Khi Đông
Phương Ngọc về đến lều trại của mình, liền rửa mặt nằm xuống, định bụng đánh một
giấc. Nhưng, khổ nỗi, nàng cứ trằn trọc mãi, làm cách nào cũng ngủ không được,
trong lòng vì thế mà không khỏi buồn bực. Sáng sớm hôm nay, nàng chẳng những phải
chỉ huy bày trận, lại còn cùng Bách Quỷ kịch chiến, đã lao tâm, lao lực không
ít. Thêm nữa, đến tối, nàng còn phải động não đối phó với tên Hiên Viên Hạo
Thiên nham hiểm về chuyện mặt nạ, thân thể đã sớm mệt nhoài. Nhưng, cái thân thể
này cũng thật khó chiều, càng mệt mỏi thì lại càng tỉnh táo.
Đêm dần
khuya, tiếng gió vẫn gào thét cả ngày cũng đã trở nên yên lặng, chỉ còn những mảng
bông tuyết bay xuống, phản chiếu ánh sáng mờ mờ vào trong lều. Đếm tới bông tuyết
thứ một trăm rơi trên đỉnh lều, Đông Phương Ngọc rốt cuộc cũng không thể nằm nổi
nữa. Nàng vốn luôn bình thản, không mấy lay động. Nhưng hôm nay, đột nhiên lại
có thể mất ngủ, thật sự là càng ngày càng tệ, haizzz.
Thở dài
xong, Đông Phương Ngọc đứng dậy khoác áo choàng rồi lấy cây sáo ra. Nàng nhanh
chóng mất dạng, hướng thẳng về phía đồi núi hẻo lánh nằm ở đông bắc quân doanh.
Thân hình nhẹ nhàng như mây trôi, nàng dùng khinh công đạp lên tuyết mà đi, tựa
hồ tiên nhân đang du ngoạn giữa đêm, chỉ cần đảo mắt một cái thì liền không thấy
đâu nữa.
Trên ngọn
núi có một ngôi đền nhỏ, rách nát, trơ trọi đứng trong màn đêm tuyết phủ. Ở đỉnh
đền, vài ngọn cỏ khô héo đang vất vả đương đầu với những bông tuyết đọng trên
thân, lạnh run rẩy. Đông Phương Ngọc đứng trong đình, đưa tay hứng từng bông
tuyết, chăm chú nhìn chúng hóa thành những giọt nước nhỏ, thinh lặng tuột xuống
đất.
Hít thở
không khí đêm khuya lạnh lẽo, Đông Phương Ngọc cầm tiêu, bắt đầu thổi. Làn điệu
uyển chuyển, du dương, khiến cho những bông tuyết như hòa cùng tiếng tiêu, chầm
chậm bay xuống.
Bài hát
này, tên là Vong Tương Tư, do Liễu Như Thi sáng tác. Ý muốn nói, thà cố nhớ chi
bằng sớm quên.
Liễu Như
Thi là người con gái xinh đẹp, thoạt nhìn tưởng như nhu nhược nhưng thực ra vô
cùng kiên cường. Người ấy, chính là mẫu thân của nàng.
Đông Phương
Ngọc ngắm nhìn bầu trời mờ mịt tuyết, suy nghĩ cũng từ từ lay động theo tiếng
sáo. Kiếp trước, nàng là một cô nhi. Từ khi hiểu chuyện đã bị bồi dưỡng thành
sát thủ, phải trải qua đủ loại huấn luyện và nhiệm vụ tàn khốc, tạo cho nàng một
tính cách vô cảm lạnh lùng, không buồn không vui.
Ban đầu,
khi nhiệm vụ yêu cầu, nàng còn phải sắm vai vô số nhân vật, trong một lúc có thể
diễn tả đầy đủ vui, buồn, tức giận, xót xa… Tuy nhân vật mỗi lần đều khác nhau,
nhưng mục đích thì không hề thay đổi. Dù sao, nàng cũng chỉ là một sát thủ,
trong dòng đời vội vã này, cuối cùng, nàng cũng chỉ còn lại một mình.
Nhiều năm
sau đó, kỹ năng và thủ đoạn của nàng càng ngày càng lợi hại, nhưng lại rất ít
khi cần ngụy trang, dần dà, nàng cũng lười đóng kịch. Mỗi lần ra tay, nàng đều
một chiêu giết chết, vô cùng dứt khoát. Người khác đều nói nàng bình tĩnh,
nhưng thật ra, nàng biết, đó chỉ là, tử thủy vô ba. ( Tử thủy vô ba: Nước lặng,
không gợn sóng )
Loại cuộc sống
này cũng giống như một bộ xương chết, mặc dù đầy đủ bộ phận, nhưng không có máu
thịt và sinh khí.
Nàng không
khỏi cảm thấy buồn cười, trong hai mươi năm cuộc đời, có hơn mười năm nàng luôn
phải cố gắng giết người để nuôi sống bản thân mình. Rốt cuộc, đến khi nàng trở
thành đệ nhất sát thủ, kiếm được một khối lượng lớn tiền tài, giành lại “tự do”
cho bản thân, thì đã không thể lấy lại được những cảm xúc bị đánh mất.
Tuy mạng
còn nhưng tâm đã chết, có gì đáng buồn hơn?
Tiếng sáo
véo von mà nặng trĩu, Đông Phương Ngọc đang thổi lên tâm sự trong lòng. Tiếng
sáo càng bi ai thì lại càng lạnh giá, cô quạnh vô cùng.
Người nghe
thấy tiếng sáo bất giác, không thể không đau lòng.
Xa xa, lần
theo tiếng sáo tìm đến, Mộ Dung Lạc Cẩn, đang thinh lặng lắng nghe. Lúc này, mặc
cho tuyết rơi thành một lớp dày trên người, đệ nhất công tử tựa hồ hóa đá, đứng
yên bất động.
Đúng vậy,
trong lòng hắn đang rất đau, đau vì người thổi sáo kia. Bởi lẽ, bản thân hắn hiểu
được sự cô quạnh bi ai của nàng, lại chỉ có thể yên lặng lắng nghe, không thể
làm gì. Một khi đã như vậy, hắn nguyện cùng nàng cô quạnh nơi này, như vậy cũng
tốt rồi.
Trong ngôi
đình rách nát, Đông Phương Ngọc một thân áo trắng, những bông tuyết lả tả bay
quanh nàng. Mặc cho trời lạnh thấu xương, nàng vẫn thản nhiên thổi, làn điệu
ngân nga.
Nàng cả đời
cô đơn, không nghĩ rằng lại có thể một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Thật
lòng, nàng không mấy lưu luyến với cuộc đời. Nếu sau khi trùng sinh vẫn là cuộc
sống cũ, thì nàng thà rằng không sống lại.
Đông Phương
Ngọc bất giác nhớ về người phụ nữ kia, từ khi nàng nhận thức được, đã có thể
nghe thấy tiếng nói mềm mại, dịu dàng của bà ấy. Ngay từ lúc nàng còn là một
bào thai nằm trong bụng, mẫu thân đã bắt đầu dạy dỗ nàng. Bà đọc cho nàng nghe
đủ loại thi từ ca phú, giảng giải chuyện trong triều đình, giang hồ, thậm chí
còn tìm một số truyện tiếu lâm đọc cho nàng. Ban đêm, bà thường tâm sự với thai
nhi, vừa như vô vọng lại vừa kiên định: “Con ngoan, bất kể thế nào, mẹ đều muốn
sinh con ra. Tương lai, nếu phải chịu khổ, con trăm ngàn lần đừng trách mẹ, được
không? Con ngoan của ta.” Đông Phương Ngọc nhẹ nhàng động một cái đáp lại, bà
liền vui mừng vô cùng.
Thanh âm ôn
hòa nhưng đau thương của người phụ nữ kia, mặc dù chẳng hề thú vị, nhưng lại giống
như khắc vào xương tủy, khiến nàng không thể nào quên. Ngày qua ngày, nàng dần
dần biết, sự đau thương này, là xuất phát từ gã đàn ông ở phía hải đảo xa xôi,
người đã khiến mẫu thân vừa hận vừa yêu, tên là Nam Cung Tuyệt.
Toàn bộ
tình yêu người phụ nữ kia dành cho nàng, nàng cũng có thể cảm nhận được. Bởi vậy,
nàng rất tự nhiên tiếp nhận thân phận mới của mình. Tại đây, một thế giới lạ lẫm
mở ra, nàng có một mẫu thân yêu thương nàng. Sự quan tâm, chăm sóc của mẫu
thân, đã lắp đầy máu thịt cho bộ xương chết ngày nào, khiến nó dần dà trở nên
có sinh khí, dần dà sống như một con người thật sự.
Nàng thuận
theo số phận của mình, một lần nữa trải qua thêm một thời thơ ấu, giống như những
đứa trẻ bình thường. Tay chân hoạt bát, vui vẻ chơi đùa, nhõng nhẽo kêu mẫu
thân. Nàng luôn trưng ra vẻ mặt hạnh phúc, thầm đem nỗi đau ngày nào giấu kín tận
đáy lòng, cố gắng loại bỏ.
Vậy mà, những
ngày tháng êm đềm ngắn ngủi này, đã sớm kết thúc tại Tuyết Sơn tuyệt cảnh. Tất
cả vui mừng cùng hạnh phúc, tội ác cùng sầu khổ, giận dữ cùng chịu đựng, như
bùng nổ một lúc rồi rốt cuộc đều vùi lấp dưới lớp tuyết dày.
Từ đó, sự lạnh
lẽo quen thuộc lại đeo bám nàng, như bạn thân không rời, ngày lại một ngày, năm
lại một năm.
Tuyết càng
lúc càng dày, giá lạnh chết người. Khóe miệng Đông Phương Ngọc khẽ chậm rãi cười,
nhìn tuyết bay mờ mịt. Mẫu thân, người không cần áy náy. Dù sao, lúc trước,
chúng ta đều không có lựa chọn nào khác.
Quyết định
này, ta không hối hận. Dù hậu quả thế nào, ta cũng đều vui vẻ gánh vác.
Ta chỉ có một
tâm nguyện duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi này, đó là có thể thoải mái yêu
ghét, sống một cuộc đời tự do, phóng khoáng.
Con đường phía
trước dù có mịt mù, có gian nguy thế nào, nàng cũng không e ngại. Dù sao, nàng
cũng đã quen đương đầu một mình. Chỉ là, mỗi khi đêm về khuya, lúc mọi vật đều
yên tĩnh, nỗi đau tận đáy lòng nàng lại trỗi dậy như cỏ dại, giày xéo tâm can.
Thế nhưng, lại không thể cho người khác biết, lại chỉ có thể chịu đựng một
mình.
May thay,
nàng còn có sư phụ, có Cổ Linh sư tỷ tinh quái, sư muội Dạ Băng lạnh lùng.
Trong cuộc sống với muôn điều ngang trái này, rốt cuộc cũng có điều khiến cho
nàng lưu luyến.
Sự giá lạnh
trong tiếng sáo dần tắt, tựa hồ băng tuyết vào sáng mùa đông, khi ánh mặt trời
hé lộ, liền tan chảy thành nước, róc rách hòa vào dòng sông. Lòng người đột
nhiên ấm lại, tiếng sáo cũng chỉ còn vài dư âm lượn lờ.
Đông Phương
Ngọc buông sáo, quay đầu lại, nhìn về phía người đã “nghe lén” một hồi lâu kia,
thản nhiên nói: “Mộ Dung tướng quân, có việc gì?”