Tuyệt Sắc Quân Sư

Chương 63: Chương 63: Cắt tóc lưu niệm 2




Phục hồi tinh thần lại, Đông Phương Ngọc oán thầm trong bụng, đây rốt cuộc lại là chuyện gì nữa? Căn cứ vào nguyên tắc tuyệt đối không để cho người khác chiếm ưu thế trước của mình, nàng liền nở một nụ cười bình tĩnh, đôi môi hồng nhạt khẽ mở: “Ta nói này, Mộ Dung công tử, gần đây ngươi thật sự thiếu nữ nhân đến vậy sao? Hay là vận công quá độ nên đầu óc bị thương rồi?”

Ngươi cũng còn biết là ta vận công quá độ nữa à? Khóe miệng Mộ Dung Lạc Cẩn cong lên, nhìn tiểu tử đang đứng một cách không tự nhiên dưới ôn tuyền, cất giọng bằng thanh âm mang theo ý cười: “Thiếu nữ nhân? Ta nhớ là, có người từng nói, bản công tử, ờ, vội vã tìm vợ, đúng không?”

Đông Phương Ngọc nhất thời toát mồ hôi hột, ngươi cố tình chờ cơ hội để trả đũa chứ gì? Cơ mà lúc ấy, ngươi cũng không có phản bác nha. Tuy rằng đúng là bị ta ép…

Liếc mắt nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn, Đông Phương Ngọc lại bình tĩnh mở miệng: “Mộ Dung công tử, chuyện ngươi vội vã tìm vợ, dù sao cũng đã qua đi hai ngày, không nên đợi đến giờ mới tính sổ, đúng không?” Vì ngươi đã bỏ lỡ cơ hội rồi, hiểu chưa?

“Còn nữa, ngươi hình như đã mười tám tuổi rồi? Lớn như vậy còn giả vờ ngây thơ làm gì? Trở lại câu hỏi lúc nãy, bản quân sư cùng Mộ Dung tướng quân ngươi, vốn cùng một giới tính, vậy chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao? Cho nên, mặc kệ ngươi lấy cái gì đi, thì kết quả cũng không thay đổi.

Hay là thế này, chờ bản quân sư nghỉ ngơi khỏe lại xong, liền sẽ xem mạch miễn phí cho ngươi. Ta sẽ kiểm tra xem có phải đầu óc ngươi bị thương hay không, để tránh lưu lại hậu hoạn sau này. Ngươi thấy sao?” Đông Phương Ngọc hơi nheo mắt nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn, trong giọng điệu còn bày ra vẻ tiếc rẻ, nhưng biểu cảm thì nhìn thế nào cũng không thấy một chút cảm xúc gì. Tuy rằng, một lần nói nhiều như vậy rất mệt, nhưng thấy sắc mặt Mộ Dung Lạc Cẩn bất giác sa sầm, thì trong lòng nàng cũng rất thoải mái. Chính miệng ngươi hỏi vấn đề vớ vẩn này, thì ngươi lại còn tức giận cái gì? Ngươi có thể lập tức trở mặt rời khỏi đây là xong thôi mà. Dù sao, trên bờ cũng chỉ có mỗi áo choàng và áo khoác, ngươi thích thì cứ lấy, cô nương ta đủ hào phóng để cho ngươi, hừ!

Mộ Dung Lạc Cẩn lúc này tựa hồ đang rõ ràng nghe được tiếng nghiến răng của mình. Tên tiểu tử đáng giận kia! Nói ta ngây thơ, ngươi mới ngây thơ đấy. Không phải là ngươi chỉ muốn đuổi ta đi hay sao, còn không biết xấu hổ vòng vo tam quốc như vậy? Bắt mạch miễn phí? Nghe thật là liêm khiết quá đấy, năm vạn lượng lần trước lẽ nào ngươi đều xài hết rồi sao?

Hắn vốn không phải người nhiều lời, nên câu chuyện cổ tích cũng bị giản lược đi nhiều, không còn mấy thú vị. Dù vậy, bắt gặp vẻ chẳng chút hứng thú của Đông Phương Ngọc, hắn nhất thời nảy ra ý định hỏi câu: “Nếu ta muốn lấy quần áo của ngươi đi thì ngươi sẽ làm sao? Có giống tiên nữ kia không?”

Ờ thì, được rồi, thật ra hắn cũng rất muốn biết đáp án. Nhưng, nhớ đến ánh mắt oán hận như thể muốn giết người, làm cho hắn vừa lo lắng vừa đau trong lòng kia, hắn sợ Đông Phương Ngọc vẫn đắm chìm trong kí ức nên mới nghĩ đại ra câu hỏi đùa vui, mong nàng sẽ thoải mái hơn một chút. Nào ngờ, lại bị người ta hạ thấp thành như vậy.

Có điều, nhìn thấy ánh mắt hiện lên ý cười và tia giảo hoạt của Đông Phương Ngọc, Mộ Dung Lạc Cẩn bất giác dịu dàng trở lại, những lời muốn nói ra lại nuốt trở vào. Đoạn, tay phải hắn khẽ vuốt ngực, dùng vẻ mặt u buồn lên tiếng: “Ngọc nhi, ngươi không tin tâm ý của ta sao?” Trong thanh âm bi thảm, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm người đang ngâm mình giữa ôn tuyền, chỉ để lộ ra một cái đầu trước mặt.

Đông Phương Ngọc thấy vẻ khoa trương của mỹ nam kia, tựa hồ nhịn không được, muốn cười thành tiếng. Người này đối xử với nàng, thật đúng là, rất tốt. Bị nàng nói thành như vậy nhưng vẫn muốn chọc cho nàng vui vẻ, chỉ có điều.

Có điều, nàng không có cách gì để đáp lại tình cảm của hắn. Dù cho, nàng đối với người này, dường như không hề chán ghét.

Nhưng, nếu đã không có tương lai, thì dẫu là tình cảm sâu đậm thế nào, cuối cùng rồi cũng chỉ rơi vào kết cục bi thảm mà thôi. Đã sớm biết như vậy, thì tội gì phải đâm đầu vào bể khổ?

Đông Phương Ngọc thầm băn khoăn, đôi mi hạ xuống tựa hồ muốn che dấu suy nghĩ phức tạp trong đầu. Sau khi quyết định xong, nàng lại ngẩng đầu lên, đưa con ngươi đen như mực nhìn thẳng người đối diện, cất giọng: “Mộ Dung công tử, ngươi thân là con trai độc nhất của Mộ Dung sơn trang, làm sao có thể khiến cho Mộ Dung gia không có người nối dõi tông đường? Ít ra, ngươi cũng nên cưới vài mĩ nhân để lo hương khói chứ? Sao lại nghĩ đến chuyện trái với luân thường đạo lý như thế?”

Thôi, nàng làm việc trước giờ đều muốn rõ ràng, dứt khoát, không thích rối rắm, nhức đầu. Chuyện tình yêu phiền toái gì đó, tốt nhất là cứ để cho người khác đi.

Nhưng mà, trong lòng nàng, không hiểu vì sao lại có một nỗi khó chịu bất giác trào dâng? Haizz.

Mộ Dung Lạc Cẩn không nhịn được mà thể hiện rõ ràng vẻ buồn bực khó giấu, lấy người khác? Lại còn là vài người? Hắn không phải lợn giống nha! Chậm rãi bỏ tay xuống, Mộ Dung Lạc Cẩn trầm giọng nói: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, cha và mẹ ta đều không phải người cổ hủ như vậy. Đối với Mộ Dung sơn trang, việc con nối dòng gì đó không quan trọng.” Cho nên, ngươi có thể yên tâm, Ngọc nhi. Dù người đời nói thế nào, thì mọi người trong Mộ Dung gia cũng sẽ không ngăn cản chúng ta!

Đông Phương Ngọc nhướn mày, này, giọng điệu đó, chẳng phải giành cho người vợ trẻ không dám gặp mặt cha mẹ chồng sao? Tên kia đúng là điên rồi mà, tự nhiên lại lẫn lộn giữa thực và hư như thế? Nghĩ một hồi, nàng bất giác cảm thấy ý chí cãi nhau hừng hực trào lên: “Mộ Dung công tử, tiên nữ và Ngưu lang là tình yêu đích thực, nhưng còn chúng ta lại khác. Ngươi tin rằng trên đời này thật có một tình yêu không phân biệt gì cả ư?”

“Tin,” Mộ Dung Lạc Cẩn trả lời, ánh mắt sáng quắc, giọng nói tràn đầy kiên định.

Đúng vậy, ta tin, hơn nữa lại còn tin chắc. Từ khi gặp được ngươi, ta cái gì cũng đều có thể tin.

Bất kể là nơi nào, ta đều muốn đến để gặp được ngươi. Bất kể ngươi châm chọc khiêu khích hay mặt lạnh như băng, không nói một lời, lãnh đạm vô tình, ta đều cảm thấy rất tốt.

Hắn chính là thích tiểu tử trước mặt này, không liên quan đến thân phận, thậm chí, cũng không liên quan đến giới tính.

Dưới ánh mắt của hắn, Đông Phương Ngọc tựa hồ như bị thiêu cháy đến nỗi bất giác trốn xuống nước, đến khi bị sặc vài cái, mới đành ho khan đưa gương mặt ửng đỏ trồi lên. Mộ Dung Lạc Cẩn bắt gặp phản ứng của nàng, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn đinh ninh rằng lần này chắc sẽ không bị mắng, định kêu lên hai tiếng “Ngọc nhi”. Nào ngờ, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy thanh âm trong vắt của Đông Phương Ngọc vang lên: “Thật ra, bản quân sư cũng coi như là tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, nên tình cảm ngưỡng mộ của ngươi, ta hoàn toàn có thể hiểu được. Ngươi có thể như vậy, không màng thế tục, thật là một quyết định không dễ dàng.”

Hở? Mộ Dung Lạc Cẩn như run rẩy như một chú mèo nhỏ, chờ nghe đáp án của nàng.

“Có điều, ngươi có thể không để ý đến vấn đề nối dõi tông đường của Mộ Dung sơn trang, nhưng ta lại nhất định phải đặt vấn đề con cháu của Đông Phương gia lên trên hết. Huống chi, hiện tại, ta là người đã có vợ, ngươi như vậy, có phải là quá vô đạo đức hay không? Ta cũng nói thật với ngươi, ta thực sự thương xót phu nhân của ta. Bây giờ nàng vừa mới mang thai, không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy. Ngươi hiểu không?” Đông Phương Ngọc vừa nói vừa trưng ra biểu cảm thành khẩn, còn đệm thêm ánh mắt “Cả hai đều là nam nhân, cho nên, ngươi ắt hiểu được.” nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn, tựa hồ ngụ ý: Làm người nhất định phải có con cháu, nếu ngươi với ta đến với nhau thì tương lai phải làm sao đây?

Hy vọng mới nhe nhóm đã liền bị bóp chết, Mộ Dung Lạc Cẩn thế nhưng lại không tức giận, ánh mắt sáng lên, trong giọng điệu còn ẩn ý cười: “Phải không? Vậy thì thật đúng là chúc mừng quân sư. Chẳng trách mà Như Hoa cô nương luôn theo sát bên để chăm sóc cho phu nhân.” “Như Hoa cô nương”, bốn chữ này hắn cố tình nhấn mạnh rõ ràng, chậm rãi, lộ ra ý trêu tức.

Chuyện gì thế này? Đông Phương Ngọc thầm nhíu mày, nàng vốn có năng khiếu thấu hiểu lòng người, nên rất nhanh chóng nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, bất giác giật mình, nói: “Ngươi và hắn thông gian sao?”

Tựa hồ có một đám quạ đen bay ngang đỉnh đầu, Mộ Dung Lạc Cẩn giật giật khóe miệng, cái gì mà gọi là cùng Lãnh Dật Hàn thông gian chứ? Hừ một tiếng, hắn cất giọng, nói: “Ta không có hứng thú với kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ như hắn.” Hắn biết mình vừa lỡ miệng, nhưng dù sao cũng không thể cứu vãn, nên đành bình thản nhìn Đông Phương Ngọc.

Nam không ra nam, nữ không ra nữ? Đông Phương Ngọc im lặng. Tuy nàng cũng đồng tình rằng bộ dạng của Lãnh Dật Hàn quả thật có chút “hi-fi”, nhưng mà, bản thân nàng bây giờ, so với Lãnh Dật Hàn chẳng phải lại còn càng bất nam bất nữ hơn sao?

Nàng vốn nghĩ rằng, lấy Cổ Linh sư tỷ ra làm cái cớ thì sẽ không gặp thêm phiền toái nữa, thật không ngờ lại có chuyện nội tặc thông đồng ngoại quỷ như thế này! Trong lòng thất vọng, nàng không muốn nói thêm gì nữa. Dù sao, nàng cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi. Hơn nữa, nàng còn bị ngâm dưới nước lâu đến nỗi da đều nhăn lại như bà lão. Nghĩ đến đây, nàng liền lạnh giọng mở miệng: “Được rồi, ta muốn đi lên, ngươi về trước đi.” Ngữ khí của nàng tự nhiên như thể đang vẫy tay ra lệnh cho nha hoàn ở nhà. Cảnh vận công giải độc và màn khẩu chiến ban nãy tựa hồ chưa từng xảy ra.

Muốn xóa sạch mọi chuyện dễ dàng như vậy sao? Ánh mắt của Mộ Dung Lạc Cẩn đã chuyển sang tối đen. Trong lòng bất mãn, hắn đột ngột lên tiếng: “Ngọc nhi, ngươi thật đúng là vô tình, lại bắt ta rời đi vội vàng như vậy. Tốt xấu gì thì ta cũng vừa giúp ngươi một lần, dù sao, cũng phải có chút gì đó làm kỷ niệm chứ?”

Ta thậm chí còn mang ra cả ngọc bội gia truyền. Ngươi dù thế nào thì cũng nên đáp lễ mới phải.

Ngươi giúp ta? Ngươi không đến thì ta cũng không chết. Đông Phương Ngọc thầm xem thường trong lòng, nhưng cũng không phủ nhận. Mộ Dung Lạc Cẩn quả thật là đã giúp nàng khá nhiều, ít nhất thì cảm giác đau đớn đó cũng giảm bớt đi mấy phần. Thôi, ai bảo nàng là một người ân oán rõ ràng làm gì. Nghĩ đoạn, nàng đưa mắt nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn: “Nếu đã như vậy, áo choàng kia, ta đưa cho ngươi.”

“Ha ha ha ha.” Mộ Dung Lạc Cẩn nhịn không được, cười ra tiếng, “Áo choàng kia ngươi cứ giữ lấy mà mặc đi, ta cũng không dám đoạt vật yêu thích của người khác.” Dù sao, với cơ thể nhỏ bé của ngươi, áo choàng cho ta, ta cũng không thể mặc.

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Đông Phương Ngọc nhíu mày.

“Ta muốn một chòm tóc của ngươi.” Mộ Dung Lạc Cẩn hài lòng khi nhìn thấy sắc mặt biến hóa trong nháy mắt rồi lại khôi phục của Đông Phương Ngọc, nở nụ cười tươi rói.

Tóc thì tóc, cô nương ta có nhiều nhất chính là tóc, lại còn tiếc rẻ với ngươi một chùm hay sao? Ngay lập tức, Đông Phương Ngọc cắn răng một cái, đáp: “Được! Chờ ta lên rồi sẽ cắt một chùm tóc cho ngươi.”

Đồng ý rồi? Mộ Dung Lạc Cẩn mừng thầm trong lòng. Ngọc nhi, ngươi quả nhiên là không có mấy hiểu biết về tập tục của Thiên Hữu. “Ta muốn tự mình cắt, ngươi mau lên đi.”

“Chờ ta đi lên rồi cắt tóc đưa cho ngươi cũng không muộn.” Người này sao đột nhiên lại ấu trĩ như vậy?

“Không được, phải chính tay cắt. Ngươi không lên thì ta xuống nước.” Dù chơi xấu cũng được, tóm lại, ta phải tự tay cắt!

Sau khi Đông Phương Ngọc cân nhắc xong, quyết định hảo hán không sợ thiệt trước mắt. Nàng bị bắt đứng cao lên một chút, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trên da còn vương vấn mấy cánh hoa, thật là dung mạo tuyệt trần, động lòng người đến cực điểm. Trong lòng hạ quyết tâm, nàng nhất định, sau khi xong chuyện này, sẽ đi tìm bốn người kia “nói chuyện” cho ra lẽ. Đám người đó lại dám lơ là nhiệm vụ, hại nàng bị “xâm lược” ở ôn tuyền. Haizz, hy vọng là hắn sẽ không cắt đi nhiều lắm.

Mộ Dung Lạc Cẩn nhìn khuôn mặt đẹp như tượng điêu khắc trước mắt, nhưng trong lòng lại không có một chút tà niệm. Hắn lấy ra một chiếc dao nhỏ, nhẹ nhàng ve lấy một đoạn tóc bên tai của Đông Phương Ngọc, nhanh chóng cắt đi rồi đặt vào khăn cuộn lại. Động tác của hắn trịnh trọng đến nỗi như thể vừa hoàn thành một nghi thức trọng đại gì đó. Sau khi cất dao xong, hắn nở nụ cười vui vẻ: “Ngọc nhi, ta đến con đường nhỏ cách đây năm dặm đợi ngươi trước.” Dứt lời, không đợi Đông Phương Ngọc trả lời, hắn đã phi thân đi thẳng, thân ảnh dưới ánh trăng mờ ảo lại càng thêm anh tuấn.

Đông Phương Ngọc cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng lại không biết là gì. Thấy kẻ vẫn dùng dằng không đi kia đột nhiên lại chủ động rời đi trước, nàng nhanh chóng mặc quần áo, dùng nội lực hong khô rồi vớt những bông hoa Xích Hỏa lên, vội vàng phi thân đuổi theo.

Ánh trăng ngã về phía tây, trên bầu trời đã bắt đầu lộ ra một vài tia sáng, chuẩn bị nghênh đón bình minh sắp đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.