Bóng đêm dần
bao phủ khắp không gian. Một mảnh trăng cong đương nằm lơ lửng trên đầu ngọn
cây, phát ra thứ ánh sáng trắng lạnh lùng. Toàn bộ quân doanh chỉ còn vài binh
lính nghiêm trang đứng canh gác, lâu lâu lại nhỏ giọng nói với nhau vài câu.
Trong lều
quân sư, Đông Phương Ngọc đang kiểm tra trang bị lần cuối, bao gồm một ít thuốc
và ám khí. Tiếp theo đó, nàng mặc bộ y phục đen chuyên dùng của thích khách và
đeo bao tay đen vào, chỉ để lộ đôi mắt sáng. Chuẩn bị xong, nàng xoay người đi
ra khỏi lều. Dùng khinh công bay vọt lên, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong
bóng đêm mờ mịt, hướng về phía quân doanh Bắc Minh mà đi.
Lần này,
nàng nửa đêm đến do thám quân doanh Bắc Minh chủ yếu là vì muốn tận mắt tìm hiểu
trận pháp Bắc Minh. Thứ trận pháp khiến cho người khác phải kinh hãi ấy làm cho
một người tinh thông kỳ môn độn giáp như nàng rất đỗi tò mò. Nhưng, quan trọng
nhất vẫn là, tên Hách Liên Ưng khốn kiếp dám hãm hại sư tỷ Cổ Linh, thật sự là
tội không thể tha thứ!
Đã không thể
buông tha cho tên khốn Hách Liên Ưng thì những kẻ liên quan đến hắn như Hách
Liên Hồng và quân Bắc Minh đều phải trả giá!
Hơn nữa, dù
sao nàng cũng mang danh là quân sư, không thể cứ ngồi không hưởng lộc được. Tuy
rằng, trước khi Cổ Linh đến, nàng quả thật không có ý định giúp đỡ cho Thiên Hữu.
Đông Phương
Ngọc khinh công tuyệt đỉnh, lên xuống vài cái đã vượt xa hơn trăm trượng, để lại
những tàn ảnh mờ ảo trên không trung. Cả cơ thể tựa hồ đã hợp nhất với bóng
đêm.
Vào buổi
đêm, khi thời tiết vừa chớm sang đông, những cơn gió đã bắt đầu lạnh lẽo. Lướt
trong không gian với tốc độ cực đại, ánh mắt Đông Phương Ngọc lộ ra những tia
thích thú. Bầu không khí này chính là loại mà đệ nhất sát thủ như nàng thích nhất.
Cũng giống như kiếp trước, nàng thường phóng xe thể thao trên núi vào đêm
khuya. Khi ấy, cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng, trong nháy mắt có thể
cho rằng, mình thực sự là một người tự do.
Nàng thích
đêm tối. Ban đêm có thể cảm nhận được rất nhiều điều tuyệt diệu mà ban ngày
không cách nào cảm nhận được. Hơn nữa, càng không cần phải che dấu chính mình.
Bản thân
nàng, chính là thuộc về bóng tối.
Bóng tối, đối
với nàng, không phải để tự vệ, mà nó chính là, bản sắc của nàng.
Khi gần đến
quân doanh Bắc Minh, tính cảnh giác thiên bẩm làm cho nàng lập tức nhận ra có
người đang theo dõi mình. Theo hơi thở của hắn, nàng đoán chắc hắn là một cao
thủ. Hơn nữa, trình độ của người này không hề kém nàng chút nào. Có điều, hơi
thở này, dường như có chút quen thuộc?
Mặc kệ nó,
tiên hạ thủ vi cường!
Sau một hồi
yên lặng tập trung nghe ngóng, một con dao mỏng nhanh chóng được phóng ra, lao
về phía tán cây đằng trước. Lực phóng cực mạnh nhưng lại không hề phát ra chút
tiếng động nào.
Thanh âm quần
áo bị cắt qua vang lên khiến Đông Phương Ngọc cả kinh. Hắn, thế nhưng có thể né
tránh được phi đao của nàng! Nàng tấn công bất ngờ, hơn nữa còn tập trung tám
phần nội lực trên dao, góc độ lại hiểm hóc, vậy mà hắn vẫn có thể né tránh.
Trước mắt
nàng, Mộ Dung Lạc Cẩn từ trên cây nhanh nhẹn nhảy xuống. Tư thế của hắn tuyệt đẹp,
đáp đất không một tiếng động, trên cánh tay áo bị cắt qua một đao, còn để lại một
lỗ thủng. Hắn tao nhã lên tiếng, không chút lúng túng hay ngại ngùng, như thể
là gặp được bạn tốt lâu năm: “Đông Phương huynh cũng đến đây? Xem ra chúng ta
thật là có duyên, ở nơi này mà cũng có thể gặp nhau.”
Gặp nhau? Lại
còn không hẹn mà gặp?
Đông Phương
Ngọc nhịn không được, kinh ngạc trong lòng. Nàng đã hóa trang thế này mà hắn vẫn
còn có thể nhận ra?
Mộ Dung Lạc
Cẩn tựa hồ nhận ra được suy nghĩ của nàng, không nhanh không chậm, nói: “Đông
Phương không cần kinh ngạc, ta chỉ là nhận ra cái chuôi của con dao này thôi.
Chẳng trách tại sao ngày đó huynh lại kiên quyết muốn thêm thép vào bên trong,
quả nhiên là sắc bén vô cùng.” Ngay cả ta mà cũng còn bị đả thương!
Thì ra là
thế. Đông Phương Ngọc nhẹ nhàng thở phào một cái. Nàng đã cố ý bọc cả người như
xác ướp thế này mà còn dễ dàng bị nhận ra thì thật sự là có thể bỏ nghề rồi
nha.
Nghĩ đến đây,
nàng kéo chiếc khăn xuống, để lộ ra gương mặt thiếu niên thanh tú, lên tiếng bằng
giọng đùa giỡn: “Đúng vậy, thực khéo nha, Mộ Dung công tử, huynh ra ngoài ngắm
trăng sao?” Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tối như mực, chỉ le
lói vài đốm sáng nhợt nhạt, ảm đạm, “Có điều, bây giờ chỉ có vài ngôi sao, ánh
sáng lại mờ mờ, tựa hồ không thích hợp để ngắm lắm đâu. Huynh ăn mặc thế này,
chắc không phải là lén lút hẹn giai nhân đó chứ?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn thế nhưng không giận, ngược lại, dường như còn có chút hài lòng, thản
nhiên, đáp: “Đông Phương nói đùa, mục đích của ta, chỉ sợ cũng giống như huynh,
đều là đến dò thám Bắc Minh.”
Đông Phương
Ngọc nhịn không được, khinh bỉ trong lòng. Dò thám doanh trại của địch mà còn
ăn mặc cái kiểu công tử như vậy, không phải là quá tự tin hay sao? Khinh công của
ngươi xem chừng còn không bằng bổn cô nương. Hay là ngươi nghĩ, nếu lỡ bị bắt
thì sẽ dùng mỹ nam kế?
Mộ Dung Lạc
Cẩn không biết Đông Phương Ngọc đang suy nghĩ mông lung trong lòng, lại cất tiếng,
nói: “Nhìn vào thái độ của Đông Phương huynh, chắc là ta đoán không sai. Nếu đã
như vậy, chi bằng chúng ta cùng đi. Đối với trận pháp kia, ta cũng rất tò mò.”
Dứt lời,
không cần biết Đông Phương Ngọc có đồng ý hay không, hắn đứng dậy phi thẳng về
hướng quân doanh Bắc Minh.
Vốn dĩ, có
người dẫn đường thì đỡ tốn sức lực hơn nên dĩ nhiên, Đông Phương Ngọc cũng theo
sát sau hắn.
Dọc trên đường
đi, Mộ Dung Lạc Cẩn có chút kinh ngạc trong lòng. Hôm nay, khi Đông Phương Ngọc
so tài ở thao trường, hắn đã biết nàng có võ công cao cường. Nhưng thấy nàng gầy
ốm, nhỏ người, lại cũng không bộc lộ bao nhiêu nên hắn không biết rốt cuộc nội
công của nàng ở mức nào, cứ cho rằng nàng chỉ biết một ít quyền cước công phu.
Nào ngờ, đêm nay dò thám Bắc Minh, hắn bị cây dao nhỏ của Đông Phương Ngọc gây
thương tích. Hơn nữa, từ nãy đến giờ, trên suốt cả đoạn đường, tuy hắn dùng
khinh công đi trước nhưng Đông Phương Ngọc vẫn có thể duy trì khoảng cách hai
thước không đổi. Thế mới biết, Đông Phương Ngọc thì ra cũng là một cao thủ!
Công phu của
nàng giỏi như vậy, e rằng còn không thua kém mình. Xem ra, chuyện hắn lo lắng
cho an toàn của nàng là lo bò trắng răng rồi.
Nghĩ đến
đây, trong lòng hắn đột nhiên không hiểu sao có chút không thoải mái. Không tiện
biểu hiện ra ngoài, hắn đành phải gia tăng tốc độ, hy vọng gió lạnh có thể thổi
bay nỗi phiền não vô cớ.
Mộ Dung Lạc
Cẩn vốn đã tìm hiểu từ trước nên chẳng mấy chốc đã có thể tìm đến lều của Hách
Liên Hồng. Hai người không hẹn mà cùng ẩn thân ngoài lều, yên lặng lắng nghe.
Vừa nghe
xong, cả hai lại đồng thời cảm thấy xấu hổ.
Hách Liên Hồng
đang ân ái cùng một nữ nhân ở bên trong. Tiếng nam nhân thô thiển cùng nữ nhân
rên rỉ không ngừng vang lên, đan vào nhau. Tuy rằng âm thanh không to, nhưng
vào lúc đêm khuya tĩnh lặng thế này liền trở nên rất rõ ràng.
Trong khi
Đông Phương Ngọc không hề cảm thấy gì thì gương mặt của Mộ Dung Lạc Cẩn phía
sau đã hơi hơi đỏ lên, may nhờ có bóng đêm che lấp.
Trước mặt hắn,
thân thể nhỏ bé kia đang đứng gần đến mức hắn thậm chí có thể ngửi được mùi
hương thơm ngát trên người nàng. Lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã cảm giác được,
người nàng có một mùi hương rất đặc biệt. Tuy có chút pha trộn mùi thảo dược
nhưng vẫn không che giấu đươc hương thơm vừa có điểm giống tuyết liên, lại vừa
giống hoa mai thanh khiết đó. Hỗn hợp mùi hương dễ chịu này hiện tại cứ thi
nhau bay vào mũi hắn.
Trong lúc hắn
đang mất tập trung, giọng nói thì thầm của Đông Phương Ngọc vang lên: “Này,
huynh xác định đây là lều trại của Hách Liên Hồng?”
“Phải, nghe
tiếng động thì chính là hắn.” Mộ Dung Lạc Cẩn nhỏ giọng đáp.
Nghe tiếng
động? Đông Phương Ngọc ngạc nhiên, hỏi: “Mộ Dung tướng quân, chẳng lẽ huynh đã
nghe trộm Hách Liên Hồng làm chuyện này rất nhiều lần rồi?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn: “…”
Quá thất
sách, làm sao lại có thể nói lên một câu như vậy? Mộ Dung Lạc Cẩn thầm bực bội
trong lòng, thật sự là lỡ mồm. Trước đây, hắn chỉ mới nghe qua một lần thôi.
Đông Phương
Ngọc thế nhưng không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa, thì thầm nói tiếp: “Sao bọn
họ còn chưa xong nữa? Hay là thế này, huynh rạch một đường nhìn xem có thể đánh
thuốc mê hai người kia không?”
Mộ Dung Lạc
Cẩn đã bớt xấu hổ, lấy lại tinh thần, nói: “Sao huynh không tự xem đi?”
Đông Phương
Ngọc không quay đầu lại, thấp giọng đáp: “Đau mắt ta.”
Mộ Dung Lạc
Cẩn: “…”
Ngươi nhìn
thì đau mắt, chẳng lẽ ta thì không sao?