Rèm mỏng được vén lên, tiểu mỹ nhân bước xuống nhẹ nhàng từ
đài sen, xuất hiện trước mắt mọi người.
Tướng mạo kia, dáng người kia, thần thái kia, quả nhiên là một
đại mỹ nữ! Đôi mắt long lanh của nàng chỉ cần chớp một cái là khiến không biết
bao nam nhân ngơ ngẩn. Mỹ nhân e lệ cười, quan sát xung quanh rồi hướng về phía
Đông Phương Ngọc nhìn trộm một cái.
Mọi người chỉ nghĩ là tiểu mỹ nhân đang tìm người vừa thổi
sáo hợp tấu với mình, những tiếng ồn ào khen ngợi liên tiếp vang lên. Đông
Phương Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, thầm than trong lòng rằng Cổ Linh
sư tỷ này thật sự là càng lúc càng lớn mật. Dám cải trang hoa khôi để vào được
đây, thật đúng là phù hợp với phong cách của tỷ nha, tìm người mà cũng phải phô
trưng như vậy! Trước tình thế cấp bách, Đông Phương Ngọc đành phải giả vờ thi lễ
với Cổ Linh đang giả trang hoa khôi kia, rồi đi về phía sư tỷ.
Âm thanh từ nhị hoàng tử lạnh lùng vang lên: “Vị tiểu mỹ
nhân này, không biết là có mục đích gì mà lại giả trang yêu cơ?”
(Yêu cơ: vũ nữ, kỹ nữ)
Mọi người kinh hãi, trước khi lên tiếng, nhị hoàng tử đã ra
hiệu cho thị vệ mau chóng bao vây mỹ nhân đánh đàn và quân sư thổi tiêu.
Không khí lập tức trở nên khẩn trương. Cho tới lúc này, an
toàn của nhị hoàng tử là quan trọng nhất. Nhưng, ngay trước mắt lại có người thần
không biết quỷ không hay lén tráo đổi yêu cơ. Hơn nữa, dám hiên ngang xuất hiện
như vậy, lại còn khiến bọn họ say như điếu đổ, hoàn toàn mất cảnh giác. Nếu lúc
này có người ám sát, e rằng hậu quả sẽ khó mà lường được! Nghĩ tới đây, nhiều
người không nhịn được, toát mồ hôi lạnh nhìn về phía hai người đang bị bao vây.
Nhưng, hai người này, một người thì cười khanh khách, còn một
người lại thản nhiên, đều cực kỳ bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra,
cũng không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh. Bọn họ tựa hồ đứng trong thế
giới của hai người, ánh mắt dường như là bạn tốt lâu ngày gặp lại.
Có điều, nhìn kỹ thì, biểu hiện của quân sư không mấy vui sướng.
Đúng vậy, quân sư! Quân sư làm sao có thể là bạn tốt của vị
mỹ nữ lai lịch không rõ này? Chẳng lẽ, quân sư cũng là thích khách?
Nhưng mà, không thể nào. Quân sư y thuật cao minh, mấy ngày
nay đã cứu sống không ít người, tuy rằng tính tình lạnh lùng băng giá, nhưng
tuyệt đối không thể là thích khách.
Nhìn thấy các thị vệ rút gươm sáng lóa, nguyên soái Tần Tĩnh
trầm giọng, nói: “Dư quân sư có thể nhanh chóng giải thích cho mọi người không?
Để tránh tạo thành hiểu lầm không đáng.”
Đông Phương Ngọc nhìn Cổ Linh, cất giọng: “Nguyên soái nói
phải. Vị cô nương này là tới tìm ta, không phải thích khách, cũng không có ác
ý. Đã quấy rầy mọi người, Dư Đông Phương xin được tạ tội!” Dứt lời, nàng liếc Cổ
Linh một cái.
Cổ Linh nhìn thấy ánh mắt Đông Phương Ngọc, hiểu ý, liền lên
tiếng bằng chất giọng trong trẻo: “Thiếp cũng là bất đắc dĩ, vì muốn vào tìm
người, không còn cách nào khác đành phải đánh hoa khôi ngất xỉu để trà trộn
vào. Nhị hoàng tử, ngài yên tâm, tiểu mỹ nhân của ngài hiện đang bình yên ngủ
say trong lều.”
Lúc này, thị vệ mà Hiên Viên Hạo Thiên phái đi ban nãy đã trở
về, sau khi thì thầm vào tai hắn vài câu, sắc mặt Hiên Viên Hạo Thiên liền dịu
đi một chút.
“Tuy rằng như thế, quân sư, ngươi cũng vẫn nên giải thích về
quan hệ của ngươi và mỹ nhân này chứ?” Hiên Viên Hạo Thiên nhìn quân sư có dáng
vẻ gầy yếu kia, nói. Đây cũng là lần đầu tiên hắn cẩn thận đánh giá quân sư
này. Vốn dĩ khi Tần Tĩnh giới thiệu, hắn chỉ sơ sài nhìn nàng cho có lệ, cảm thấy
dung mạo của người này không có gì đáng chú ý. Đêm nay nhìn kỹ, hắn mới phát hiện
tuy quân sư có chút gầy gò, nhỏ bé, gương mặt bình thường nhưng phong thái bất
phàm, bị đao kiếm chỉa thẳng vào mặt mà không hề đổi sắc. Đôi mắt sâu thẳm, đối
mặt biến cố vẫn trong vắt, không chút lo lắng vẩn đục. Người đứng ngay đó, lại
như xa cách vô cùng.
Ừm, nhìn không tệ, như vậy lúc nãy rất có thể là hắn cố ý
che dấu bản thân. Hiên Viên Hạo Thiên đối với vị quân sư mới gặp mặt này, bỗng
nhiên có chút tò mò.
“Chuyện này, để thiếp nói.” Cổ Linh tiến lên hai bước, định
mở miệng thì bị Đông Phương Ngọc kéo tay lại, lắc lắc đầu ra hiệu không được
nói. Cổ Linh thấy hành động của Đông Phương Ngọc, mắt hơi nheo lại nhưng rất
nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Đông Phương Ngọc đưa ánh mắt phức tạp nhìn Cổ
Linh: “Đừng, để ta nói.”
Đông Phương Ngọc ngăn Cổ Linh là vì sợ nàng ta lại giống thường
ngày, cứ thuận miệng mà nói rằng: “Đây là tướng công của ta”, thì không ổn. Tuy
Hiên Viên Hạo Thiên không có gì đáng sợ, nhưng vừa rồi, hắn đối mặt với biến cố
vẫn rất bình tĩnh, sắp xếp mọi chuyện rõ ràng, xem ra hoàn toàn không phải người
dễ đối phó. Dù sao thì lần này, hành động tùy ý của Cổ Linh đã vi phạm quân
pháp. Nếu Hiên Viên Hạo Thiên cố ý truy cứu thì không biết nàng có thể thoát
thân được hay không. Dù trong quân doanh này cao thủ không nhiều lắm nhưng số
lượng binh lính quá đông, một khi giao chiến, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Nhưng, trước mắt…
Nhanh chóng suy nghĩ, Đông Phương Ngọc tiếp tục nắm cổ tay Cổ
Linh, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng đảo qua một lượt rồi thản nhiên nói: “Đây
là phu nhân của ta.”
Ầm.
Toàn không gian bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn vang vang tiếng
keng keng của lửa trại.
Cái chén trong tay Mộ Dung Lạc Cẩn bị giữ chặt đến nỗi hằn dấu
tay, hắn đưa ánh mắt phức tạp nhìn Đông Phương Ngọc.
Một lúc sau, Hiên Viên Hạo Thiên lên tiếng: “Ôi, quân sư thật
là có phúc, có thể có được giai nhân như thế làm bạn.”
Mọi người hoàn hồn, tất cả đều hướng mắt về phía quân sư trẻ
tuổi, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Đông Phương Ngọc cất giọng nói thanh thanh, không nhanh
không chậm, đáp: “Đây là phu nhân của ta, mới thành thân không lâu. Trên đường
đến sông Hắc Thủy, bọn ta gặp phải sơn tặc. Phu nhân vì bảo vệ trong sạch mà nhảy
xuống sông tự sát. Còn bản thân tại hạ bị trọng thương, phải nương nhờ quân
doanh. Vốn tưởng rằng cuộc đời này không có duyên gặp lại, nhưng hôm nay,” Đông
Phương Ngọc quay đầu nhìn Cổ Linh, ánh mắt sâu kín thâm tình, “Ông trời có mắt,
chúng ta lại có thể gặp nhau. A linh, đã khiến nàng phải chịu khổ rồi.”
Quân sư và mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm thâm tình nhìn nhau,
thật vô cùng xứng đôi. Tình cảnh này, tất cả mọi người đều hiểu được, rõ ràng
là “Tướng công si tình trong quân doanh khổ tâm chờ đợi, phu nhân xinh đẹp
không quản ngàn dặm xa xôi tìm chồng.” Thật vô cùng cảm động, chẳng trách mà
quân sư ngày thường lại lạnh như băng, thì ra là do mất phu nhân. Bây giờ thì tốt
rồi, người có tình lại được gần nhau.
Đông Phương Ngọc trao đổi ánh mắt với Cổ Linh xong, chậm rãi
nói tiếp: “Phu nhân của ta tính tình nghịch ngợm, đã khiến các vị gặp phiền
toái. Đông Phương ở đây tạ tội, xin mọi người tha thứ.”
Cổ Linh vẫn duy trì tư thế cũ, hơi ngẩng mặt nhìn Đông
Phương Ngọc, trong lòng thầm sùng bái kỹ thuật diễn xuất của sư muội mình một
chút. Có thể chế biến từ tiết mục cô gái nghịch ngợm phá rối biến thành mỹ nữ
thâm tình xả thân ngàn dặm tìm chồng mà mặt không đỏ, hơi thở không thay đổi,
bình tĩnh lại thong dong. A Ngọc, thực lực của muội tiến bộ nhiều rồi, thật
đáng mừng!
Hơn nữa, lần này không cần ta uy hiếp mà đã tự thừa nhận là
“Tướng công” của ta, chủ động như vậy, thật là làm cho người ta vui mừng nha.
Nhưng mà, tại sao trong lòng lại có chút bất an, phía sau lưng còn cảm thấy lạnh
như vậy nhỉ?
Ừm, chắc là tại ở biên cương thời tiết rất lạnh, dù sao thì
mùa đông cũng sắp tới rồi.
Tần Tĩnh cười ha ha: “Thì ra là thế, thật khó tìm được một
cô gái tốt như vậy. Đông Phương tiểu huynh đệ, ngươi phải trân trọng nàng ấy biết
chưa?”
“Tạ nguyên soái dạy bảo.” Đông Phương Ngọc kéo tay Cổ Linh
cùng thi lễ với Tần nguyên soái.
Sau cơn kinh hãi, thấy nguyên soái đã lên tiếng, mọi người
cũng theo đó mà chúc mừng. Đông Phương Ngọc cảm ơn qua loa, lấy cớ muốn tâm sự
với phu nhân, kéo Cổ Linh ra ngoài. Mọi người thấy đôi vợ chồng trẻ tìm được đường
sống trong chỗ chết, rốt cục cũng có thể đoàn tụ nên cũng không gây khó dễ, tạm
biệt vài tiếng rồi để hai người rời đi.
Mộ Dung Lạc Cẩn nhìn hai bóng người dắt tay nhau đi, bực dọc
uống vài chén rượu, ngay cả chính mình cũng không biết phiền muộn trong lòng từ
đâu mà đến.
Hiên Viên Hạo Thiên nhìn chằm chằm đôi “Vợ chồng” kia, đột
nhiên nở nụ cười. Xem ra, ngày tháng ở quân doanh này cũng không nhàm chán lắm.