Lúc này,
trăng tròn đã lên cao. Sâu trong khu rừng rậm, không gian càng trở nên yên
tĩnh. Trên ôn tuyền nho nhỏ, hơi nước không ngừng bốc lên rồi lại nhanh chóng
tiêu biến. Những cánh hoa đỏ rực lấp đầy mặt nước, khiến cho hơi nước tựa hồ
cũng đỏ lên đôi chút. Đông Phương Ngọc ngâm mình giữa ôn tuyền, chỉ để lộ gương
mặt xinh đẹp được sắc hoa tương phản, càng trắng ngần như tiên nữ. Có điều, từ
đôi mày đang nhíu chặt, có thể thấy được, nàng hiện tại đang đau đớn vô cùng.
Thật là khó
chịu, thậm chí ngay cả thở cũng khó khăn. Đông Phương Ngọc ai thán trong lòng,
tại sao tình hình lại có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng? Cảm giác này thực giống
y như năm đó…
Khi nàng bị
Nam Cung Tuyệt hung hăng siết cổ.
Tên khốn
kia, thật đúng là người hệt như tên, tuyệt tình đến cực điểm. Hắn biết Liễu Như
Thi sẽ không dễ dàng giao ra Hải Linh châu, nên mới nảy ra ý định dùng nàng uy
hiếp. Hắn vung đao giơ lên, tay siết chặt cổ của một đứa trẻ mới năm tuổi, lạnh
lùng mở miệng: “Như Thi, đây là con của ngươi phải không? Ngươi chạy trốn suốt
nửa năm cũng không quên mang theo nó, thật là mẫu tử tình thâm. Ngươi là người
thông minh, hẳn là biết nên làm như thế nào.” Nói xong, tay hắn lại tăng lực
thêm vài phần, mạnh đến nỗi khiến cho gương mặt Đông Phương Ngọc trở nên tím
tái.
Trên người
Liễu Như Thi vốn đã bị thương nhiều chỗ, vết máu loang lổ, tóc tai rối bù. Nàng
ta nhìn thấy con mình rơi vào tay Nam Cung Tuyệt, trong lòng đau xót, ánh mắt
xinh đẹp tuôn lệ không ngừng. Nàng vội cầu xin Nam Cung Tuyệt, sự kiên trì và
ngang ngạnh ban đầu đều nhường chỗ cho nỗi đau khổ tuyệt vọng: “Tuyệt, ngươi thả
thằng bé ra được không? Đây là con của chúng ta, là ta đã sinh nó cho ngươi.
Ngươi có thể không niệm tình chúng ta đã từng là vợ chồng. Nhưng, chẳng lẽ,
ngay cả một chút tình phụ tử ngươi cũng không có hay sao?”
“Con của
ta?” Nam Cung Tuyệt làm ra vẻ giật mình, ánh mắt thoáng hiện lên một tia rét lạnh.
Đứa nhỏ này, quả nhiên là cùng một loại với Nam Cung Tuyệt hắn!
Hắn từng sống
cùng Liễu Như Thi một năm. Nữ tử này nhìn như nhu nhược, nhưng thật ra lại vô
cùng cứng cỏi, không phải là người dễ dàng trao thân cho người khác. Lúc trước,
hắn đã mất không ít công sức mới có thể lấy được lòng nàng. Tuổi tác của đứa nhỏ
này, tính ra đúng bằng thời gian khi hắn sống cạnh nàng. Nửa năm qua, hắn đã điều
động không ít thế lực để đuổi giết Liễu Như Thi. Nhưng đứa nhỏ này lúc nào cũng
luôn được nàng ta dốc hết sức bảo vệ. Người sâu sắc như hắn, lẽ nào chưa từng
nghĩ đến hay sao?
Lúc này,
nghe Liễu Như Thi chính mồm thừa nhận, hắn chẳng qua chỉ là càng thêm khẳng định
mà thôi.
Nhìn lại đứa
nhỏ này, tuy cả người đều dơ bẩn, nhưng ngũ quan tinh xảo. Nó vừa kế thừa nét
xinh đẹp của Liễu Như Thi lại vừa ẩn một chút bóng dáng của hắn. Trong lòng khẽ
động, khẩu khí của hắn cũng dịu dàng đi đôi chút, hướng về Liễu Như Thi, nói:
“Ta tin ngươi sẽ không gạt ta, Như Thi. Một khi đã như vậy, ngươi hãy giao Hải
Linh châu cho ta. Chúng ta một nhà ba người, từ nay về sau lại sống vui vẻ cùng
nhau, được không?” Giọng nói tuy có thay đổi, nhưng cánh tay hắn vẫn giữ chặt cổ
Đông Phương Ngọc, chỉ hơi buông lỏng một chút.
Đông Phương
Ngọc trong lòng cười lạnh, ngươi đúng là mơ mộng viễn vông. Ngươi nghĩ Liễu Như
Thi là loại phụ nữ dễ dàng xiêu lòng chỉ vì vài câu nói ngon ngọt hay sao? Hơn
nữa, năm năm qua ngươi vốn chẳng hề quan tâm, từ nửa năm trước lại còn phái người
đuổi bắt, ám sát không nương tay. Dựa vào những chuyện này, dù Liễu Như Thi có ảo
tưởng gì với ngươi, thì cũng đã sớm tiêu tan từ lâu.
Chưa kể,
Nam Cung Tuyệt hắn gia đình bề thế, quyền lực lớn mạnh, vốn dĩ vô cùng phong
lưu, có biết bao mĩ nhân muốn được hắn để mắt tới. Con cái, chỉ cần hắn muốn, đừng
nói là một đứa, mà không chừng xếp thành đàn cũng có thể. Nàng chỉ là một đứa
con sớm bị hắn bỏ rơi, lại còn không nương tay mà đuổi giết suốt nửa năm, hắn
làm sao lại có thể để trong lòng? Chẳng qua chỉ là muốn lừa gạt hòng chiếm đoạt
Hải Linh châu mà thôi!
Ánh mắt Liễu
Như Thi lúc này đã chuyển sang Đông Phương Ngọc. Nhìn đứa con nhỏ bé của mình,
nước mắt nàng lặng yên chảy xuống.
Lời của Nam
Cung Tuyệt là thật hay giả, nàng sao lại có thể không biết? Trước mắt, điều
nàng lo lắng duy nhất chỉ có đứa trẻ này thôi. Có điều, ánh mắt của con bé, tuy
rằng trong vắt, nhưng lại vô cùng quật cường và bình tĩnh. Lúc này, ánh mắt ấy
không hề vương chút sợ hãi vì bị uy hiếp, cũng không có chút kinh ngạc vui sướng
khi biết phụ thân là ai, vừa không ồn ào, lại không giãy dụa. Trong đôi mắt to
xinh đẹp, ngoại trừ tia bình tĩnh, lãnh đạm, còn có, một chút châm biếm.
Đứa trẻ này
thật khiến cho Như Thi nhìn không ra cô nhóc con chưa từng rời nàng nửa bước.
Con bé làm sao lại có được thần sắc bình tĩnh thế này. “Tuyệt, ngươi nhất định
phải có được Hải Linh châu sao?” Liễu Như Thi nước mắt không ngừng, nhìn người
đàn ông quen thuộc nhưng lại chưa từng hiểu được trước mặt, dùng biểu tình đau
khổ để che dấu lửa giận trong lòng.
“Không sai!
Như Thi, ngươi giữ Hải Linh châu kia cũng vô dụng, chi bằng lấy ra cho ta. Ta
tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Con của chúng ta, cũng sẽ là con trai trưởng
của Nam Cung thế gia!” Nam Cung Tuyệt tuy bày ra rất nhiều chiêu bài dụ dỗ,
nhưng tay vẫn siết ở cổ Đông Phương Ngọc. Cho dù thế nào, thì hắn nhất định
cũng không thể thả đứa trẻ này ra!
Đông Phương
Ngọc cười lạnh, loại đàn ông bỏ rơi vợ con, lại còn dùng chính con của mình để
uy hiếp người vợ yếu đuối, liệu có loại nào đáng xấu hổ và buồn cười hơn không?
Nam Cung thế gia là cái thá gì! Người vô sỉ nàng đã từng gặp qua không ít,
nhưng không ai có thể so được với tên cặn bã Nam Cung Tuyệt này.
Sâu dưới
đáy sông nằm trong lòng ngọn núi Tuyết sơn, hơi lạnh của trầm tích ngàn năm lẳng
lặng tỏa ra, tựa như ánh mắt lạnh như băng của nàng đang nhìn chăm chú vào kẻ
đáng ghê tởm trước mặt.
Liễu Như
Thi nghe hắn nói xong, trái tim cũng héo hắt như tro tàn. Nở một nụ cười yếu ớt,
nàng nói bằng giọng cầu xin: “Tuyệt, ngươi có biết giao ra Hải Linh châu với ta
mà nói có ý nghĩa gì không? Nếu đã như vậy, ngươi có thể cho ta nói mấy câu với
con được không? Dù sao, chúng ta đều đã bị kẹt ở trong này, không thể thoát ra
được.”
Đúng vậy,
trong nơi sâu nhất của Tuyết sơn này, chỉ có ba người bọn họ. Dù như thế nào,
hai mẹ con cũng đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Nam Cung Tuyệt. Nếu chạy
đi, cũng sẽ bị hộ vệ Nam Cung gia bên ngoài bắt lấy. Nam Cung Tuyệt suy nghĩ một
chút, cuối cùng cũng quyết định buông tay.
Đông Phương
Ngọc bị siết cổ hồi lâu, bây giờ mới có thể tự do hô hấp, vội vàng hít mạnh hai
ngụm không khí rồi đi đến cạnh Liễu Như Thi, dùng thanh âm non nớt kêu lên: “Mẹ!”
Liễu Như
Thi chậm rãi cười, ôm chặt con vào lòng, khẽ thầm thì bên tai Đông Phương Ngọc
mấy câu. Tiếp theo, nàng tháo chuỗi ngọc trên đầu, đưa cho Đông Phương Ngọc, nhẹ
giọng nói: “Con à, về sau, nếu mẹ không còn ở cạnh con, con cũng nhất định phải
sống thật tốt. Mẹ tặng chuỗi ngọc này cho con. Sở nhi của mẹ sau này lớn lên,
nhất định là rất xinh đẹp.”
Nam Cung
Tuyệt nhìn món đồ trang sức này, cảm thấy rất quen mắt, chính là chuỗi ngọc Liễu
Như Thi thường mang theo người. Chuỗi ngọc này được chế tác vô cùng tinh xảo,
trên những đóa hoa nhỏ bằng bạc có điểm thêm ba viên minh châu tuyệt mĩ. Minh
châu rũ trên trán, càng làm tôn lên làn da của mĩ nhân. Sau khi nhìn một hồi,
ánh mắt của hắn bất chợt biến hóa.
Thấy phản ứng
của hắn, Đông Phương Ngọc trong lòng khẽ động, lập tức hô to: “Con không cần!
Con muốn mẹ ở cạnh con cơ!” như một đứa trẻ giận dỗi. Nói xong, nàng chụp lấy
chuỗi ngọc, lắc một cái, một viên minh châu màu xanh nhạt hiện ra. Tiếp theo,
không chút chần chừ, nàng nuốt lấy viên ngọc vào bụng!
Không sai,
viên ngọc này, chính là Hải Linh châu, báu vật mà biết bao người trong chốn võ
lâm tha thiết ước mơ.
Tưởng Nam
Cung Tuyệt sẽ liền tới bắt mình, Đông Phương Ngọc không quay đầu lại mà vội
vàng chạy một mạch đến dòng sông. Chợt, nàng nghe thấy Nam Cung Tuyệt cười ha
ha, nói: “Như Thi ơi là Như Thi, ngươi thật đúng là thông minh. Ta và ngươi
ngày đêm ở cạnh nhau, cũng không biết bảo vật như thế lại bị ngươi làm thành đồ
trang sức!” Đoạn, hắn xuống tay chưởng một chưởng vào ngực Liễu Như Thi, dùng
giọng căm hận lớn tiếng nói tiếp: “Mau bảo thằng nhóc kia nhổ Linh châu ra! Nếu
không, cho dù nó có chết , ta cũng sẽ xé bụng nó để lấy ngọc.”
Đông Phương
Ngọc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Nam Cung Tuyệt bằng ánh mắt rét lạnh. Nam
Cung Tuyệt giật mình một cái, nhưng lại vẫn hung tợn mở miệng như cũ: “Nhổ ra!”
Tên nhóc này rất kỳ quái, ngoại trừ lời của Liễu Như Thi thì ai nói cũng không
nghe. Nó cùng Liễu Như Thi đều có tình tình cứng cỏi như nhau. Nếu nó thật sự
muốn nhảy xuống, dưới dòng sông sâu nghìn trượng này, bảo hắn làm thế nào mà
tìm được?
Ba người giằng
co qua lại, Liễu Như Thi miệng phun máu tươi, khó khăn lên tiếng: “Mau, nhảy xuống
đi…” Nàng còn chưa dứt lời, đã bị Nam Cung Tuyệt bóp cằm, nhét một viên thuốc hồng
vào, lạnh nhạt nói: “Nhanh nói đi! Bằng không, đợi tác dụng của Cực Lạc đan này
phát tác, ta sẽ đem ngươi thưởng cho đám hộ vệ bên ngoài! Muốn trách thì tự
trách ngươi, đừng trách Nam Cung Tuyệt ta không niệm tình cảm ngày xưa!”
Đông Phương
Ngọc nheo mắt lại, tên khốn Nam Cung Tuyệt này, đúng là độc ác nham hiểm vô
cùng!
Liễu Như
Thi giãy dụa, ý bảo Đông Phương Ngọc nhanh nhảy xuống. Nàng ta muốn cắn lưỡi tự
sát, nhưng lại bị bóp cổ họng, không còn cách nào khác. Đông Phương Ngọc nhìn
chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, sắc mặt đã hơi đỏ lên, có lẽ không
thể chống đỡ được lâu. Suy nghĩ nhanh chóng, nàng hung hăng cắn chặt răng, lặng
lẽ rút đoản kiếm trong áo ra.
Đoản kiếm
này vốn được rèn bằng sắc, chế tác rất tinh vi, khéo léo, vô cùng sắc bén. Đây
là do Liễu Như Thi nhờ người làm cho nàng phòng thân, lại không nghĩ rằng, rốt
cuộc sẽ có kết cục như vậy.
Muốn sống,
không thể sống, muốn chết, cũng không được chết tử tế.
Thật không
thể ngờ, Ngọc diện Tu La ta cũng có ngày bị kẻ khác áp bức đến mức này.
Nam Cung
Tuyệt, nếu không thể bắt ngươi phải trả giá đắt cho tội ác ngày hôm nay, thì
ta, Đông Phương Ngọc, thề không làm người!
Siết chặt
quả đấm, Đông Phương Ngọc lạnh lùng cười một tiếng, rồi hướng về phía trước nhảy
xuống. Đoản kiếm phản chiếu màu tuyết, lóe sáng.
Đột nhiên,…
Đông Phương
Ngọc mở mắt ra, quát lên: “Ai!” Ánh mắt nàng sáng như đao kiếm vừa rút ra khỏi
vỏ, hướng thẳng đến vị khách không mời mà đến. Nhìn thấy hắn, nàng hơi nhíu mắt
lại, cất giọng lạnh lùng, nói: “Là ngươi.” Dứt lời, một dòng máu tươi từ khóe
miệng nàng chậm rãi chảy xuống. Trên đôi má vốn đã trắng bệch, lúc này lại càng
thêm trầm trọng.
Mộ Dung Lạc
Cẩn trong lòng cả kinh, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Ánh mắt nàng, vừa chứa
đầy lửa giận nồng đậm lại hòa trộn nỗi bi thương vô cùng, tựa như băng tuyết và
lửa hòa tan vào nhau, mãnh liệt đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, không cam lòng cùng phẫn nộ, tựa hồ người bị ép đến
mép vực sâu, nhưng vẫn kiên cường muốn kéo kẻ địch cùng rơi xuống.
Trước mắt hắn,
người này rõ ràng thoạt nhìn có chút nhu nhược, lại còn đang bị thương, nhưng
ánh mắt phẫn nộ bi thương kia, vẫn làm cho hắn sợ hãi trong lòng.
Rốt cuộc là
đã trải qua chuyện gì, mới có thể khiến cho một người lộ ra ánh mắt này?
Ngọc nhi,
là ai? Là ai làm hại ngươi phẫn nộ như thế, bi ai như thế? Phải trốn đến ngọn
núi hoang vu này một mình chịu đựng nỗi đau?
Hắn vốn đã
đoán được Đông Phương Ngọc tuyệt đối không phải chỉ đến nơi này để ngâm ôn tuyền,
chắc chắn phải có ẩn tình bên trong. Vừa rồi, hắn biết tình hình không ổn,
nhưng không nghĩ rằng lại nghiêm trọng như vậy, chỉ cần tới gần ôn tuyền thì đã
cảm thấy hơi lạnh ngùn ngụt. Nhìn sắc mặt Ngọc nhi như vậy, hẳn là vừa nhớ lại
chuyện cũ? Đang lúc chữa thương lại bị mình quấy rầy, không biết có bị thương nặng
hơn không?
Trong lòng
đau xót, Mộ Dung Lạc Cẩn thành khẩn nói: “Ngọc nhi, là ta! Ta không có ác ý,
hãy tin ta.” Thanh âm của hắn dịu dàng vô cùng, nhìn Đông Phương Ngọc bằng ánh
mắt tràn đầy thân thiết.
Chương
62.2: Cắt tóc lưu niệm
Haizzz, lúc
nãy đột nhiên đi ra thật là quá mức lỗ mãng rồi. Hiện tại, còn phải mất không
ít công sức thì may ra mới khiến cho Ngọc nhi tin mình sẽ không làm hại ‘Hắn’.
Đông Phương
Ngọc chỉ là nhất thời kinh động, dẫn đến kinh mạch bị thương nên ói ra máu,
không nghiêm trọng lắm. Trước mắt, nàng vẫn duy trì tư thế như cũ, không nhúc
nhích. Những đóa hoa đỏ nổi trên mặt nước cũng nằm yên không chút chuyển động.
Có điều, ngoài
mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Đông Phương Ngọc đã rối tung rối mù, đây rốt cuộc
là tình huống gì?
Thầm trấn
an tinh thần, cau mày lại, Đông Phương Ngọc ngầm bực bội trong lòng. Từ khi nào
mà tính cảnh giác của nàng đã giảm xuống đến mức này? Ngay cả một người sống to
đùng đột nhiên liều mạng chạy đến mà cũng không nhận ra được?
Thêm nữa, Mộ
Dung Lạc Cẩn làm sao lại có thể ở nơi này? Nàng đối với khinh công của bản thân
vẫn luôn vô cùng tự tin. Chưa kể, lúc ấy hàn độc còn chưa phát tác, không thể
nào bị người ta theo dõi cả đoạn đường mà không hề hay biết.
Hẳn đây phải
là âm mưu từ trước? Nhưng hắn làm sao tìm được chỗ này? Còn có thể qua mặt bốn
sát thủ hàng đầu của Vô Ảnh lâu?
Phải biết rằng,
sát thủ giỏi nhất chính là che dấu bản thân. Chỉ có hòa hợp hơi thở cùng thiên
nhiên xung quanh để ẩn mình, thì mới có thể lựa chọn thời cơ ra tay thích hợp
nhất, khiến cho mục tiêu một chiêu mất mạng. Cũng bởi thế nên nàng vốn cực kì
giỏi về phát hiện hơi thở, vậy mà lại có thể để Mộ Dung Lạc Cẩn thần không biết,
quỷ không hay chạy tới dọa cho giật mình? Hơn nữa, xem ra hắn không phải mới ở
đây một lát… Đông Phương Ngọc nhanh chóng hồi tưởng lại trong đầu, ừm, may mà
mình cẩn thận, hoa khô cũng thả đủ nhiều, không lo bị kẻ khác nhìn thấy, chỉ
ngoại trừ đôi chân.
Ừm, không
sao. Cho dù ở Thiên Hữu này, lễ nghĩa rất quan trọng, nhưng chỉ một chút chuyện
cỏn con này, có thể bỏ qua!
Có điều,
nói đi phải nói lại, người này đúng là không có ác ý gì với mình chứ?
Nếu như hắn
có ý đó thật, thì hiện tại nàng chính là đang ở trong tình trạng mặc cho người
làm thịt mà không thể phản ứng gì.
Trong khi
Đông Phương Ngọc nhanh chóng suy nghĩ, phân tích tình huống bất ngờ này, thì Mộ
Dung Lạc Cẩn đang băn khoăn vô cùng. Hắn thấy nàng nhíu mày nhưng không nói gì,
chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng theo dõi mình, liền nghĩ rằng mình đã làm nàng bị
thương nặng đến mức không thể nói nên lời, vội vàng la lên: “Ngọc nhi, ngươi đừng
hoảng! Ta thật sự không có ác ý, ta sẽ không hại ngươi. Ta chỉ là thấy tình
hình không ổn cho nên mới nhảy ra, không nghĩ rằng lại hại ngươi bị thương.”
Haizz, Mộ Dung công tử hắn, vốn từ thuở nhỏ đã giỏi ăn nói, không hiểu từ lúc
nào đã trở nên nói năng lộn xộn thế này?
Người đang
phát hoảng ở đây hình như không phải ta? Đông Phương Ngọc đang định mở miệng
thì Mộ Dung Lạc Cẩn lại lên tiếng, nói tiếp: “Ngươi nếu không thể nói được, thì
nháy mắt ra hiệu cho ta. Bây giờ, ta xuống giúp ngươi, được không?” Dứt lời, hắn
liền cởi giầy ra.
Đến đây,
không tài nào nhịn nổi nữa, Đông Phương Ngọc vội vàng mở miệng: “Ngươi đừng.”
Nói còn chưa hết câu, từ khóe miệng nàng, máu lại càng trào ra nhiều hơn. Bất đắc
dĩ, nàng đành trừng mắt chằm chằm nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn, ý nói cho hắn, nếu
ngươi dám xuống dưới, thì ta sẽ cho ngươi biết tay!
“Được được,
ta không xuống nữa, không xuống nữa.” Mộ Dung Lạc Cẩn vội vàng dừng lại, nói:
“Ngươi chớp mắt là được rồi, không cần phải nhúc nhích. Trước hết, đừng mở miệng
nói chuyện, ta sẽ không xuống nữa đâu. Nếu đã vậy, bây giờ ta ở trên bờ giúp
ngươi vận công chữa thương, được không?” Tóm lại, hắn không thể trơ mắt ra nhìn
người trước mặt chịu đau đớn được!
Nhìn ánh mắt
và động tác vội vàng của Mộ Dung Lạc Cẩn, Đông Phương Ngọc chỉ cảm thấy bất lực.
Nếu không phải cơ thể nàng lúc này đã suy yếu đến cực điểm, thì có lẽ sẽ khắc
chế được lửa giận. Đang chìm đắm trong kí ức lại đột nhiên bị cắt đứt dòng suy
nghĩ, cảm giác này thật giống như đang ăn một nửa thì bị quấy rầy, kết quả là
khiến cổ họng khó chịu vô cùng. Hiện tại, nàng đang vận công giải độc, lại có
người nhảy ra đòi giúp. Tình hình này thật là càng nghiêm trọng hơn, so với
chuyện đang vận công giữa chừng thì phải ngừng thật chẳng khác là bao.
Sau khi suy
nghĩ một hồi, Đông Phương Ngọc không khỏi thầm hét lớn trong lòng: “Thật ra, Mộ
Dung công tử, ngươi chỉ cần lập tức rời đi thì chính là đã giúp ta nhiều lắm rồi.
Ta ghét nhất là bị người khác quấy rầy khi đang tắm, mặc kệ là tắm bình thường
hay là ngâm mình ở ôn tuyền giải hàn độc thì cũng đều giống nhau!”
Nàng hiện tại
đang mình trần dưới ôn tuyền, một chút cử động cũng không dám, nhưng trên bờ lại
có kẻ ăn mặc chỉnh tề “như hổ rình mồi.” Cảm giác này, thật sự rất khó chịu!
Cân nhắc một
hồi, Đông Phương Ngọc khẽ nâng mắt lên, thản nhiên nói: “Mộ Dung công tử, ngươi
nhất định phải giúp ta sao?” Thanh âm nàng tuy vẫn trong trẻo, lạnh lùng như
trước, nhưng bởi vì bị thương nên có vẻ suy yếu, vô lực.
“Đương
nhiên.” Sắc mặt Mộ Dung Lạc Cẩn hơi trầm xuống. Người này, sao đến lúc này còn
chưa chịu tin mình? Nếu thật sự hắn có ác ý, thì vừa rồi đã nhân cơ hội chưởng
nàng một cái rồi, việc gì phải dông dài mất thời gian như vậy?
Đông Phương
Ngọc cứng đờ, nói: “Tốt lắm, vậy thì ngươi chỉ cần lập tức rời đi là được rồi.”
Nghe vậy, Mộ
Dung Lạc Cẩn lập tức sa sầm mặt: “Đông Phương Ngọc, ngươi như vậy là nhất quyết
không muốn nhận ý tốt của ta sao? Vậy nghĩa là ngươi nghĩ mình giỏi đến mức có
thể giết được ta ngay cả trong tình trạng này ư?” Vừa nói, Lạc Cẩn vừa đưa ánh
mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Đông Phương Ngọc, tựa hồ đang đợi nàng lựa chọn một
đáp án.
“Không
dám.” Ngươi uy hiếp ta? Đông Phương Ngọc trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt
cũng không dám tỏ ra thái độ gì, sợ rằng lại chọc giận hắn. Hảo hán không màng
thiệt thòi trước mắt. Huống chi, với thể trạng bình thường, nàng còn chưa chắc
thắng được Mộ Dung Lạc Cẩn, chứ nói gì là cái cơ thể tựa hồ đang ngồi chờ tàn
phế này?
Mộ Dung Lạc
Cẩn hừ một tiếng, tỏ thái độ bất mãn với câu trả lời của Đông Phương Ngọc.
Nhưng, lại nghĩ bây giờ không phải lúc nên so đo, hắn đành trầm giọng, nói: “Nếu
đã như vậy, ta cứ giúp ngươi chữa thương trước đã, còn chuyện đêm nay để sau hẵng
tính.” Nói xong, hắn lại định xuống nước.
“Ngươi
không được xuống.” Đông Phương Ngọc vội vàng quát lên, khiến cho ánh mắt Mộ
Dung Lạc Cẩn càng phát ra tia hồ nghi kì quái. Đoạn, nàng lấy lại bình tĩnh,
nói: “Chữa thương thì có thể, nhưng xuống nước, thì không được.”
“Vì sao?” Mộ
Dung Lạc Cẩn hơi nhíu mày lại, ánh mắt sáng rực. Là vì chuyện lần trước ở Bắc
Minh sao? Hay là.
Vì thẹn
thùng?
Nghĩ như vậy,
tâm tình Mộ Dung Lạc Cẩn bất giác tốt lên vài phần, nhưng lại cũng cảm thấy một
chút tức giận và buồn cười. Tiểu tử này thật đúng là cẩn thận quá mức mà. Chẳng
lẽ hắn nghĩ rằng mình lại cầm thú đến mức có thể làm gì khi hắn đang ở trong
tình trạng này sao?
Nhìn vào
ánh mắt kiên định của Mộ Dung Lạc Cẩn, Đông Phương Ngọc hiểu rằng chuyện để cho
hắn giúp một tay là khó tránh khỏi, đành phải tranh trủ tìm cách ngụy biện cho
mình. Khẽ liếc xuống những bông hoa đỏ trên mặt nước, nàng cất giọng thản
nhiên, nói: “Là vầy, ta vốn đang dùng hoa này để lấy độc trị độc. Nếu ngươi xuống
nước thì sẽ ảnh hưởng ta hấp thụ tác dụng thuốc. Hơn nữa, ta cũng không muốn
liên lụy ngươi.”
Khẩu khí
Đông Phương Ngọc chẳng hề tự nhiên, nàng vừa nói vừa thầm lặng lẽ cầu nguyện
trong lòng. A Băng, muội tha thứ cho những lời bậy bạ này của tỷ nhé. Sư tỷ thực
không phải hoài nghi thuốc của muội.
Phải biết rằng,
hoa xích hỏa khô này là do A Băng cố tình chế tạo cho nàng, phòng khi hàn độc
phát tác thì có thể dùng để tăng cường hiệu quả giải trừ hàn độc.Còn nếu bình
thường thì cũng có thể ngâm cho gân cốt tráng kiện. Thuốc tốt là thế, lúc này lại
bị nàng nói thành lấy độc trị độc. Nếu bị Dạ Băng biết được, sau này khẳng định
là không thèm ngó ngàng gì đến nàng nữa!
Không muốn
liên lụy ta? Mộ Dung Lạc Cẩn nhíu mày, tên này rốt cuộc là đang đùa giỡn cái
gì? Lúc trước, khi cầm ngọc bội của ta ném thẳng về hướng Hách Liên Hồng, tại
sao lại không sợ ta bị liên lụy? Sao ta chưa từng phát hiện Đông Phương Ngọc đối
với mình còn có phẩm chất tốt đẹp nhường này? Huống hồ, ta cũng có hiểu biết về
các loại dược. Loài hoa màu đỏ nhỏ nhắn này có mùi thơm ngát, nhẹ nhàng, khi
hít vào thì cảm thấy vô cùng khoan khoái, nhìn thế nào cũng không giống có độc.
Biết tỏng lời
nói dối của Đông Phương Ngọc, ý định của hắn cũng vẫn không thay đổi, chỉ mở miệng
nói: “Nếu đã như vậy thì ta ngồi ở trên chữa thương cho ngươi. Nhưng mà, ngươi
mau lại gần đây đi đã.”
Đông Phương
Ngọc ngầm bực, sao lại có thể quên mất vấn đề này? Lúc nãy, vì để ngâm được thoải
mái, nàng đã cố ý ngâm mình ở giữa ôn tuyền. Có điều, tuy ôn tuyền này mặc dù
không lớn, nhưng Mộ Dung Lạc Cẩn không có khả năng có thể ở trên bờ mà vẫn vận
công truyền được cho nàng. Bởi vậy nên, nàng buộc lòng phải di chuyển đến gần hắn.
Đông Phương Ngọc động đậy, dưới chân không vững, khiến cho chiếc cổ trắng nõn lộ
ra. Mặt nước khẽ gợn, những bông hoa đỏ cũng không khỏi phập phồng, dính vào
làn da tuyết trắng của nàng, xinh đẹp động lòng người.
Rốt cuộc
cũng tới nơi! Đưa lưng về phía Mộ Dung Lạc Cẩn, nàng nghe hắn trầm giọng nói:
“Ngọc nhi, ngươi tập trung tinh thần đi, ta muốn bắt đầu vận công.” Dứt lời, hắn
cúi người vươn hai tay xuống, cẩn thận lướt qua một tầng hoa, rồi đặt hai chưởng
trên vai Đông Phương Ngọc.
Chạm phải
làn da trắng mịn nhưng lạnh như băng của nàng, Mộ Dung Lạc Cẩn trong lòng cả
kinh. Người này rốt cuộc là bị trọng thương, hay là trúng cực độc? Lập tức,
không dám lơi là, hắn ra sức vận nội lực, giúp Đông Phương Ngọc giải trừ hàn độc,
trên đỉnh đầu cũng dần dần thấm đẫm sương mù.
Một lúc lâu
sau,
Ánh trăng
ngã về phía tây, thời điểm lạnh nhất đã qua đi. Sau khi Đông Phương Ngọc đưa
hai tay vận công một vòng, liền mở miệng nói: “Được rồi, ngươi có thể thu
công.”
Mộ Dung Lạc
Cẩn thấy thanh âm trong veo của nàng không còn suy yếu như trước, phát hiện dưới
bàn tay cũng đã trở nên ấm áp, bèn nhẹ nhàng thở ra. Chợt, hắn nghe Đông Phương
Ngọc lạnh lùng cất giọng: “Mộ Dung công tử, ngươi có thể rút tay lại chưa?”
Hở? Thì ra
tay ta còn đặt trên người Ngọc nhi, thảo nào mà cảm giác dễ chịu như vậy, tựa
như sờ vào tơ lụa, vô cùng thoải mái.
“Khụ khụ,”
Mộ Dung Lạc Cẩn nhịn không được, ho nhẹ hai tiếng nhằm che dấu sự xấu hổ của
mình, ngượng ngùng rút hai tay lại.
Đông Phương
Ngọc tựa vào cạnh ôn tuyền, sắc mặt đã không còn trắng bệch như trước, lên tiếng
nói tiếp: “Không sao nữa, ta nghỉ ngơi một chút thì sẽ ổn thôi.” Ngụ ý, ngươi
có thể về trước, ở đây đã hết việc cho ngươi làm rồi.
Không thèm
cảm ơn lại còn đuổi mình đi? Mộ Dung Lạc Cẩn nhăn mặt, nhưng cũng không tức giận,
đứng dậy đi đến chỗ đối diện nàng, nở một nụ cười nhu hòa, nói: “Ngọc nhi,
ngươi có từng nghe qua câu chuyện cổ về tiên nữ và Ngưu lang chưa?”
“Hở? Không
có.” Đông Phương Ngọc ngẩn ra, là chuyện về Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh đó sao?
Chẳng lẽ Thiên Hữu cũng có? Chuyện này đúng là nổi tiếng thật nha, vượt qua cả
không gian và thời gian. Nhưng mà, vì để Mộ Dung Lạc Cẩn rời đi sớm một chút, tốt
nhất là cứ thuận miệng nói không có.
Nghe thấy
câu trả lời nhát gừng đó, Mộ Dung Lạc Cẩn cũng không giận, tao nhã chậm rãi cất
giọng: “Ngày xưa, có một người tên là Ngưu lang. Lần nọ, hắn đến một ngọn núi để
chăn trâu, tình cờ nhìn thấy một cô nương vô cùng xinh đẹp đang tắm, liền nảy
sinh ý muốn cưới nàng làm thê tử. Vì thế, hắn lén đi qua, đem giấu quần áo cô
gái đang để trên bờ đi. Tiên nữ không có dải lụa Thất Vũ, không thể bay trở về
trời, đành phải làm thê tử của hắn. Ngươi đoán xem, vợ chồng hắn sau này sẽ như
thế nào?”
“Mộ Dung
công tử, chuyện này không phải do ngươi tự biên đó chứ?” Nàng mặc dù chưa từng
được nghe qua nhiều chuyện cổ, nhưng ít nhất cũng biết là Thất tiên nữ coi trọng
Đổng Vĩnh trước, còn cố ý ngăn Đổng Vĩnh về nhà. Mộ Dung Lạc Cẩn sao lại kể
chuyện nghe có vẻ vô lý thế chứ?
“Làm sao có
thể? Chuyện cổ này người dân Thiên Hữu ai cũng đều biết.” Mộ Dung Lạc Cẩn cười
khẽ.
“Thật sao?
Vậy xin thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn, chưa từng nghe qua.”
“Ha ha,“Mộ
Dung Lạc Cẩn cười ra tiếng, “Ngươi thật đúng là thú vị. Ngọc nhi, ngươi nói
xem, nếu ta lấy quần áo của ngươi đi, ngươi và tiên nữ này liệu có lựa chọn giống
như nhau không?”
Đông Phương
Ngọc cả kinh, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn, bất chợt bắt gặp ánh mắt nồng đậm
thâm tình, còn có chút khó hiểu, mê hoặc lòng người của hắn.