Sau khi quân sư và vị phu nhân vừa đột ngột xuất hiện rời
đi, các tướng lĩnh thoáng đăm chiêu một chút rồi lại cười nói vui vẻ, hoan
nghênh nhị hoàng tử. Hoa khôi yêu cơ chính hiệu tỉnh lại nhưng bị kinh sợ nên
không thể ra biểu diễn. Các binh lính không được xem biểu diễn, đề tài cũng dần
chuyển sang ăn uống, tuy lời nói thỉnh thoảng vẫn xoáy về chuyện của quân sư, tỏ
ý ngưỡng mộ quân sư thật may mắn khi có người vợ xinh đẹp như vậy.
Không khí trong doanh trại lại ồn ào như cũ. Hiên Viên Hạo
Thiên dựa vào kinh nghiệm đối ngoại nhiều năm qua, nhanh chóng kết thân cùng mọi
người. Các tướng lĩnh đều trêu ghẹo Hiên Viên Hạo Thiên, bảo rằng hắn phải biểu
hiện cho tốt, bằng không, khi chấm điểm chắc chắn kết quả sẽ chẳng ra sao. Nghe
xong, Hiên Viên Hạo Thiên lại trưng ra bộ dạng sầu não như thể cha mẹ chết, vừa
uống rượu vừa thầm oán người cha âm hiểm của mình. Mọi người nhìn có vẻ như
đang khuyên giải, an ủi hắn nhưng thực ra thầm hả hê trong lòng, mời rượu vung
quyền rất náo nhiệt.
Trong khi đó, Đông Phương Ngọc đã dẫn Cổ Linh về lều của
mình, trong lòng do dự không biết phải nói với sư tỷ như thế nào cho khéo. Cổ
Linh thấy vậy, khẽ cười: “Ai da, ta nói, A Ngọc này, muội không có ý gì với sư
tỷ đấy chứ? Muội thật là quá chủ động nha. Không uổng công tỷ theo đuổi muội
nhiều năm như vậy, ha ha.”
Đông Phương Ngọc cẩn thận xem mạch cho Cổ Linh, không chút
khách khí lườm nàng một cái, theo đuổi? Tỷ lại giỡn chơi nữa rồi. Nàng vốn định
đáp trả sư tỷ như thường lệ, nhưng mà.. Haizz, không biết làm sao, đành phải thở
dài.
“A Ngọc, muội làm sao vậy? Đường về lều dài lắm cũng chỉ có
ba trăm bước nhưng mà muội đã thở dài không dưới năm lần rồi, rốt cuộc là như
thế nào? Chưa già đã yếu?” Cổ Linh hỏi.
Lúc này, Đông Phương Ngọc đã xem mạch xong, trong lòng rối rắm,
thậm chí còn có một chút kích động. Ban nãy, trong buổi yến tiệc, nàng nắm tay
Cổ Linh ngăn lại là vì sợ tỷ ấy lại như mọi khi, bừa bãi buông ra câu “Đây là
tướng công của ta”, thì hỏng việc. Nhưng lúc nắm cổ tay sư tỷ, theo thói quen,
nàng thầm bắt mạch cho Cổ Linh, phát hiện là hỉ mạch! Nàng giật mình nên mới buột
miệng nói: “Đây là phu nhân của ta”. Xem bộ dạng của sư tỷ, chắc hẳn là chưa biết
bản thân đang mang thai.
Cũng đúng, thai mới được sáu ngày, người bình thường dĩ
nhiên là không thể nào phát hiện ra được. Chẳng phải mình cũng phải xem đi xem
lại mấy lần mới dám khẳng định đó sao?
Trước mắt, tuy đã xác định được là sư tỷ có thai, nhưng phải
nói thế nào với sư tỷ để không dọa đến tỷ ấy bây giờ? Tỷ có…Tỷ có cục cưng ?
Hay là, tỷ sắp làm mẹ? Haizz, chẳng phải đều như nhau cả sao? S h i t!
Đông Phương Ngọc nhịn không được lại bắt đầu thở dài, mở miệng
một cách khó khăn: “Sư tỷ, chuyện đó, tỷ…”
“ Muội vừa xem mạch cho ta xong thì liền trưng ra cái bộ dạng
này, ta sẽ không, sẽ không bị gì đó chứ?” Cổ Linh cuống quít hỏi.
Suy đi nghĩ lại, Đông Phương Ngọc quyết định vẫn là phải làm
rõ mấy ngày nay sư tỷ đã xảy ra chuyện gì cái đã: “Sư tỷ, mấy ngày nay, tỷ có gặp
rắc rối gì không? Từ ngày mười lăm thì đột nhiên mất liên lạc với tỷ.”
“Rắc rối đương nhiên là có, bằng không, làm sao tỷ có thể để
muôi lưu lạc quân doanh thế này?” Cổ Linh nhắc tới đến chuyện cũ, sắc mặt liền
khó coi, “Tỷ, trước kia tỷ từng trêu đùa Hách Liên Ưng hơi quá. Kết quả, bị hắn
mai phục ở ven rừng, trúng Mê Điệt Đào hương của hắn, tỷ…”
Cổ Linh bất giác dừng lại, tuy gương mặt của Đông Phương Ngọc
vẫn lãnh đạm nhưng nàng có thể cảm nhận được luồng sát khí đằng đằng.
Lúc này, trong lòng Đông Phương Ngọc không chỉ là tức giận,
ngoại trừ đau lòng cho Cổ Linh thì phần nhiều là sát khí khó có thể ức chế.
Hách Liên Ưng, lão tử đây không cho ngươi nếm nỗi đau muốn sống không được, muốn
chết cũng không xong thì ta thề sẽ không là sát thủ của Sa Vũ lâu nữa.
Nghĩ đến Cổ Linh, nàng nhịn không được mà đau lòng, sư tỷ đều
là vì tìm nàng mới…“Sư tỷ, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ báo thù cho tỷ, sẽ cho
tên khốn Hách Liên Ưng ấy biết thế nào là đau khổ!” Đông Phương Ngọc nghiến
răng nghiến lợi, nói.
“Muội nghĩ đi đâu vậy? Sát khí nặng như thế.” Cổ Linh hiểu
được, thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Lần này tỷ tới tìm muội cũng là vì muốn
cùng muội tính sổ Hách Liên Ưng. Nhưng muội yên tâm đi, tỷ làm sao có thể cho
tên khốn kiếp đó lợi dụng được? Tỷ thà là dâng mình cho thú trong rừng còn hơn.”
Đương nhiên là chẳng có thú nào ở đây hết, “thịt” của nàng đều
làm cho tên tiểu tử Lãnh Dật Hàn ăn hết rồi. Nghĩ đến cái tên hồ ly đó, Cổ Linh
bất giác đỏ mặt.
Đông Phương Ngọc thoáng bình tĩnh được một chút, lại cảm thấy
không đúng. Mê Điệt Đào hương dược tính rất mạnh, chẳng lẽ… Nàng lập tức khẩn
trương hỏi: “Sư tỷ, vậy tỷ… Là chạy thoát , hay là có thuốc giải?”
“Tỷ…” Cổ Linh nghẹn lời, “Chạy thoát.”
Cổ Linh định nói lại thôi. A Ngọc mặc dù y thuật cao siêu,
nhưng cũng không phải là thần thánh. Chắc không nhìn ra được cả chuyện đó đó chứ.
Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy không nên nói cho A Ngọc.
Haizz, sư muội à, muội tha thứ cho tỷ nha, chẳng qua là do người ta ngượng
ngùng thôi. Cổ Linh thầm bối rối trong lòng.
Đông Phương Ngọc thoáng trầm ngâm, cảm thấy tốt hơn hết là
nên trực tiếp lật bài ngửa. Kỹ xảo nói vòng vo này, nàng vốn không có cơ thi thố
cùng Cổ Linh sư tỷ, “Sư tỷ, không phải là tỷ đã chạy đến ma cung tìm mỹ nam để
giải độc đó chứ?”
“Làm sao muội biết?” Đôi mắt long lanh của Cổ Linh tràn đầy
ngạc nhiên, “Vài ngày không gặp, chiêu bói quẻ của A Ngọc đã tiến bộ thần tốc
như vậy?”
“Đừng đánh trống lãng, sư tỷ.” Đông Phương Ngọc nhìn thẳng
vào mắt Cổ Linh.
“Được rồi, đúng vậy, nhưng mà hắn cũng chẳng phải mỹ nam gì.
Báo hại tỷ bị trễ mấy ngày mới đến gặp muội được.” Biết có giấu cũng không
xong, Cổ Linh vẫn không hề nhăn nhó, tự nhiên như thường, “Làm sao muội đoán được
?”
“ Võ công của tỷ không tốt, bị Hách Liên Ưng mai phục, không
có lý nào tỷ lại có thể đánh lại hắn, giỏi lắm cũng chỉ có thể chạy thoát. Thêm
nữa là, khu rừng có thể khiến cho Hách Liên Ưng chùn bước chỉ có Ma cung rừng rậm.”
Đông Phương Ngọc chậm rãi nói tiếp, “Với tính cách của tỷ, cho dù thần chí
không rõ cũng sẽ đi tìm mỹ nam, đúng không?”
“Vẫn là A Ngọc hiểu tỷ nhất,” Cổ Linh cười cười, “Nhưng làm
sao muội đoán được tỷ không có thuốc giải?”
Đông Phương Ngọc che trán, nếu tỷ có thuốc giải thì còn có
thể bị thế này sao? Cũng may… Haizz, may mà là mỹ nam, có lẽ cũng không đến nỗi
bi thảm.
“Muội nói chuyện này cho tỷ nghe, nghe xong tỷ sẽ hiểu ngay,
nhưng mà, tuyệt đối tỷ đừng quá kích động nha.” Đông Phương Ngọc thầm nghĩ, thật
đúng là không biết người luôn lấy chuyện đùa giỡn mỹ nam làm thú vui như sư tỷ
nghe xong tin tức này sẽ phản ứng ra sao.
“Ừ, muội yên tâm, tỷ tuyệt đối sẽ không thét chói tai, không
lăn đùng ra đất, không hôn mê.” Cổ Linh chớp chớp mắt.
“Chuyện là, sư tỷ, tỷ, mang thai, được khoảng sáu ngày rồi.”
Khéo léo làm gì chứ! Bổn cô nương chính là không biết ăn nói khéo léo, vẫn là
nói thẳng tốt hơn!
Không sai. Cổ Linh quả thật phản ứng như lời nàng nói, không
thét chói tai, không lăn đùng ra đất, không hôn mê, chỉ mở to hai mắt nhìn Đông
Phương Ngọc, giống như nai vàng ngơ ngác, tựa hồ đã quên cách chớp mắt như thế
nào.
Đông Phương Ngọc hiểu rõ, xem ra chuyện này làm cho sư tỷ giật
mình không ít. Chưa từng nghĩ qua một sư tỷ luôn bày mưu tính kế lại có thể có
biểu cảm như vậy, thật sự là… Thật sự là, rất có giá trị kỷ niệm nha! Nếu thủ hạ
của tỷ mà thấy chắc hẳn sẽ ngạc nhiên đến mức ngã lăn ra đất.
Sau một lúc lâu, Cổ Linh mới phục hồi tinh thần trở lại, cẩn
thận hỏi: “A Ngọc, muội không tính sai đó chứ? Dù sao, mới vài ngày như vậy…”
“Sư tỷ, tỷ có thể nghi ngờ nhân phẩm nhưng không thể nghi ngờ
y thuật của muội, hiểu không?”
“Hiểu, hiểu…” Cổ Linh vẫn có chút đờ đẫn. Trời ạ, tự nhiên
trúng số độc đắc, mới có hai lần thôi… Chính xác mà nói thì chỉ có một lần,
chính là cái lần vào buổi tối mình rời đi!
A a a a, sao lại có thể xui xẻo như vậy? Cổ Linh trong lòng
thầm hận bản tính háo sắc của mình. Rốt cuộc cũng bị báo ứng rồi, hơn nữa còn
báo ứng sớm như vậy.
Câu nói của Đông Phương Ngọc khiến cho Cổ Linh tay chân luống
cuống, một cảm giác dâng trào trong lòng, không rõ là hoảng sợ hay vui sướng,
mãi vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
Đông Phương Ngọc nhìn sư tỷ, xem ra sư tỷ có thích phụ thân
của đứa nhỏ. Dù sao, tỷ tỷ trúng mị dược vào ngày mười lăm, còn đứa nhỏ mới được
hình thàng năm sáu ngày sau. Theo tính tình của Cổ Linh tỷ, phải như thế nào
thì mới có thể có lần thứ hai?
Học y chính là tốt ở chỗ đó, mặc kệ người khác ngoài miệng
nói gì, vẫn có thể biết được chân tướng sự việc. Đông Phương Ngọc thầm đắc ý
trong lòng một phen.