Đêm khuya, trong rừng cây nhỏ nằm phía đông quân doanh Thiên Hữu,
Đông Phương Ngọc mặc áo choàng màu bạc, tựa hồ hòa chung làm một với ánh trăng nhợt nhạt. Lạnh lùng nhìn bốn người đang quỳ gối dưới chân, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng vang lên: “Nói đi, lý do.”
Bốn thủ hạ này, dám trốn đi một ngày một đêm mới chịu trở về. Không phải cả đám vừa trịnh trọng nói cái gì mà ‘Thề sống chết bảo vệ chủ nhân’ đó sao? Vậy thì lí do gì lúc xảy ra chuyện, một người cũng chẳng thấy đâu? Báo hại ta bị kẻ khác xâm lược trong tình trạng không thể phòng vệ! Tốt nhất là, các người nên giải thích lọt tai một chút, bằng không, cứ chờ mà thay thế người nào đó làm nơi trút giận đi!
Thấy Đông Phương Ngọc đang khó chịu, một chữ cũng không muốn nói thừa, bốn người đều hổ thẹn, nhìn nhau. A Lam, người lớn tuổi nhất trong bọn, mở miệng trước: “Chủ nhân, bọn thuộc hạ bảo hộ không chu toàn, cam nguyện lĩnh phạt! Nhưng mà, chủ nhân, chúng thuộc hạ rời vị trí là vì lúc gần giờ tý, khi dùng kính viễn vọng xem xét mọi nơi, vô tình phát hiện có hai sáu hắc y nhân tiến tới gần chân núi. Bọn họ rõ ràng là đang tìm kiếm gì đó, chứ không phải chỉ đơn thuần đi ngang qua. Nơi ôn tuyền này, vết chân rất khó thấy. Bọn thuộc hạ lo lắng bọn chúng là muốn tìm chủ nhân, cho nên mới rời đi bắt bọn họ khai ra lai lịch.”
“Vậy à?” Đông Phương Ngọc trưng ra biểu cảm như người thiếu tiền, lên tiếng: “Điều tra ra chứ?” Nàng thầm cân nhắc trong đầu, hai mươi sáu hắc y nhân này, rốt cuộc là thuộc thế lực nào? Sao lại cố sức đuổi theo dai dẳng như vậy? May mà bọn họ phát hiện, bằng không, an nguy của mình thật sự rất nguy hiểm. Nếu tin tức mình phải giải độc vào mỗi đêm trăng tròn, không thể phòng vệ này lộ ra, chắc chắn sẽ có không ít kẻ thù mò đến.
“Đương nhiên! Bọn thuộc hạ là do ai huấn luyện chứ, phải không chủ nhân?” Vô Ưu giành nói trước bằng vẻ mặt nịnh nọt. Bộ dạng này của Ngọc chủ nhân chính là điềm báo trước nguy hiểm đó nha, hắn dĩ nhiên phải nhanh chóng lợi dụng tài ăn nói của mình, “Bọn thuộc hạ đánh lạc hướng bọn họ, một nửa dẫn tới quân doanh Bắc Minh, còn một nửa dẫn về phía Ma Cung rừng rậm. Hồi sau, có một đám trở về lều nhị hoàng tử, báo lại là không tìm được cái gì. Dựa vào thân thủ của những người này, hẳn là ám vệ hoàng cung. Tuy một nhóm không tìm được gì liền rời đi, nhưng còn nhóm bên ngoài Ma Cung rừng rậm, bọn thuộc hạ cuối cùng phải giao chiến với chúng.”
Nói xong, hắn vạch tay áo lên, khoe ra một vết dao chém còn mới, vẻ mặt đau lòng, cất giọng: “Người xem, thiếu chút nữa thì thuộc hạ đã mất đi cánh tay này rồi. Chủ nhân, nếu không có Vô Ưu, thì lấy ai mua đồ ăn, nấu cơm, lau sàn cho ngài bây giờ? Nếu không có thuộc hạ làm miễn phí cho người như vậy, thì một năm người phải tốn có khi tới cả vạn tiền công đó chứ.”
“Được, vậy lát nữa ta lập tức giúp ngươi phế cánh tay này đi.” Đông Phương Ngọc thản nhiên đáp, thành công ngăn Vô Ưu khóc than kể lể. Đã không điều tra ra được lại còn dám bày trò như vậy, làm như ngươi là con dâu nhà ta ấy, cứ nói như thể ngươi biết nấu ăn thật ấy.
“Chủ nhân,” A Lam nhíu mày nói, “Tuy rằng không điều tra ra được, nhưng khi cùng bọn họ giao chiến, thuộc hạ cảm thấy có chút quen thuộc, hình như là người của Nam Cung gia.”
Chủ nhân và Nam Cung thế gia vốn có thù oán. Tuy rằng, cụ thể là gì thì bọn họ không rõ lắm, nhưng khẳng định có thể đến mức huyết hải thâm thù, vậy nên, cần phải cặn kẽ báo cáo.
( Huyết hải thâm thù: Nói cho dễ hiểu nghĩa là thù oán vô cùng sâu đậm)
Đông Phương Ngọc nhíu mày, người của Nam Cung gia? Nếu thật sự là như vậy, Nam Cung Tuyệt hẳn là đích thân ra lệnh. Còn tên Nam Cung Võ kia, chắc chắn cũng có liên quan. “Tiếp tục điều tra, xem có thể xác định hay không. Còn nữa, lần sau nếu để chuyện này tái diễn, các ngươi tự biết sẽ như thế nào rồi đấy.”
“Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi ạ!” Bốn người cùng đồng thanh, đáp.
“Tốt lắm, các ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày, mau đi nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, Đông Phương Ngọc xoay người rời đi, bóng dáng biến mất trong nháy mắt.
Trong rừng cây,
Bốn người cùng thở phào một hơi. Ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân thật khiến cho người ta sợ hãi, thiếu chút nữa thì chịu không nổi rồi.
A thanh vỗ vỗ ngực, nói: “May mà chủ nhân không thích trách phạt thủ hạ. Hai người các ngươi cũng thật là, ta và Vô Thương đã đi trước, thì các ngươi sao lại có thể đều rời đi? Ít nhất cũng phải có một người ở lại chứ. Cũng may mà chủ nhân bình an vô sự.”
“Hắc hắc,” Vô Ưu lấm la lấm lét cười gian, “Chủ nhân nhất định là phải bình an rồi. Ngươi thực sự nghĩ rằng, chủ nhân lần này nói chuyện hiền lành như vậy là vì không muốn trách phạt chúng ta à?”
Mấy người này ngày thường đều cùng làm chung nhiệm vụ, ăn ý vô cùng. Vừa thấy Vô Ưu như vậy, trong lòng biết ngay có điều kì lạ, liền la to: “Ngươi biết được cái gì rồi, nói mau! Không được giấu đó!”
Đông Phương Ngọc vừa giả vờ đi xong liền lén trở lại, cẩn thận ẩn nấp vào một góc tối, im lặng lắng nghe. Bốn tên này, quả nhiên là có điều muốn gạt nàng! Làm sao lại có chuyện cả bốn người cùng đi giao chiến với kẻ thù, không chừa lại ai bảo vệ? Cấp dưới của Vô Ảnh Lâu từ khi nào mà lại trở nên ngu ngốc, bất tài như thế? Vừa nghe đã biết được, rõ ràng chính là có điều muốn giấu diếm.
Hừ, đám người này đều là do nàng dạy dỗ, cứ nghĩ bọn chúng chỉ lớn gan đến mức đùa giỡn trước mặt nàng là cùng, thật không ngờ! Cũng may mà Vô Ưu miệng rộng, nhất định không giữ kín được trong bụng.
Đông Phương Ngọc chăm chú lắng nghe Vô Ưu lúc này đang thần thần bí bí mở miệng: “Lúc ấy, ta dùng kính viễn vọng nhìn thấy, trên ôn tuyền nổi đầy hoa, hơi nước tỏa ra ào ạt, thật đúng là cảnh tượng tuyệt vời! Sau đó, chủ nhân, hắn.”
“Được rồi, đừng vòng vo nữa,” A Lam trực tiếp cắt ngang lời Vô Ưu, “Không phải lúc đó đệ nhất công tử Mộ Dung Lạc Cẩn đang giúp giải hàn độc cho chủ nhân hay sao? Bọn ta nghĩ Mộ Dung công tử kia võ công cao cường, sẽ không cần dùng đến hai người bọn ta, cho nên.”
Chẳng lẽ, Mộ Dung Lạc Cẩn lại dễ dàng khiến cho người khác tín nhiệm vậy ư? Làm sao có thể!
“Ngươi, nhìn ngươi xem, thật đúng là một chút lãng mạn cũng không có.” Âm mưu đặt điều của Vô Ưu thất bại, liền khiến hắn tỏ vẻ bất mãn oán giận.
A Lam không trả lời, nàng còn chưa nói là, nàng thấy Mộ Dung công tử quỳ trên mặt đất, xoay người, tư thế vừa quái dị vừa vất vả. Nửa cánh tay chìm dưới nước, ánh mắt ẩn chứa lo lắng, một lòng đặt hết chú ý vào người chủ nhân. Bằng không, với công lực của hắn, hẳn là sẽ rất nhanh phát hiện ra có người nhìn trộm, không thể nào để nàng và Vô Ưu nhìn hồi lâu như vậy mà cũng không chút phản ứng. Còn chủ nhân, biểu tình tuy nhìn như bất đắc dĩ, nhưng vẫn ẩn chút thẹn thùng, cũng không cự tuyệt, không phát ra dấu hiệu gì khiến cho bọn họ phải tới đó.
Nàng cùng Vô Ưu thấy vậy, cũng không dám nhìn thêm, đành nhanh chóng rời đi để đánh lạc hướng đám hắc y nhân.
Chuyện của chủ nhân và Mộ Dung công tử, thân phận thuộc hạ như bọn họ, sao có thể dám đến quấy rầy?
Vô Thương trước giờ vốn thành thật, đang định hỏi Vô Ưu cái gì đó, nhưng thấy hắn đá lông nheo đến nỗi muốn đau cơ, cộng với những từ mờ ám hắn nói, rốt cục cũng có chút sáng tỏ, bừng tỉnh, thốt lên: “Trời ạ, ngươi là nói.”
“Ngươi rốt cục cũng hiểu rồi!” Vô Ưu làm ra vẻ “Cuối cùng thì thằng bé nhà ta cũng trưởng thành rồi”, vỗ vỗ đầu Vô Thương.
“Chẳng trách tại sao các ngươi lại yên tâm rời đi như vậy.” A thanh lên tiếng, “Ta đã nói rồi, đại nhân vật như chủ nhân, khẳng định là không ưa loại phụ nữ bình thường.” Cổ Linh chủ nhân trêu ghẹo chủ nhân nhiều năm như vậy, mà chủ nhân vẫn không chút động lòng, thì ra là do nguyên nhân này.
Vô Ưu nhìn hai người kia, giả vờ đau khổ, mở miệng: “Các ngươi thì an toàn rồi, nhưng trong sạch của ta thì biết làm sao đây?” Vừa nói hắn vừa xoa mặt, vẻ lo lắng.
Trong sạch? Thứ xa xỉ như vậy mà ngươi cũng có hả? Đông Phương Ngọc thầm mắng trong lòng. Cơ mà, tên này lại dám nghĩ nàng háo sắc như vậy sao?
“Xì,” A Thanh trề môi khinh thường, “Ngươi như vậy, dù cho có tẩy sạch dâng lên, chủ nhân cũng không cần ngươi làm ấm giường nữa là!”
Vẫn là A Thanh luôn đứng về phía chủ nhân. Đang trong lúc vui vẻ, Đông Phương Ngọc chợt nghe A Thanh nói tiếp: “Muốn lo lắng thì cũng là Mộ Dung công tử người ta lo lắng thôi.”
Đông Phương Ngọc yên lặng, xóa nhanh suy nghĩ ban nãy trong đầu. Quả nhiên, chẳng có lấy một đứa hiểu mình.
Bốn người thầm thì thảo luận, ánh mắt sáng long lanh, nội dung chủ yếu là nói Ngọc chủ nhân ngày thường lạnh lùng quá mức, có điểm rất kì lạ. Thật không ngờ, chủ nhân thì ra lại “đặc biệt” như vậy.
Ở chỗ núp, Đông Phương Ngọc sa sầm mặt, lặng lẽ rời đi.
Tự nhiên lại bị lãnh một cục oan to đùng, thật là tức đến hộc máu! Tính đi tính lại, Mộ Dung Lạc Cẩn kia thật đúng là đầu sỏ tai hoa, hại nàng bị đám thuộc hạ tụ tập bàn tán sau lưng, đúng là đáng giận!
Có điều, bốn tên thuộc hạ này xem ra đều rất rãnh rỗi nha, chi bằng cứ cho bọn chúng về kinh thành làm việc còn tốt hơn.
Bốn thuộc hạ đáng thương vẫn đang vui vẻ tám chuyện, hồn nhiên không biết mình đã bị chủ nhân vô lương tâm xếp vào sổ đen.
Hôm sau, trên bầu trời u ám, xuất hiện những bông tuyết trắng mịn bay lả tả nơi biên cương gió lạnh, bềnh bồng giữa đất trời.
Theo những bông tuyết, còn có không ít lương thảo, bổng lộc, và thánh chỉ của hoàng đế Thiên Hữu được điều đến quân doanh.
Mấy ngày trước, lão hoàng đế nhận được tin do Tần Tĩnh nguyên soái đích thân phi ngựa đem về, biết rằng quân mình đã giành thắng lợi trong trận chiến dai dẳng này, lại còn lấy được thư nghị hòa, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Phần vì phấn khởi, phần vì thương con trai, lão hoàng để liền hạ thánh chỉ cùng khen thưởng, giao cho Tần Tĩnh an bài việc hồi thành của nhị hoàng tử Hiên Viên Hạo Thiên.
Tần Tĩnh cũng không dám chậm trễ, nhận được không ít lương thảo, trong lòng vui mừng, lập tức lệnh Đông Phương Ngọc, Mộ Dung Lạc Cẩn và Tạ Lưu Phong dẫn theo năm vạn tinh binh. Đợi sau khi tuyết ngừng rơi, liền hộ tống nhị hoàng tử Hiên Viên Hạo Thiên về đế đô. Còn lại hai phần ba tướng sĩ ở lại biên cương, nửa tháng sau lên đường hồi triều.
Bước ra khỏi lều nguyên soái, Tạ Lưu Phong tươi cười chắp tay nói với Đông Phương Ngọc: “Chúc mừng quân sư. Lần này về đế đô, nhất định huynh sẽ được thưởng hậu hĩnh.”
“Tạ tướng quân quá lời rồi, Đông Phương cũng chỉ là góp một chút sức lực mà thôi.”
Triệu Tử Tề vẻ mặt tiếc nuối, nhưng cũng vẫn hào sảng cười: “Đáng tiếc là ta còn phải ở lại vài ngày. Đợi đến lúc tụ họp đông đủ, huynh đệ ta phải cùng uống một chén mới được! Nghe nói tửu lượng của Đông Phương rất tốt, còn có thể khiến Mộ Dung gục ngay tại trận.”
“Thật không? Nhìn không ra nha, không ngờ quân sư còn có khí khái nam tử như vậy.” Ngụy Bân nói bằng giọng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, với diện mạo này của quân sư, thật đúng là nhìn không ra.”
“.”
Nghe thấy những lời nhận xét này, Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, tướng mạo của nàng như vậy không lẽ là tội lớn hay sao? Lập tức, vội vàng xã giao thêm vài câu, nàng nhanh chóng rời đi, sợ chút nữa lại nghe thấy những câu kỳ thị đại loại như ban nãy thì thật đúng là không chịu nổi.
Trong lều quân sư,
Đông Phương Ngọc đặt quyển sách trên tay xuống, buông cái thở dài thứ n lần.
Hai ngày nay nàng phiền não vô cùng, thậm chí cảm thấy tựa hồ như mình sắp bước vào thời kì tiền mãn kinh đến nơi, những giai đoạn trung gian đều có thể lược bỏ đi hết.
Nguyên nhân chính là do, từ sau khi Mộ Dung Lạc Cẩn biết nàng bị trúng độc, liền nhanh chóng liên hệ đến chuyện nàng bị nội thương lúc đến quân doanh. Dựa vào thời gian và sự kiện, người thông minh như Mộ Dung công tử dĩ nhiên có thể suy tính ra hàn độc trên người nàng phát tác vào ngày mười lăm mỗi tháng. Lần này, khó khăn lắm mới có thể được cùng Đông Phương Ngọc cùng nhau về đế đô. Vì vậy, hắn liền bắt đầu dốc hết sức lực dụ dỗ nàng đến ôn tuyền trong Mộ Dung sơn trang, lý do mỗi lần đều phong phú, thuyết phục, khiến cho người ta khó có thể phản bác.