Hai người
nhìn nhau, đều phát hiện ra trong đáy mắt đối phương một tia hưng phấn, tựa hồ
ánh mắt của người thợ săn khi thấy con mồi.
Mộ Dung Lạc
Cẩn giành đi trước, bước xuống bậc thang mấy bậc, đốt sáng một que diêm rồi
quay đầu lại, nói: “Đông Phương, huynh đi theo sau ta đi. Nếu lỡ có chuyện gì
thì huynh hãy rút lui trước.” Nơi này khắp nơi đều âm u kì quái. Hắn giành đi
trước, chính là cam tâm chặn nguy hiểm cho nàng.
Tuy nói là
rút lui nhưng trên thực tế, ý của hắn là muốn nàng có thể đào tẩu trước. Đông
Phương Ngọc bĩu môi trong lòng, thầm nghĩ, chỉ cần ngươi không đụng nhầm vào cơ
quan thì hẳn là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Có điều, nàng cũng không thể cự
tuyệt ý tốt của người ta lạnh lùng như vậy, chỉ còn cách giữ vẻ thản nhiên,
nói: “Huynh yên tâm, cho dù bị phát hiện, bất kể địch đông thế nào, bằng khinh
công của huynh và ta, chạy trốn vẫn không thành vấn đề.”
Nàng không
thích vô duyên vô cớ nợ ân tình của người khác. Huống chi, khinh công của nàng
quả thật rất giỏi. Cho nên mới nói, có chạy thì hai người cùng chạy.
Mộ Dung Lạc
Cẩn thế nhưng lại rất hưng phấn vì những lời này của nàng, thầm nghĩ rằng, Đông
Phương quả nhiên có tình có nghĩa, không muốn bỏ rơi mình. Nghĩ xong, hắn không
nói gì nữa, lập tức men theo cầu thang đá hẹp trước mặt lần xuống. May mà đường
phía trước không còn cơ quan nào nữa. Sau khi cả hai đi một hồi, không gian trước
mắt đột nhiên trở nên to lớn. Đông Phương Ngọc trong lòng kinh ngạc, cuối thang
đá này, chính là một tòa thành dưới lòng đất!
Trước mắt
là không gian rộng hành trăm trượng vuông. Nền đất được lát bằng đá xanh, bốn
phía là phòng ốc. Trên tường, cứ cách năm bước thì có một cây đuốc, hừng hực
cháy. Hách Liên Hồng lúc này đang đứng trên đài cao, kiểm tra huấn luyện binh
lính. Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp đang báo cáo cho hắn cái gì đó,
nghe không được rõ ràng lắm. Chỉ thấy Hách Liên Hồng thỉnh thoảng gật đầu, tựa
hồ có chút vừa lòng.
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhỏ giọng, nói: “Người đó là thân tín của Hách Liên Hồng, là phó tướng
trong quân Bắc Minh.”
Đông Phương
Ngọc gật gật đầu, hỏi: “Trước kia, huynh có từng nghe qua tin Hách Liên Hồng
xây thành dưới lòng đất chưa?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn lắc đầu: “Không có. Từng có chuyện một lượng binh lính lớn đột nhiên xuất
hiện rồi biến mất ở doanh trại Bắc Minh, ta cũng có nghi ngờ hắn bí mật tìm chỗ
luyện binh. Có điều, tuy đã phái người điều tra, nhưng lại không tra ra được
gì. Thật không ngờ hắn lại xây một tòa thành lớn như vậy dưới lòng đất.”
Đông Phương
Ngọc càng kinh ngạc trong lòng. Tòa thành này thật vô cùng bí ẩn, bố trí hoàn hảo,
công trình rất hoành tráng. Nếu muốn không có người biết thì phải thi công bí mật
không dưới một năm. Dựa vào thế lực của Mộ Dung Lạc Cẩn, không thể nào lại không
phát giác ra chuyện lớn như thế này. Vì vậy, hẳn là, tất cả đều đã được Hách
Liên Hồng sớm chuẩn bị từ trước. Sau khi khơi mào chiến tranh, hắn lại cố ý
đóng quân ở đây nhằm che dấu tai mắt người ngoài. Suy tính thâm hiểm của Hách
Liên Hồng khiến cho Đông Phương Ngọc âm thầm bội phục, từ chuyện Tần Tĩnh bị hạ
độc rồi đến tòa thành trong lòng đất. Xem ra, tên này chẳng những khôn ngoan,
giỏi che dấu mà dã tâm cũng thật lớn.
Cẩn thận
nhìn về đám binh lính đang huấn luyện, càng xem càng cảm thấy có gì đó không
đúng, nàng nhíu mày nhìn về phía Mộ Dung Lạc Cẩn: “Huynh xem, đám binh lính đó
dường như có điểm kì lạ phải không?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn cũng chú ý tới điểm khác thường đó, nhẹ giọng, nói: “Những người này rõ
ràng là đang tập luyện trận pháp kia, nhưng chiêu thức tàn nhẫn, chỉ công mà
không thủ. Vẻ mặt cũng rất quái lạ, không giống như binh lính bình thường. Có lẽ,
đó là cảm tử quân của Bắc Minh.”
Đông Phương
Ngọc gật gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, sắc mặt bọn họ xám xanh, hẳn là đều đã
dùng thuốc. Loại thuốc này có thể trong khoảng thời gian ngắn gia tăng thực lực,
nhưng sẽ gây tổn thương rất lớn đến cơ thể, có thể nói là tự mình hại mình.
Bình thường, nếu không phải là đến đường cùng thì không nên sử dụng.”
Xem ra,
Hách Liên Hồng muốn huấn luyện những người này thành cỗ máy giết người trên chiến
trường. Dùng tới năm ngàn người làm vật hy sinh, đúng là tâm địa độc ác .
Đông Phương
Ngọc hơi hơi cau mày, cẩn thận quan sát trận pháp, càng xem càng cảm thấy kì
quái, nhưng mơ hồ cũng có điểm quen thuộc. Đám binh lính này, tiến lui có bài bản,
phối hợp rất trật tự tuy không được hoàn chỉnh cho lắm. Một số thì hung hãn
đánh giết, còn số khác thì chỉ đi qua đi lại, không có động tác gì khác. Tuy
nhiên, dựa vào hơi thở để phán đoán, đám người này thực lực có phần mạnh hơn.
Nhìn một
lúc, Đông Phương Ngọc bỗng nhiên hiểu ra, đây chính là nhất bộ phân trận pháp!
Chỉ có đám binh lính trong vòng kia là đang tập luyện, còn số chỉ qua lại mà
không đánh đấm gì hẳn là canh chừng trận pháp.
Bố trí kiểu
này, thật hợp với phong cách của Bách Quỷ lão nhân.
“Mộ Dung tướng
quân, huynh có biết lều trại của Bách Quỷ lão nhân nằm đâu không?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhẹ giọng, đáp: “Lều trại của hắn ở góc đông bắc. Đông Phương, huynh muốn
đi tìm trận đồ sao?”
“Phải.”
Đông Phương Ngọc thản nhiên trả lời.
Hai người
đang âm thầm suy tính, chợt có một người đàn ông mặc áo xanh vội vàng chạy tới,
thì thầm vài câu vào tai Hách Liên Hồng. Sau đó, sắc mặt Hách Liên Hồng trở nên
u ám, dùng khinh công rời đi.
Hai người vội
vàng né tránh, nhanh chóng dọc theo cầu thang đá mà rút lui. Nếu bị Hách Liên Hồng
phát hiện tại tòa thành dưới lòng đất này, e rằng muốn trở về sẽ rất khó.
Đi thẳng đến
nhà đá, Đông Phương Ngọc liền khởi động cơ quan tiến ra ngoài. Mộ Dung Lạc Cẩn
kinh ngạc, nói: “Đông Phương, huynh làm như vậy chẳng phải sẽ bị phát hiện
sao?”
Lúc nãy
ngươi chẳng đã nói là có cách ư? Tại sao cũng chẳng thay đổi gì cả?
Đông Phương
Ngọc gian manh mỉm cười, mang theo một tia nghịch ngợm và mưu mô. Nhìn sắc mặt
ngơ ngác của Mộ Dung Lạc Cẩn, nàng nhanh chóng tiến lại thì thầm một câu vào
tai hắn: “Tất cả nhờ vào huynh, ta đi tìm trận đồ đây.”
Trong lúc
nói chuyện, bàn tay trắng nõn của Đông Phương Ngọc giơ lên, phất bên hông Mộ
Dung Lạc Cẩn một cái, một món đồ liền bị vứt ra ngoài, bay thẳng về phía Hách
Liên Hồng đang đi tới!
Mộ Dung Lạc
Cẩn còn đang sững sờ, Đông Phương Ngọc đã dùng khinh công vụt qua người hắn, để
lại mùi hương đặc biệt kia quanh quẩn ở chóp mũi hắn. Bị bàn tay nhỏ bé mềm mại
phớt qua bên hông, trong chốc lát, Mộ Dung Lạc Cẩn chợt cảm thấy hạnh phúc lâng
lâng, phảng phất như gió xuân đang thổi. Cảm giác vừa ấm áp vừa kỳ diệu này khiến
cho trái tim của hắn nhịn không được mà nhảy nhót trong lồng ngực.
Còn chưa kịp
phục hồi lại tinh thần, Mộ Dung Lạc Cẩn đã nghe thấy thanh âm cười lạnh cùng đắc
ý của Hách Liên Hồng vang lên: “Thì ra là Mộ Dung công tử, ngưỡng mộ đại danh
đã lâu. Không biết đêm khuya ghé thăm Bắc Minh ta, có chuyện gì không?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhìn một bên người mình, phát hiện Đông Phương Ngọc đã sớm đi mất.
Người thông
minh như Mộ Dung Lạc Cẩn dĩ nhiên lập tức có thể hiểu được, nhưng vẫn không khỏi
sa sầm mặt một chút. Thì ra đây chính là “cách” mà Đông Phương Ngọc đã nói,
chính là bắt hắn đi bán!
Đông Phương
Ngọc không hề thay đổi cơ quan mà cố tình đẩy hắn ra chịu trận. Như vậy, dù cho
Hách Liên Hồng phát hiện có người đột nhập vào thì cũng chỉ cho rằng là hắn
xông vào, sẽ không mảy may hoài nghi còn có người đồng lõa khác. Lúc này, hẳn
là nàng đã sớm đi trộm trận đồ. Vì để khiến cho Hách Liên Hồng nhận ra, Đông
Phương Ngọc còn ném ngọc bội tùy thân của hắn!
Cũng thật
là quá nham hiểm đi! Mộ Dung Lạc Cẩn không thốt nên lời. Nhưng, có điều, không
hiểu sao đến nước này mà trong lòng hắn vẫn không hề tức giận, thậm chí, còn thấy
nàng có chút đáng yêu.
Tạm dập tắt
những suy nghĩ mông lung trong đầu, Mộ Dung Lạc Cẩn lại khôi phục phong độ tao
nhã cao quý chỉ đệ nhất công tử mới có, chắp tay hướng về phía Hách Liên Hồng,
nói: “Hách Liên hoàng tử lễ độ như vậy, Lạc Cẩn thật không dám nhận. Ta chỉ là
đêm khuya nhàm chán, muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
“Đi dạo một
chút?” Hách Liên Hồng cười lạnh, “Mộ Dung công tử cũng thật biết cách chọn chỗ
nha. Nếu đã như vậy, chi bằng ở lại uống chén trà, để cho bổn hoàng tử có thể
làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà một chút.”
Trong lúc
Hách Liên Hồng nói chuyện, đã có đến mười hắc y nhân đồng loạt nhảy ra, vây
quanh Mộ Dung Lạc Cẩn, sẵn sàng trận địa đón quân địch.