“Uống trà
thì không cần.” Mộ Dung Lạc Cẩn nhìn về phía Hách Liên Hồng, ừm, chính xác thì
là ngọc bội trong tay Hách Liên Hồng, tao nhã mở miệng: “Có điều, Hách Liên
hoàng tử có thể trả lại cho bổn công tử ngọc bội gia truyền đó được không? Đây
là ngọc bội chỉ truyền cho con dâu của Mộ Dung gia.” Mộ Dung Lạc Cẩn dừng một
chút, lên tiếng bằng giọng nói có vẻ như vô cùng đau khổ và tiếc nuối, “Tình cảm
của Hách Liên hoàng tử, bổn công tử xin được nhận. Nhưng, thật có lỗi, đối với
chuyện đoạn tụ, bổn công tử từ trước đến giờ đều không có hứng thú. Vậy nên,
xin Hách Liên hoàng tử, có thể cho châu về Hợp Phố hay không?”
(Châu về Hợp
Phố: Những cái quý giá không thể mất đi được, trước sau cũng quay về với chủ
nó.
Do tích
sau: Thời Hậu hán, có tên thái thú bạo tàn, thường bắt dân đi lấy ngọc châu. Vì
thế, châu từ Hợp Phố sang hết quận Giao Chỉ. Mãi sau, Mạnh Thường về thay chức
thái thú, bỏ hết lề luật cũ, ngọc châu lại quay về Hợp Phố. Lại truyền rằng, do
sự cai trị hà khắc, thuế tô quá nặng, người làm nghề trai ngọc Hợp Phố bỏ quê,
phân tán nhiều nơi. Mãi sau, chính sách cai trị có nới lỏng, quan lại thanh
liêm hơn, ít sách nhiễu dân chúng, những người làm nghề lấy hạt châu lại trở về
Hợp Phố.)
Tuy ngoài
miệng nói xin lỗi, nhưng trên vẻ mặt kia lại như rõ ràng viết lên mấy chữ: Mau
trả lại cho ta đi, bản công tử không có hứng nói chuyện đoạn tụ với ngươi.
Hách Liên Hồng
xám mặt tức giận. Trước kia, hắn và Mộ Dung Lạc Cẩn có quen biết ở trên chiến
trường. Nhưng, đến tận lúc này, hắn vẫn không thể nào ngờ rằng đệ nhất công tử
Thiên Hữu vang danh thiên hạ này lại có thể vô sỉ đến thế, có thể thản nhiên
bêu xấu hắn là đoạn tụ! Dưới cơn nóng giận, những chuyện cũ đã từng nghe được,
hắn đều quên hết, lập tức ra hiệu cho đám hắc y thị vệ đồng loạt xông lên, đánh
thẳng vào Mộ Dung Lạc Cẩn.
Hách Liên Hồng
giận dữ cười lạnh. Mộ Dung Lạc Cẩn, ta còn đang định giữ ngươi lại làm con tin
để khiến Thiên Hữu nhục nhã một chút. Thế mà ngươi lại dám chán sống nói xấu bổn
hoàng tử như vậy, chi bằng giờ ta tiêu diệt ngươi ở Bắc Minh. Bổn hoàng tử nhất
định sẽ gửi ngọc bội cho người nhà ngươi đến nhận xác!
Hơn mười hắc
y nhân cùng xông lên, người nào người nấy đều mang sát khí đằng đằng. Khuôn mặt
của Mộ Dung Lạc Cẩn nửa ẩn nửa hiện dưới ánh sáng mờ ảo của cây đuốc, càng toát
lên vẻ tuấn tú vô cùng. Không ai nhìn thấy hắn ra tay như thế nào, chỉ thấy Mộ
Dung Lạc Cẩn tay cầm sáo ngọc, phi người lên cao, từ chiếc sáo ngọc xuất hiện
tia chớp xé đôi bầu trời đêm. Một chiêu vừa đánh ra, phân nửa hắc y thị vệ ngã
xuống đất, không dậy nổi. Lập tức, Mộ Dung Lạc Cẩn chuyển hướng, nhắm thẳng về
Hách Liên Hồng, tuy không mang sát khí nặng nề nhưng vẫn toát lên uy lực có thể
áp chế người khác.
Công phu của
Hách Liên Hồng không địch lại Mộ Dung Lạc Cẩn nhưng cũng không kém hơn nhiều lắm.
Hắn nhanh chóng nghiêng người né tránh, chụm tay đánh về phía Mộ Dung Lạc Cẩn,
từ móng tay phát ra tia sáng xanh.
Mộ Dung Lạc
Cẩn cầm cây sáo ngọc lia một cái, nhanh chóng giành lại ngọc bội của mình trong
lúc Hách Liên Hồng đang vận công ra chiêu, khó khăn tránh né chiêu giết người của
hắn. Nhìn lướt qua đám hắc y nhân đang tấn công tới, Mộ Dung Lạc Cẩn không có hứng
thú đánh tiếp. Quan sát thấy một góc trống sơ hở, hắn liền nói: “Đa tạ ý tốt của
Hách Liên hoàng tử. Nhưng tiếc là bản công tử còn có chuyện quan trọng, thứ lỗi
không thể tiếp ngài.” Lời còn chưa dứt, người đã mất tung mất tích.
Hách Liên Hồng
tức giận điên cuồng, biết rõ đuổi theo không kịp, vẫn cố sai người đuổi theo.
Trong đêm tối, hắn âm thầm nghiến răng, Mộ Dung Lạc Cẩn, bổn hoàng tử sẽ không
bỏ qua cho ngươi! Lần này, ta nhất định sẽ san bằng Thiên Hữu!
Lúc bấy giờ,
sau khi bỏ rơi người nào đó, Đông Phương Ngọc không hề cảm thấy chút áy náy, lập
tức hướng về phía đông nam mà đi. Chỉ trong vài phút, nàng đã tìm thấy lều trại
của quân sư đương nhiệm quân Bắc Minh- Bách Quỷ lão nhân.
Lều trại của
Bách Quỷ cũng không khó tìm. Trước kia, Đông Phương Ngọc cũng có quen biết hắn
một chút, thù mới hận cũ đều đủ cả. Người này võ công cao cường, am hiểu cách
dùng độc, là một kẻ nham hiểm giả dối. Hắn tự cho rằng bản lĩnh của mình lợi hại
nên cũng không thèm khiêm tốn che giấu bản thân, lại thêm tính vô cùng thích hưởng
lạc, hiển nhiên sẽ không chịu ở một lều trại bình thường. Đông Phương Ngọc phi
thân thẳng đến đỉnh của chiếc lều to nhất, quả nhiên chính là nó.
Tuy Bách Quỷ
không thèm che giấu bản thân nhưng khuôn mặt kia thì hắn đúng là không muốn giấu
cũng không được, chỉ có thể suốt ngày đeo theo cái mặt nạ quỉ đã tạo nên danh
hiệu “Bách Quỷ lão nhân”. Đông Phương Ngọc thầm hạ quyết tâm trong lòng, lần
này chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định phải cho hắn thành quỷ thật, đỡ phải luôn
gặp cảnh âm hồn không tan.
Hiện tại,
Bách Quỷ không ở trong lều. Đám binh lính ngoài cửa hoàn toàn không thành vấn đề
với nàng. Bọn chúng còn chưa kịp nháy mắt, Đông Phương Ngọc đã có thể lách người,
không một tiếng động đột nhập vào lều trại của Bách Quỷ.
Quả nhiên
là vô cùng xa hoa, tráng lệ! Khoan hẵng nói đến diện tích mà chiếc lều nhỏ dành
cho một người của nàng không tài nào sánh được, chỉ cần cách bố trí này thôi
cũng đã có thể vượt qua nội thất của một cung điện cỡ nhỏ. Đồ đạc trong phòng
không phải bằng vàng thì bằng bạc, trên nền còn trải một chiếc thảm lông cao cấp
chuyên dùng cho hoàng gia. Loại thảm này khi dẫm lên thì mềm mịn vô cùng, chẳng
hề phát ra một tiếng động nào, rất hợp cho thích khách đột nhập vào giữa đêm
khuya như nàng. Chỉ có điều, chính giữa lều tự dưng lại đặt một cái lò luyện
đan, nhìn rất vô duyên.
Sau khi
quan sát kĩ lưỡng lều trại, lục lọi vài chỗ, Đông Phương Ngọc thuận lợi tìm thấy
một chiếc hòm được giấu trên đầu giường Bách Quỷ. Dùng chìa khóa vạn năng tự chế,
nàng mở hòm ra, phát hiện bên trong là mấy cuộn giấy làm bằng da trâu. Vừa lật
ra, Đông Phương Ngọc nhịn không được cảm thán một tiếng rồi nhanh chóng xem qua
một lần, âm thầm học thuộc. Sau đó, nàng đem trận đồ đặt lại trong hòm, xếp lại
y như cũ xong xuôi thì nhanh chóng rời đi.
Bách Quỷ
lão nhân này càng ngày càng âm hiểm. Lần này, e rằng hắn thật sự sẽ phải biến
thành quỷ đây.