Đông Phương
Ngọc buông sáo, quay đầu lại, nhìn về phía người đã “nghe lén” một hồi lâu kia,
thản nhiên nói: “Mộ Dung tướng quân, có việc gì?”
Lời nàng vừa
dứt, những gì Mộ Dung Lạc Cẩn muốn nói ra đều như đông cứng lại ở cổ họng. Đây
đã là lần thứ ba nàng dùng loại ngữ khí vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt này để hỏi
hắn: “Mộ Dung tướng quân, có việc gì?” Một lần là ở bên ngoài lều, hắn bị nàng
cười nhạo thành lão xử nam, một lần là ở trên chiến trường, bị nàng chọc tức đến
bốc hỏa. Lúc này đây, không biết có thể may mắn thoát khỏi vết xe đổ hay không…
Trong lòng
âm thầm đề phòng, Mộ Dung Lạc Cẩn chăm chú quan sát kĩ tình hình hiện tại. Giữa
những bông tuyết đang bay xuống, người trước mặt hắn, hai tay chắp sau lưng, thần
thái rất đỗi bình yên. Dù nàng đang khoác một chiếc áo choàng dày cộm, vẫn khiến
cho người ta có cảm giác nhanh nhẹn như thường. Đôi mắt nàng bình tĩnh, không hề
có tia tức giận vì bị quấy rầy. Những lời này nàng vừa nói, chỉ đơn thuần là gặp
người quen trên đường nên thuận miệng hỏi, vậy thôi. Như thế này, chắc là, sẽ
không sao, đúng không?
Nghĩ vậy, Mộ
Dung Lạc Cẩn ho nhẹ một cái, dùng khinh công nhảy lên, nhẹ nhàng như chim yến đạp
nước tiến vào trong ngôi đình, lộ ra nụ cười tao nhã của đệ nhất công tử rồi chậm
rãi nói: “Đêm khuya nhàm chán, ta ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại có thể
nghe được tiếng sáo tuyệt diệu của Đông Phương huynh. Cơ duyên xảo hợp, thật là
may mắn.” ( Cơ duyên xảo hợp: ý nói tình cờ, ngẫu nhiên)
Vẻ mặt của
hắn rõ ràng rất ngay thẳng, hay nói cách khác là chính trực vô cùng. Nhưng,
không biết là do vừa mới quá nhập tâm thổi khúc nhạc đau thương, hay là do ánh
sáng mờ ảo từ những bông tuyết, Đông Phương Ngọc bất chợt sinh ra ảo giác,
không khỏi nhớ tới câu tán gẫu kinh điển trong Liêu Trai: “Đêm dài miên man, ta
không tài nào chợp mắt được, không ngờ lại hữu duyên nhìn thấy công tử”…vv.
Nghĩ một hồi, nàng nhịn không được mà khóe miệng cong lên. Nhìn lớp băng mỏng
đóng trên tóc hắn, nàng thầm cười khẽ trong lòng, Mộ Dung tướng quân này cũng
thật là rãnh rỗi nha. Lúc trước sao mình không phát hiện ra, người này còn có
tư chất của hồ tiên như vậy?
( Hồ Tiên nằm
trong tiểu thuyết Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh, kể về những mối tình giữa
người và yêu, giữa thực và ảo, giữa quá khứ và hiện tại. Câu chuyên Hồ tiên
xoay quanh việc Ninh Thái Thần và nữ Hồ ly Nhiếp Tiểu Thiện, từ hận trở thành
yêu.)
Nàng đã cố
ý chạy thật xa để thổi tiêu, vì sợ làm phiền người khác ngủ, không nghĩ tới còn
có người có thể “cơ duyên xảo hợp” nghe được, thật là cái cớ quá nhàm chán.
Đông Phương
Ngọc xem thường trong lòng, định mở miệng nói muốn về lều. Mộ Dung Lạc Cẩn tựa
hồ đoán ra được ý đồ của nàng, liền dùng thân người chắn trước mặt nàng, vui vẻ,
nói: “Đêm nay trời lạnh thế này, Lạc Cẩn muốn mời quân sư cùng uống một ly, có
được không?”
Nhìn ánh mắt
híp lại của Đông Phương Ngọc, dường như đang suy nghĩ đề nghị của hắn, Mộ Dung
Lạc Cẩn vội vàng bổ sung: “Ta có mang đến vài vò rượu trân quý nhất của Mộ Dung
sơn trang, Tam Đàn Trần Niên Thiên Nhật túy. Đông Phương, huynh có muốn thưởng
thức một chút không?”
Haizz, trước
đây, vốn dĩ hắn gọi “Đông Phương” là có ý muốn thân thiết với nàng. Nhưng mà,
đêm nay, hắn mới biết được thực ra đây chỉ là họ của nàng. Hiện tại, hắn muốn gọi
nàng là Ngọc nhi, nhưng nghĩ đến tính tình thường ngày của nàng, lại đành phải
thôi. Suy nghĩ một hồi, Mộ Dung tướng quân nhịn không được mà cảm thấy thất bại
trong lòng, đành phải đưa ánh mắt tha thiết nhìn Đông Phương Ngọc, hy vọng nàng
có thể nhận lời mời của hắn.
Thiên Nhật
túy, lại còn là loại Trần Niên? Rượu này nghe nói rất quý, chỉ cần uống mấy
chén thì cho dù là người có tửu lượng cao đến mấy cũng đều sẽ say, thậm chí còn
có thể say mấy ngày không tỉnh.
Đông Phương
Ngọc yên lặng đánh giá Mộ Dung Lạc Cẩn một hồi rồi thản nhiên cười, nói: “Không
dễ gì mới có được thịnh tình của Mộ Dung tướng quân, bản quân sư liền cung kính
không bằng tuân mệnh.”
Thấy nàng đồng
ý, Mộ Dung Lạc Cẩn trong lòng vui vẻ, cũng không so đo chuyện nàng cố ý đem
thân phận hai người phân biệt rõ ràng, thẳng hướng về phía quân doanh mà đi.
- Trong lều
trại -
Mộ Dung Lạc
Cẩn đang đứng sau tấm bình phong thay y phục đã ướt. Thị vệ thân tín Mạc Ly của
hắn bê đến vài hũ rượu, dọn trái cây lên mâm rồi đốt than lên. Sau khi Mộ Dung
Lạc Cẩn và Đông Phương Ngọc ngồi xuống, hắn đứng một bên đợi lệnh như thường lệ,
lại bắt gặp ánh mắt của công tử nhà mình, đành phải hoang mang lặng yên lui ra.
Đây là có đại
sự gì muốn thương lượng sao? Mạc thị vệ tỏ vẻ nghi hoặc. Bình thường chẳng bao
giờ hắn thấy công tử hào phóng như vậy, lúc chiêu đãi ai cũng chỉ dùng một ly
trà xanh là đủ. Từ khi đến quân doanh tới nay, đây là lần đầu tiên công tử mang
rượu ngon ra đãi khách. Chẳng lẽ…
Mạc Ly động
trong lòng một cái. Hắn nhớ đến hình dáng của Đông Phương Ngọc lúc mới gặp, khi
quân sư tháo mặt nạ trên chiến trường, rồi lại chuyển sang cảnh công tử cùng
quân sư “thâm tình nhìn nhau”, liền bất giác hoảng hốt. Trời ạ, thật là khiến
cho người ta kinh hãi mà. Phu nhân biết tin tức này, có khi nào ầm ỹ đòi tự sát
hay không?
Thôi thôi,
không nên tưởng tượng quá xa, hắn cái gì cũng không biết. Đúng, cái gì cũng
không biết. Mạc Ly tự an ủi mình xong, mang theo những tưởng tượng đầy ắp trong
đầu, nhanh chóng che miệng rời đi.
Trong lều,
sau khi hâm rượu xong, Mộ Dung Lạc Cẩn lấy ra hai cái chén bạch ngọc, rót rượu
cho Đông Phương Ngọc và mình, động tác tao nhã, chậm rãi. Đoạn, hắn lên tiếng:
“Đây là rượu đã ủ hai mươi năm, mùi vị tuyệt mĩ, lại không làm đau bao tử. Đông
Phương huynh đừng ngại, cứ thoải mái uống nhiều một chút.”
Nước rượu
trong suốt, khẽ đung đưa trong chiếc chén bạch ngọc hình lá sen, hấp dẫn mê người.
Đông Phương Ngọc đưa tay nhận lấy, ngón tay vô tình chạm phải ngón tay của Mộ
Dung Lạc Cẩn. Nàng hơi nhíu mi lại, nhưng cũng không để ý lâu, bưng thẳng chén
rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rồi nói: “Rượu ngon.”
Có điều,
nhiệt độ hôm nay quá thấp, không biết phải uống bao nhiêu chén mới say.
Mộ Dung Lạc
Cẩn hơi ngẩn ra, cú chạm khẽ chớp nhoáng lúc nãy khiến hắn sững sờ một chút.
Quen biết đã lâu như vậy, hắn hiểu Đông Phương Ngọc, người này tuy nhìn như ôn
hòa nhưng thực ra rất lạnh lùng. Trừ lúc bắt mạch cho bệnh nhân thì dù là kẻ
nào, nàng cũng đều không tiếp xúc. Nhờ cú đụng chạm vô tình lúc nãy, hắn mới
phát hiện ra, bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng lạnh vô cùng, trong lòng lo lắng,
muốn hỏi nhưng lại cảm thấy đường đột. Nghĩ đến chuyện cả ngày hôm nay nàng đã
vất vả chém giết trên chiến trường, lại còn thổi tiêu giữa đêm khuya, rất đỗi
cô quạnh đau thương. Chẳng lẽ là vì như vậy, nên tay nàng mới lạnh đến thế?
Hắn đưa mắt
nhìn lên, thấy Đông Phương Ngọc đang tao nhã uống cạn chén rượu. Bàn tay trắng
nõn tương phản cùng màu chén ngọc, tựa hồ một bức điêu khắc hoàn mỹ, đẹp đến
rung động lòng người. Nghe nàng khen rượu ngon, hắn nghĩ uống rượu nóng có thể
làm ấm người, liền kính thêm một ly, chậm rãi hỏi: “Không biết tửu lượng của
Đông Phương huynh như thế nào?”
“Đừng nói tới
tửu lượng,” Đông Phương Ngọc cười nhẹ, “Từ nhỏ, sư phụ ta đã cấm không cho ta uống
rượu. Có điều, ta vẫn luôn lén uống trộm một ít.”
Mộ Dung Lạc
Cẩn trong lòng mừng thầm, nói: “Không thể tưởng tượng được có lúc Đông Phương
còn phải uống trộm rượu. Một khi đã như vậy, hôm nay, cứ thoải mái chè chén một
phen.” Dứt lời, hắn cùng Đông Phương Ngọc, ngươi một ly ta một ly, uống. Hai
người nói hết từ chuyện trời nam biển bắc, đến thế cục của thiên hạ, phong cảnh
trữ tình của Thiên Hữu, rồi lại chuyển sang cầm kỳ thư họa, càng tán gẫu càng
vui vẻ. Đông Phương Ngọc nói không nhiều lắm, nhưng luôn đúng lúc đệm vào hoặc
là sâu sắc tổng kết một hai câu. Nàng đối với chuyện nào cũng đều có cái nhìn độc
đáo, rất có hiểu biết, cùng Mộ Dung Lạc Cẩn trò chuyện vui vẻ, rượu cũng càng uống
càng nhiều.
Mộ Dung Lạc
Cẩn thầm giật mình. Hắn xuất thân từ thiên hạ đệ nhất sơn trang, vốn có tiếng học
giỏi từ lâu, thiên phú trời cho. Thuở nhỏ, hắn đã được danh sư dạy dỗ, văn thao
vũ lược, không gì không giỏi. Hơn nữa, hắn lại từng đi theo sư phụ du lịch khắp
nơi, tự nhận là kiến thức rất rộng, so với những người cùng thế hệ, ít có kẻ địch
lại. Không ngờ, Đông Phương Ngọc nhỏ hơn hắn mấy tuổi, kiến thức lại không hề
thua kém. Từ lúc bắt đầu uống đến bây giờ, hai người đều là rượu đến chén cạn.
Bốn vò rượu không đã quăng hết một bên, nhưng lại chẳng hề thấy Đông Phương Ngọc
có chút vẻ say rượu nào, ánh mắt vẫn vô cùng minh mẫn, lạnh lùng.
Bây giờ phải
làm sao cho phải đây? Mộ Dung tướng quân trong lòng bối rối, nhưng trên mặt vẫn
nói nói cười cười. Hiểu được suy nghĩ của hắn, Đông Phương Ngọc buông chén rượu,
lên tiếng: “Ta có một phương pháp thưởng thức rượu mới. Không biết Mộ Dung tướng
quân có muốn thử hay không?”