Đêm dần
khuya, ngay cả tiếng gió cũng trở nên yên tĩnh. Binh lính trong buổi tiệc từ từ
giải tán, các tướng lĩnh đều đã về lều của mình. Thấy nhị hoàng tử Hiên Viên Hạo
Thiên ngồi ngáp dài nên Tần Tĩnh cũng đã sắp xếp cho hắn về nghỉ ngơi.
Tại chiếc lều
nhỏ dành cho một người của quân sư, Đông Phương Ngọc đang ra ngoài nấu canh cho
Cổ Linh, để nàng ấy một mình tiêu hóa cái tin tức bất ngờ kia một chút. Dù sao,
đột nhiên có thai như vậy hoàn toàn không phải chuyện có thể dễ dàng chấp nhận.
Lúc Đông
Phương Ngọc bưng canh gà trở về, Cổ Linh đã thật sự bình tĩnh lại, nhìn không
ra chút dấu vết nào của một người vừa bị đả kích khi nãy. Đông Phương Ngọc cũng
thấy yên lòng, ngậm miệng không đề cập tới chuyện đó nữa. Trong đầu thầm nhẩm
tính các loại thuốc và nguyên liệu nấu ăn dành cho phụ nữ mang thai, lo xa lúc
nào cũng tốt hơn, may mà chuyện này không khiến cho sư tỷ bị đả kích quá lớn.
Cổ Linh phản
đối trong bụng, cái gì mà kêu là không bị đả kích quá lớn? Cô nương ta chịu thiệt
thòi lớn như thế, mất trong sạch không nói, còn đột nhiên mang thai, vậy nên gọi
là gì đây?
Những tháng
ngày trêu hoa ghẹo bướm!
Những đêm
vui ca cùng mỹ nam!
Cuộc sống
phong lưu phóng khoáng không vướng muộn phiền!
A a a a!
Bây giờ thì
sao, tất cả những điều tốt đẹp đó đều bị kết thúc trên tay tên chết tiệt Lãnh Dật
Hàn!
Cứ nghĩ đến
là tức muốn điên.
Nhớ lại
dáng dấp còn đẹp hơn cả nữ nhân của tên hồ ly kia, đôi mắt long lanh rưng rưng,
bộ dạng tiểu thụ đáng thương, yếu đuối nói với nàng: “Nương tử, ngươi phải chịu
trách nhiệm với người ta.”, nàng liền nhịn không được nổi hết cả da gà. Haizz.
Tuy nhiên, nói đi phải nói lại, thật ra tên Lãnh Dật Hàn đó hoàn toàn phù hợp với
tiêu chuẩn mỹ nam của nàng, thậm chí còn hơn không ít. Thêm nữa là, hắn đối xử
với nàng vô cùng tốt, với lại bây giờ…
Cổ Linh
nhìn cái bụng chưa lộ ra một tí dấu vết nào của mình, cầm canh gà tiếp tục uống.
Nàng cũng không biết mình có điều gì chưa vừa ý, nhưng có thể khẳng định, nàng
không muốn đem cả đời mình giao phó cho hắn qua loa như vậy. Hơn nữa, đây chỉ
là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, không đủ để cho nàng phó thác cả đời.
Thôi cứ uống
canh gà tiếp đi vậy, tay nghề của A Ngọc đúng là ngày càng tốt. Ừm, ngon thật.
Đang vận
công điều tức, Đông Phương Ngọc đột nhiên mở mắt ra, ngưng thần lắng nghe rồi
quay sang Cổ Linh cười, lên tiếng bằng giọng điệu dịu dàng: “Phu nhân, hiện tại
đã khuya rồi, buổi đêm hiếm có thế này, chúng ta có thể…” Nói đoạn, nàng ra hiệu,
kéo tay Cổ Linh sang rồi viết lên vài chữ.
Cổ Linh vốn
là người thông minh, hai người lại vô cùng ăn ý, lập tức hiểu được là có người
đang theo dõi, liền nhanh chóng diễn phụ họa, nhõng nhẽo nói: “Phu quân…cái gì
người ta cũng đều nghe theo phu quân.”
Ngay sau
đó, trong lều của quân sư, ngọn đèn tắt ngúm.
“Phu nhân,
chuẩn bị xong chưa?” Tiếng nói vừa lạnh lùng vừa trong trẻo nhưng vẫn pha chút
ôn hòa của Đông Phương Ngọc cất lên.
“Vâng, có
thể… bắt đầu được rồi.” Giọng nữ xấu hổ thẹn thùng, đáng yêu rung động lòng người,
đáp.
“Được.”
Dứt lời, âm
thanh thoải mái hừ hừ truyền ra.
Một lúc lâu
sau.
“Phu nhân,
có muốn thêm một lần nữa không?” Vẫn là tiếng nói lạnh lùng ấy, nhưng giọng điệu
vô cùng dịu dàng.
“Không cần,
đã canh ba rồi, người ta muốn nghỉ ngơi.” Lần này là giọng nữ lười biếng vang
lên.
“Được.”
Đêm rốt cuộc
cũng yên tĩnh trở lại.
Trên ngọn
cây cách lều quân sư khoảng ba dặm, có một người đang nắm chặt cành khô, đốt
ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên. Hắn không biết vì sao mình lại đến đây,
là để biết gì hay chứng minh điều gì, vì sao tựa như phát điên mà chờ ở đây cả
canh giờ. Chỉ biết là hiện tại, tim hắn vô cùng khó chịu, như thể bị ai đó bóp
chặt, đau đến không thở nổi. Đợi cho tâm tình hồi phục, hắn miễn cưỡng cười một
cái, tao nhã xoay người, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Trong bụi cỏ,
một bóng người mặc áo đen vụt ra, chớp mắt đã bay vào trong một lều trại, báo
cáo “thành quả” nghe trộm cho chủ nhân, khuôn mặt đen đúa của hắn dường như còn
có chút hồng.
Người được
kêu là chủ nhân kia nghe xong, nhíu nhíu mày rồi thấp giọng, nói: “Quả nhiên lợi
hại, nhưng mà vẫn còn thua ta. Được rồi, không có chuyện gì nữa, ngươi lui xuống
đi.”
Nghe lời nhận
xét vô cùng mặt dày của chủ nhân, người áo đen nhịn không được khẽ động đậy một
cái. Nhận được chỉ thị tiếp theo, hắn lập tức vút đi không dấu vết.
Trong lều
quân sư, Đông Phương Ngọc và Cổ Linh liếc nhìn nhau, đều nhịn không được thở
dài một hơi.
Cổ Linh nằm
trên giường, nói: “Rốt cuộc cũng chịu đi, diễn kịch thật sự vất vả đó, A Ngọc.”
Đông Phương
Ngọc bất đắc dĩ lên tiếng: “… Sư tỷ, nếu bọn họ không chịu đi, e là cả hai tỷ
muội chúng ta đều chịu không nổi.”
Cổ Linh cười
trộm, thầm nghĩ trong bụng, vất vả là muội thôi, sư tỷ đây là người có kinh
nghiệm cỡ nào chứ: “Hắc hắc, nhưng mà nói đi phải nói lại, A Ngọc, kỹ thuật
mát-xa huyệt đạo của muội càng ngày càng tiến bộ nha.”
“Dĩ nhiên!”
Lần này, Đông Phương Ngọc trả lời bằng giọng điệu chẳng hề có chút khiêm tốn,
nhanh chóng lên giường: “Muộn rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
Dưới bầu trời
đêm yên tĩnh, toàn bộ quân doanh dần dần ngủ say. Ánh trăng nhàn nhạt lạnh
lùng, bao phủ giấc mơ đầy ưu tư của người nào đó.