Ngày mười
lăm tháng mười một, khi bóng trăng vừa mới nhú lên, tại nơi cách quân doanh
Thiên Hữu ba trăm dặm, trong không gian núi rừng rậm rạp đan xen vào nhau,
không nhìn thấy đến một dấu chân.
Sâu trong rừng,
Đông Phương Ngọc đang lẳng lặng đứng yên. Ánh mắt nàng trầm tĩnh, khiến cho người
khác không tài nào đoán được nàng đang suy nghĩ điều gì. Nàng chăm chú quan sát
chiếc hồ nhỏ dài chừng ba thước trước mặt, vẫy vẫy tay, nói: “Các ngươi vất vả
rồi, lại có thể tìm được một ôn tuyền tốt như vậy tại nơi thâm sơn cùng cốc
này. Hiện tại, ta đã bố trí trận địa ổn thỏa, các ngươi theo bốn hướng này mà
thủ, có gì nguy hiểm thì lập tức gửi ám hiệu cho ta.” “Tuân lệnh!” Trước mặt
nàng, hai nam, hai nữ đang cung kính chắp tay, thần sắc trịnh trọng: “Chúng thuộc
hạ thề sống chết bảo vệ an toàn cho Ngọc chủ nhân!” Bốn người đều một thân hắc
y, khuôn mặt tuấn mỹ, thoạt nhìn đều còn rất trẻ, nhưng theo hơi thở thì có thể
thấy được, bốn người đều có võ công không tầm thường.
Đông Phương
Ngọc mỉm cười, nói: “Không cần phải nghiêm túc như vậy đâu, dù sao ta cũng
không chết được.” “Chủ nhân, sao chủ nhân lại có thể nói như vậy?” Một cô gái
có vẻ lớn tuổi nhất trong bốn người, nhíu mày nói, “Lần trước, nếu chúng thuộc
hạ đều bên cạnh người thì chủ nhân sẽ không bị thương. Hiện tại, đương nhiên phải
tăng cường bảo vệ mới được!” “A Lam, ngươi cũng đừng quan trọng quá. Người ta tự
cảm thấy bản thân mạng lớn khó chết, chúng ta còn có thể làm thế nào đây?” Một
nam tử có khuôn mặt khả ái, ánh mắt dù cho có mang theo tia tà khí nhưng cũng
không khiến người ta chán ghét lên tiếng.
Lời này vừa
nói ra, ba người khác lập tức thay đổi vẻ mặt lo lắng ban nãy, dùng ánh mắt
nóng như lửa nhìn Đông Phương Ngọc. Trong ánh mắt tựa hồ viết mấy chữ: “Người
sao lại có thể không coi trọng mạng sống của mình như vậy?”
Quả thật, bọn
họ rất muốn ở gần bảo vệ chủ nhân, nhưng Ngọc chủ nhân luôn nói rằng đây là việc
ngoại lệ đặc biệt, nhất quyết không đồng ý, chỉ lệnh cho bọn họ ở bên ngoài trận
coi chừng. Thật là, chẳng lẽ một cái mê cung trận so với bọn họ, bốn sát thủ
hàng đầu của Vô Ảnh Lâu, lại có khả năng bảo vệ chủ nhân tốt hơn sao?
Đông Phương
Ngọc nhất thời sa sầm mặt. Mấy tên này chỉ mới nghiêm chỉnh được một chút thì lại
y như cũ. Nàng đã rất vất vả mới thể hiện được chút uy nghiêm của chủ nhân. Lập
tức, ho nhẹ một cái, trước ánh mắt của bốn người kia, nàng bình tĩnh mở miệng:
“Được rồi, các ngươi mau đến vị trí của mình để thủ đi, nếu trễ thì phiền lắm.”
Bốn người đồng
loạt đưa mắt nhìn Đông Phương Ngọc, hiểu vị chủ nhân này nhất định sẽ không muốn
bọn họ ở đây đợi, nên đành phải xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong
bóng đêm.
Xác định
hơi thở của bốn thuộc hạ đã ở ngoài phạm vị của mê cung trận, Đông Phương Ngọc
tìm một ít nhánh cây và đá, lặng lẽ cải biến thành một trận pháp. Tiếp theo,
nàng rắc thêm một vòng thuốc bột phòng ngừa rắn và côn trùng độc quanh ôn tuyền.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Đông Phương Ngọc khe khẽ thở dài, rồi đi về phía
ôn tuyền, bắt đầu cơn đau dày vò mỗi tháng.
Lúc này,
trong núi sâu yên tĩnh, ánh trăng tròn đang vắt vẻo trên ngọn cây, chiếu những
tia sáng mờ ảo xuyên qua những tán cây rừng, tạo nên các mảng loang lổ khắp
nơi. Hơi nước lượn lờ bốc lên từ ôn tuyền, giữa khí trời rét lạnh buổi đêm tỏa
ra sự ấm áp mê hoặc vô cùng. Đông Phương Ngọc lấy ra một chiếc túi nho nhỏ, bỏ
một chút hoa đỏ khô lên mặt nước. Đoạn, nàng đứng bên mép ôn tuyền, nhìn những
bông hoa hút nước, đang dần nở to ra. Trong tiết trời giá lạnh, đôi mắt vốn lạnh
lùng của nàng tựa hồ cũng ẩn hiện hơi nước, khiến cho dung nhan khuynh quốc
khuynh thành càng thêm tuyệt trần.
Trên một gốc
cây đại thụ phía xa xa, Mộ Dung Lạc Cẩn đang ẩn mình sau một tán cây, cẩn thận
che dấu hơi thở của mình, ánh mắt dán chặt vào con suối nhỏ.
Mấy hôm trước,
hắn biết Đông Phương Ngọc đang định đến ôn tuyền, liền tìm tòi nghiên cứu kĩ lưỡng.
Qua đó, hắn thấy được, ở phạm vi năm trăm dặm cách quân doanh, chỉ có ba ôn tuyền.
Trong đó, một cái cách địa điểm quân Bắc Minh luyện tập không xa, rất dễ bị
phát hiện. Còn một cái ở gần Ma Cung rừng rậm, tuy rằng tổng hợp tất cả điều kiện
thì đây là nơi an toàn nhất. Nhưng, xét theo tính tình thường ngày của Đông
Phương Ngọc, khẳng định không phải là người thích chịu ơn người khác, nên hẳn sẽ
chọn ôn tuyền trong núi sâu này. Nghĩ xong, hắn lập tức lặng lẽ xuất phát, vội
vàng chạy một ngày đường không ngừng nghỉ. Quả nhiên, quyết định này không làm
cho hắn thất vọng.
Có điều, Mộ
Dung Lạc Cẩn thầm than nhẹ trong lòng, Ngọc nhi đối với “Phu nhân” kia thật
đúng là vô cùng tốt, phải căn dặn sắp xếp đủ điều rồi mới yên tâm lên đường. Dù
biết rõ có điều mờ ám trong quan hệ hai người này, lòng hắn vẫn cảm thấy ê ẩm
khó chịu.
Đang suy
nghĩ mông lung, hơi thở Mộ Dung Lạc Cẩn bỗng nhiên rối loạn, đôi môi mỏng mím
chặt, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm, không nhìn ra cảm xúc. Vốn dĩ, thị lực của hắn
vô cùng tốt, có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm. Lúc này, hắn thấy Đông Phương Ngọc
đang cởi đôi giày da trâu và đôi tất đơn giản của mình ra, để lộ một đôi chân
nhỏ trắng nõn. Dưới ánh trăng mờ ảo, bàn chân nàng tựa hồ như bạch ngọc tinh xảo,
mười ngón chân hồng hồng, nho nhỏ, đáng yêu vô cùng, khiến cho người ta nhịn
không được mà muốn cắn một cái.
Trong lòng
khẽ cả kinh, Mộ Dung Lạc Cẩn thầm đau khổ, mình sao lại có thể nghĩ như vậy? Nếu
Ngọc nhi biết mình có ý nghĩ xấu xa này với ‘hắn’, e là sẽ không ngại ngần mà
nhảy thẳng ra cho mình một nhát kiếm.
Hiện tại,
Đông Phương Ngọc đã cởi xong chiếc áo choàng dày, đặt trên tảng đá, rồi chậm
rãi bỏ chiếc áo khoác cùng thanh đoản kiếm bên hông xuống.
Tinh thần Mộ
Dung Lạc Cẩn bất giác chấn động, không hề phát hiện thấy ngón tay trắng bệt, động
tác cũng không còn linh hoạt của Đông Phương Ngọc, chỉ liên tiếp mặc niệm: ‘Vô
lễ, không được nhìn, vô lễ, không được nhìn.’ Hắn đường đường là chính nhân
quân tử, sao lại có thể có một hành vi ti tiện như vậy?
Nhưng mà, cổ
ta không hiểu sao không thể quay đi được, hình như là bị sái cổ. Dưới tình huống
này thì không thể trách ta được, không thể trách ta được.
Nghĩ xong,
Mộ Dung Lạc Cẩn tim đập hỗn loạn, ánh mắt mất tự chủ mà nhìn chằm chằm Đông
Phương Ngọc. Hai bàn tay đẹp như bạch ngọc của nàng, mỗi một động tác đều tựa
như chú mèo nhỏ nhẹ nhàng khều vào lòng hắn, vừa tê, vừa ngứa. Rõ ràng người
trước mắt không hề cố ý, nhưng động tác kia lại quyến rũ vô cùng, khiến cho tim
hắn tựa hồ tan chảy, bất giác bị cám dỗ.
Động tác
tuy không hề cố ý, nhưng lại mê hoặc đến cực điểm.
Haizz, hắn
vẫn là nên tránh đi trước, cho dù trong lòng ái mộ thế nào, cũng không nên nhìn
lén người khác tắm rửa. Nhìn lén như vậy không phải là quá vô sỉ hay sao? Trong
khi Mộ Dung công tử tự mắng chiếc bản thân, thì ánh mắt lại liếc một chút, liền
nhìn thấy…
Hây da, liền
nhìn thấy, sau khi Đông Phương Ngọc đem áo choàng, áo khoác cất trên tảng đá
xong, liền đi chân trần, mặc nguyên quần áo trên người mà xuống nước.
Người này
thật đúng là, ngay cả cơ hội làm tiểu nhân một lần cũng không cho hắn.
Mộ Dung Lạc
Cẩn trưng biểu tình dở khóc dở cười trên mặt, nhẹ nhàng thở ra, không biết là
tiếc nuối hay nhẹ nhõm.
Trong ôn
tuyền ngùn ngụt hơi nước, những bông hoa khô ban nãy lúc này đã nở rộ, sắc hoa
đỏ thẫm phủ đầy trên mặt nước. Đông Phương Ngọc ngâm toàn thân trong nước suối,
dòng nước ấm áp chạy tràn qua cằm nàng. Sau một hồi lâu, cảm giác rét lạnh cũng
có phần dịu đi, nàng mới bắt đầu cẩn thận bỏ lớp quần áo ướt sũng trên người
ra.
Cởi chiếc
áo lót ra, Đông Phương Ngọc nhẹ nhàng tháo mảnh vải quấn bên hông. Mảnh vải này
dài hơn một trượng, so với lớp vải quấn trên ngực thì dài hơn không ít. Kinh
nghiệm cải nam trang nhiều năm cho nàng biết, vì bó ngực rất khó chịu, lại cộng
thêm thể chất lạnh giá và tác dụng hàn độc của hải linh châu, nên nàng trổ mã
có chút chậm chạp. Ngoại trừ chiều cao thì không có gì khiến cho nàng hài lòng,
cơ thể này tuy đã mười lăm nhưng hoàn toàn không thấy chút dấu hiệu dậy thì
nào.
Với hình
dáng thế này, việc gì phải vất vả bó buộc? Nàng chỉ cần quấn một mảnh vải dày
trên lưng, thì có thể dễ dàng thay đổi hình dáng. Dùng thêm một tầng vải bông
trước ngực nữa, lại càng hiệu quả hơn. Tuy rằng, sẽ khiến thân hình nàng thoạt
nhìn có chút gầy gò, nhưng tuyệt đối người khác sẽ không nhìn ra chút “đường
cong” đáng ngờ nào.
Quần áo đã
cởi xong, cả cơ thể nàng đều cảm nhận được dòng nước ấm áp xoa bóp. Được ngâm
ôn tuyền thật thoải mái, lại còn có người bảo vệ ở ngoài, so với lần trước, khi
hàn độc chưa tẩy xong thì đã phải chật vật chạy trốn, đúng là tốt hơn không biết
bao nhiêu lần. Đông Phương Ngọc than nhẹ trong lòng, ôn tuyền này tuy nhỏ,
nhưng dòng chảy mạnh, nhiệt độ cũng rất cao, cộng thêm một ít hoa Xích Hỏa khô,
tác dụng giải hàn độc lại càng hiệu quả.
Nhắm mắt lại,
vận nội lực hấp thu dược hiệu của hoa Xích Hỏa, Đông Phương Ngọc hiểu mình phải
tranh thủ thời gian. Sau khi cả người phát hàn độc lạnh giá khó chịu, nếu không
nhanh chóng ngâm ôn tuyền vận công, không chừng có thể liền biến thành tảng
băng.
Bóng trăng
dần treo cao, đã sắp đến giờ Tý.
Đông Phương
Ngọc cảm thấy cơn lạnh chạy xuyên qua cơ thể. Đau quá, rõ ràng là nước ôn tuyền
nóng hổi, toàn thân lại lạnh như thể đang ngâm trong lòng sông buốt giá. Từ
nãy, nàng vẫn luôn liên tục vận công, nhưng máu cả cơ thể tựa hồ đều muốn đông
cứng, giống như vô số mũi băng đâm vào xương tủy, lạnh vô cùng, đau vô cùng.
Lúc này mới
hiểu được, thế nào gọi là lạnh đến thấu xương, thật không phải chỉ dùng một từ
đơn giản là có thể hình dung được.
Kinh nghiệm
nhiều năm cho nàng hay, vào thời điểm này, nhất định phải cố gắng suy nghĩ lung
tung, tuyệt đối không được chú ý đến cơ thể mình, như vậy, mới giảm bớt được
đau đớn. Tuy nhiên, kinh nghiệm là thế, nhưng nàng biết mình không có đủ khả
năng thực hiện theo cách này, vì lúc này, đau đớn chính là điều duy nhất nàng
có thể cảm thấy.
Đến khi đã
đau đến độ không còn cảm giác, khóe miệng Đông Phương Ngọc bất giác lại chậm
rãi nở một nụ cười lạnh. Hình ảnh tại dòng sông lạnh năm đó chợt như một pha
quay chậm, hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.
Nàng thật
ra cũng không nhớ rõ tất cả một cách cụ thể. Mỗi lần đều chỉ có thể nhớ lại một
chi tiết, chính là cảm giác đau đớn, giá lạnh thấu xương vô tình giằng co cùng
nỗi hận khắc cốt ghi tâm, đeo bám nàng cả đời, khó có thể tiêu tan. Bởi lẽ, mỗi
tháng, khi hàn độc phát tác, lúc nàng đau đến độ khó có thể chịu được, thì cũng
là lúc nỗi hận lại ùa về.
Năm đó,
nàng và mẫu thân là cô nhi quả phụ, không chốn nương thân, vì người đời khép
vào tội “không chồng mà có con” nên bị đuổi giết. Nửa năm qua, mỗi ngày đều giống
như chim sợ cành cong, chỉ cần hơi vô ý thì liền bị bao vây, phải chạy trốn trối
chết.
Nhưng mà,
dù có trốn chạy đến đâu, vẫn bị đuổi tới Tuyết sơn. Bên cạnh dòng sông lạnh
giá, mẫu thân phải dùng hết sức cuối cùng, mới đổi được mạng sống của nàng hôm
nay.
Nàng sau
này mới biết được, Liễu Như Thi nhìn như chạy trốn lỡ đường, nhưng thật ra là cố
ý chạy tới Tuyết sơn.
Chỉ tiếc
là, đường sống cuối cùng kia, cuối cùng cũng bị Nam Cung Tuyệt một tay bóp nát.
Vẫn còn sống,
thật tốt biết bao!
Cho nên, hiện
tại, dù có nhiều đau khổ đến thế nào, cũng đều phải sống sót!
Được sinh
ra trên đời này vốn không phải chuyện dễ dàng, cuộc sống vốn dĩ luôn lắm khổ ải.
Cho nên, không thể dễ dàng buông tay, không thể ngồi chờ chết.
Xa xa, Mộ
Dung Lạc Cẩn đã dần nhận ra có điểm không ổn. Nhưng vốn biết Đông Phương Ngọc nội
lực thâm hậu, hắn lại không dám đến gần quá, cộng thêm hơi nước mịt mù, nhìn
không được rõ lắm, đành phải lẳng lặng chờ.
Nhưng mà,
trước mắt, hơi nước mịt mù ban nãy tựa hồ đã bớt đi rất nhiều.
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhíu mày, lúc này đã gần giờ Tý, tuy có lạnh đi một chút, nhưng cũng không
lạnh đến mức này? Ngưng thần nhìn kỹ, hắn phát hiện sắc mặt Đông Phương tái nhợt
đến cực điểm. Mắt nàng nhắm lại, tuy nhìn như bình tĩnh, nhưng chân mày nhăn lại,
không che giấu được vẻ đau đớn. Một lọn tóc rũ trên trán nàng, có dính
chút…băng?
Không sai,
chính là băng vụn.
Mộ Dung Lạc
Cẩn trong lòng thầm kêu không tốt, bất chấp bị phát hiện, phi thân nhảy xuống.