chỉ có thể ngồi chờ chết hay sao?
Trong lúc
tình hình có vẻ bi thảm, Mộ Dung Lạc Cẩn tao nhã mở miệng: “Trước mắt, vấn đề lớn
nhất tại đây là đám cảm tử quân. Nếu có thể giải quyết nhóm người này, có phải
còn có khả năng phá trận hay không?” Ngữ điệu của hắn không nhanh không chậm,
không nghe ra được cảm xúc như thế nào. Chỉ là, ánh mắt nhìn Đông Phương Ngọc,
vô cùng nóng bỏng.
(Kỳ Môn Ðộn
Giáp là một môn cổ học tinh hoa của người Trung Hoa được phát minh vào khoảng 5
ngàn năm trước đây. Từ thời Hoàng Ðế lập quốc đã được sử dụng trong trận chiến
với Si Vưu. Sau này, được các Thánh hiền khác như Thái Công, Lã Vọng, Trương
Lương, Gia Cát Lượng Khổng Minh, Lưu Bá Ôn,… phát triển và hoàn chỉnh thêm. Thời
xưa, chủ yếu được dùng trong đấu tranh chính trị và quân sự. Hiện nay, Kỳ Môn Ðộn
Giáp đã được áp dụng rất rộng rãi trong mọi lĩnh vực trong đời sống hàng ngày.
Kỳ Môn Ðộn
Giáp nguyên gọi là Tam Nguyên Kỳ Môn Ðộn Giáp. Tam Nguyên tức là Thượng Nguyên,
Trung Nguyên, Hạ Nguyên (có nơi còn gọi là Thiên Nguyên, Nhân Nguyên, Ðịa
Nguyên dựa trên cơ sở Tam Tài là Thiên Ðịa Nhân rồi tìm ra Thiên Thời Ðịa Lợi
Nhân Hòa.)
Kỳ là Tam kỳ
và Lục Nghi trong 10 Thiên can thì Ất, Bính, Ðinh được gọi là Tam Kỳ, còn Mậu,
Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quí được gọi là Lục Nghi. Con giáp được ẩn đọng trong Lục
Nghi nên gọi là Ðộn Giáp.
Môn là Bát Môn, tức
là tám cửa. Gồm có Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Ðỗ Môn, Cảnh Môn, Kinh Môn,
và Khai Môn. Tám cửa này là từ tám phương vị của Bát Quái mà ra. Trong quân sự
còn có tên khác là Bát Trận Ðồ mà Gia Cát Khổng Minh đã sử dụng để nhốt Lục TỐn.
Tên trong Bát Trận Ðồ là Thiên Môn, Ðịa Môn, Phong Môn, Vân Môn, Long Môn, Hổ
Môn, Ðiểu Môn, và Xà Môn. Bát Trận Ðồ này xem thì rất đơn giản, dễ dàng nhưng kỳ
thực thì thiên biến vạn hóa, cao siêu thần diệu. Cái kỳ diệu đó có lẽ cũng chỉ có một số nhà
quân sự vĩ đại như Gia Cát Khổng Minh, Tôn Tử, Thái Công, Trương Lương, Lưu Bá
Ôn mới hiểu hết được cái thần diệu vĩ đại của nó. Ở Việt Nam chỉ có cụ Trạng Trình
là thấu hiểu được môn khoa học này. Vậy Bát Môn thực tế là tám loại cảm ứng điện
từ của hệ Mặt Trời và Trái Ðất đối với con người ta.)