Nghe câu
nói có phần trẻ con của Đông Phương Ngọc, khóe môi Mộ Dung Lạc Cẩn hơi cong
lên. Nụ cười trên gương mặt tao nhã chậm rãi nở rộ như hoa quỳnh lặng lẽ nở
trong đêm. Hắn thoáng do dự, nhẹ nhàng rạch một khe hở, liếc mắt qua rồi lên tiếng
bằng chất giọng khàn khàn: “Không cần phải đánh thuốc mê.”
Quả nhiên,
rất nhanh sau đó, bên trong lều truyền đến tiếng thét thỏa mãn chói tai. Kế đến,
thanh âm mị hoặc của nữ nhân vang lên: “Lão gia, ngài cũng thật lợi hại, người
ta mém nữa là tưởng mình chết rồi.” Hách Liên Hồng nghe mỹ nhân khen ngợi, đắc
ý lên tiếng: “Dĩ nhiên, ngươi không biết ta là ai sao!”
Trong chiếc
lều hồng, nữ nhân đưa cánh tay vòng quanh cổ Hách Liên Hồng, nói: “Lão gia,
ngày mai người có đến nữa không?”
“Ngày mai?”
Tam hoàng tử Hách Liên Hồng nham hiểm cười, đặt tay trên cổ nữ nhân, nhẹ nhàng
vuốt ve như một người tình dịu dàng, “Ngươi nghĩ đến ta như vậy thật sao? Không
sợ đại hoàng tử của ngươi đau lòng ư?”
“Lão gia”,
nữ nhân gồng người một chút nhưng liền khôi phục lại rất nhanh, thanh âm kéo
dài yểu điệu vang lên, “Ngài sao nỡ nói vậy? Trong lòng người ta chỉ có mình
ngài.”
“Thật
không?” Năm ngón tay của Hách Liên Hồng chậm rãi xiết chặt, ánh mắt lộ rõ tia
hung ác, nham hiểm, “Ngươi nghĩ rằng ta không biết gì sao? Đồ ngu Hách Liên Ưng
này, hắn còn nghĩ rằng bổn hoàng tử cũng háo sắc như hắn, sẽ thua trong tay nữ
nhân hay sao?”
Bên ngoài lều,
Đông Phương Ngọc nghe thấy câu nói ngoài dự đoán của Hách Liên Hồng, thầm cười
lạnh trong lòng. Xem ra, bất kể là quốc gia hay chủng tộc gì thì hoàng thất lúc
nào cũng đều xấu xa. Vì tranh quyền đoạt lợi, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ
nào. Chỉ đáng thương cho những quân cờ trong tay họ, sẽ không bao giờ có kết cục
tốt đẹp.
“ Lão gia!
Ngươi –” Nữ nhân trừng hai mắt hoảng sợ, tựa hồ không tin được nam nhân trước mặt
chính là người vừa mới cùng nàng mây mưa, ân ái lúc nãy. Trong đêm yên tĩnh, nữ
nhân nghe rõ ràng tiếng xương cổ rắc rắc vang lên, một chữ cũng không thốt lên
được.
Hách Liên Hồng
rút khăn ra xoa xoa tay, nhìn thi thể đang ngã trên giường, tựa hồ có chút tiếc
rẻ, mở miệng: “Thật ra ngươi cũng không tệ, đáng tiếc, là do ngươi phò sai chủ!”
Dứt lời, hắn
đứng dậy mặc quần áo, xoay người đi ra ngoài, hướng về một lều trại cách đó
không xa.
Đông Phương
Ngọc và Mộ Dung Lạc Cẩn không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ đứng dậy đuổi
theo.
Lúc này, đối
với người của Hách Liên gia, Đông Phương Ngọc vô cùng ác cảm trong lòng. Đầu
tiên là chuyện Cổ Linh bị Hách Liên Ưng hãm hại, suýt nữa phải chịu nhục. Hôm
nay, lại tới Hách Liên Hồng, có thể không do dự bóp chết người vừa ân ái với
mình, máu lạnh và độc ác đến cực điểm.
Có điều,
Hách Liên Hồng có thể phát hiện gian tế bên người, không bị sắc đẹp mê hoặc, thủ
đoạn tàn nhẫn quyết đoán, so với tên Hách Liên Ưng kia rõ ràng mạnh hơn không
ít. Chẳng trách mà hắn có thể nắm giữ binh quyền của Bắc Minh. Người này thâm
hiểm, giảo hoạt, thật là một đối thủ không tệ.
Đáng tiếc,
dám đắc tội của người của ta, chỉ có thể trách ngươi xui xẻo. Đông Phương Ngọc
nhìn bóng dáng Hách Liên Hồng, ánh mắt hơi nheo lại, để lộ một tia nguy hiểm.
Đến bên
ngoài lều, Hách Liên Hồng không đi thẳng vào mà ở ngoài cửa sờ soạng một hồi.
Sau khi vài tiếng gõ vang lên, nghe được thanh âm ầm ầm cửa mở, hắn mới lắc
mình đi vào.
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhỏ giọng giải thích: “Cái cơ quan này, lần trước ta cũng có tới được đây
nhưng vẫn chưa vào được.”
“Chúng ta
đi ra đó xem sao.” Đông Phương Ngọc yên lặng đến bên ngoài lều, nhìn kỹ xuống
dưới, nàng phát hiện lều trại này thì ra chỉ là lớp ngụy trang. Bên trong lều
là một gian nhà đá, cơ quan ở cửa tựa như mật mã máy tính ngày nay. Mỗi lần đi
vào đều dùng phương thức khác nhau. Nếu có ai đó lén tiến vào, cho dù lúc ấy
không bị bắt thì cũng sẽ bị phát hiện.
Đông Phương
Ngọc nhíu mày suy tư trong chốc lát rồi đánh vài cái. Đợi cửa cơ quan mở ra,
nàng lắc mình tiến vào. Phía sau, Mộ Dung Lạc Cẩn bám sát theo nàng, không quên
thấp giọng hỏi: “Đông Phương, chúng ta cứ tiến vào như vậy sao? Nếu sau khi rời
khỏi đây chúng ta bị Hách Liên Hồng phát hiện thì không phải đã bứt dây động rừng
sao?”
Đông Phương
Ngọc cười nhẹ: “Không lo, ta có cách. Cứ di vào trước rồi nói sau.”
Mộ Dung Lạc
Cẩn kinh ngạc trong lòng, nghĩ rằng quân sư quả nhiên đại tài, lại có cách phá
cơ quan này. Lúc trước, sau khi do thám trở về, hắn từng cẩn thận nghiên cứu
tìm tòi rất lâu nhưng đều không nghĩ ra cách nào có thể giữ nguyên hiện trạng của
cơ quan. Không thế ngờ rằng, Đông Phương chỉ nhìn một cái liền lập tức hiểu được
điều ảo diệu trong đó.
Trong lòng
bội phục một chút, hắn lặng lẽ theo sát nàng tiến vào, ngây thơ không hề biết rằng
mình đã bị người nào đó xếp vào danh sách chuẩn bị lợi dụng.
Nhà đá
không lớn, bố trí giống như một thư phòng bình thường. Một tảng đá xanh lộ ra
trên chiếc bàn đang chất tán loạn một đống sách. Cạnh bàn là một bình sứ trắng
to, đựng đầy tranh vẽ thiếu nữ. Trên chiếc giường dựa vào tường là bộ chăn mền
dúm dó, có vẻ như đã lâu không ai đụng vào.
Bên trong
phòng vô cùng yên tĩnh, như thể chưa từng có ai đến. Hách Liên Hồng tựa hồ bốc
hơi, mất tung mất tích.
Đông Phương
Ngọc phóng tầm mắt từ nóc nhà đến góc tường. Sau khi nhìn chung quanh một vòng,
nàng mỉm cười. Xem ra Hách Liên Hồng này rất xảo quyệt, đúng là một đối thủ
đáng gờm.
Căn phòng
thoạt nhìn rất đơn giản, không có chút khác thường, có thể thấy hắn đã thiết kế
vô cùng tinh vi. Đáng tiếc là, bảo dưỡng không đủ. Đông Phương Ngọc thầm tiếc rẻ
trong lòng, tên Hách Liên Hồng này thật đúng là không biết trân trọng của quý,
chẳng thèm lau chùi tử tế. Nghĩ xong, nàng yên lặng lắng nghe thanh âm bánh
răng va vào nhau vang lên từ tứ phía, tựa hồ tiếng dã thú mài răng chuẩn bị cắn
người.
Mộ Dung Lạc
Cẩn trước kia chưa từng tiến vào sâu bên trong nên khi nhìn thấy hang động trước
mặt, hắn không khỏi kinh ngạc. Rõ ràng là Hách Liên Hồng đã thông qua mật đạo
này để đến nơi khác. Hắn chợt liếc nhìn Đông Phương Ngọc đang quấn kín cả thân
người, chỉ để lộ ra đôi mắt còn sâu hơn đáy hồ Mộ Dung sơn trang, sáng hơn những
ngôi sao trên bầu trời đêm, vừa trong suốt lại vừa lạnh lùng. Đôi mắt ấy cứ thản
nhiên khắc sâu vào lòng hắn.
Lúc này,
trong con ngươi kia đang ẩn ý cười vui vẻ, khiến cho người nhìn thấy bất chợt
nghe tim mình rung động.
Tựa hồ cảm
nhận được ánh mắt kì lạ của Mộ Dung Lạc Cẩn, Đông Phương Ngọc đột nhiên quay đầu
lại, cất giọng nghi vấn: “Mộ Dung tướng quân, có chuyện gì sao?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhanh chóng hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng để che lấp thần thái mất tự nhiên vừa
rồi, giả vờ, hỏi: “Đông Phương huynh đã tìm được cửa vào động rồi sao?”
“Ừm, phải
thử đã. Huynh đi theo ta đi, trăm ngàn lần không được bước sai đâu đấy.” Đông
Phương Ngọc thản nhiên trả lời. Cửa này dùng cách bước chân dựa trên bắc đẩu thất
tinh cùng bát quái trận tạo thành, đặt trên sàn nhà, có lẽ là đi thông xuống
lòng đất hoặc một hang núi bí mật nào đó.
Mộ Dung Lạc
Cẩn bước theo Đông Phương Ngọc rất tự nhiên, cẩn thận đạp lên các tảng đá xanh
dưới nền. Trái hai bước, phải một bước, tiến ba bước, lùi một bước, tất cả các
tảng đá đều được đạp qua một lần, sau đó đứng ở trung tâm dùng sức đạp mạnh vào
một tảng đá bên phải.
Âm thanh rầm
rầm vang lên, toàn bộ sàn nhà dần tách ra, để lộ một đoạn thang đá hẹp.