-Buổi tối, trong lều nguyên soái-
Đông Phương Ngọc vừa bước vào thì liền có vài cặp mắt hướng
về phía nàng. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu có, nghi ngờ có, tức giận bất bình
cũng có. Dĩ nhiên, kẻ tức giận nhìn nàng không ai khác chính là người phải tắm
nước tắm của ngựa ngày hôm qua, Triệu Tử Tề.
“Đông Phương tiểu huynh đệ, đến đây, mau ngồi xuống đi!” Người
chủ trì, nguyên soái Tần Tĩnh vội vàng tiếp đón nàng. Đông Phương Ngọc quan sát
thần sắc và giọng nói của ông ta, xem ra đã khỏe rất nhiều rồi.
“Đa tạ nguyên soái! Thân thể nguyên soái hồi phục rất tốt,
chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, vài ngày nữa hẳn là sẽ có thể hoàn toàn hồi phục
như cũ .” Đông Phương Ngọc nói xong, tìm lấy một vị trí ngồi xuống.
Tần Tĩnh nhìn nàng, người này tuy rằng tính tình lạnh lùng
nhưng biết lễ nghĩa lại khiêm tốn. Hơn nữa, hắn lại còn là ân nhân cứu mạng của
mình. Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh bất giác phá lệ, coi trọng nàng hơn một chút:
“Đông Phương tiểu huynh đệ, tuổi còn trẻ mà đã y thuật đã cao minh như thế ,
ngày sau nhất định có nhiều đất dụng võ.” Chào hỏi khách khí hai câu, Tần
nguyên soái liền giới thiệu nàng với từng người.
Trên bàn này ngoại trừ nàng ra thì còn có năm người khác,
Đông Phương Ngọc nhìn qua một lượt, trong lòng đột nhiên có ấn tượng tốt. Lúc
trước, vì đặc thù nghề nghiệp, thân phận đệ nhất sát thủ khiến cho bản thân
nàng trở nên cao ngạo lạnh lùng. Dù hầu hết công việc là giết người nhưng tất cả
đều được nàng hoàn thành rất rõ ràng, dứt khoát. Hoàn cảnh trưởng thành cùng bản
tính trời sinh khiến nàng không thích những kẻ dối trá, làm ra vẻ hay nhu nhược,
bướng bỉnh mà tự cao.
Nhưng những tướng lĩnh này, trừ Tần Tĩnh ra thì đều rất trẻ
tuổi. Họ mang theo sát khí chiến trường trên người, đậm chất quân nhân kiên cường,
thật hợp khẩu vị của nàng. Hơn nữa, những người này còn rất biết cách kiềm chế.
Mặc dù nghi ngờ người trẻ tuổi có dáng vẻ thư sinh, nho nhã như nàng nhưng
không hề biểu hiện ra ngoài. Tuy có tò mò nhưng cũng không nhìn chằm chằm quá
đáng. Đương nhiên, ánh mắt nóng nảy, tức giận của tên tướng quân Triệu Tử Tề
kia đã sớm bị nàng gạt qua một bên.
Sau khi giới thiệu xong thì liền chuyển sang vấn đề chính,
vài binh lính bưng mâm vào rồi nhanh chóng lui ra.
Trước mắt Đông Phương Ngọc là một mâm đầy rượu và thức ăn,
nàng nhìn thấy nhịn không được oán thầm, thế này mà cũng kêu là nghị sự sao?
Hay là muốn ăn no trước rồi động não sau? Vậy thì có khác gì sơn tặc bày cỗ ăn
mừng đâu?
“Các vị.” Tần Tĩnh lên tiếng, sự uy nghiêm của nguyên soái bắt
đầu hiện ra: “Bổn soái lần này trúng độc, làm phiền các vị tướng quân phải lo
quản lý quân sự, thật có lỗi!” Dứt lời, Tần Tình liền đứng dậy ôm quyền. Mọi
người cũng cuống quít đứng lên, liên tục ôm quyền hồi lễ.
“Lần này, bổn soái có thể đại nạn không chết là nhờ y thuật
cao minh của Đông Phương tiểu huynh đệ.” Tần Tĩnh nhìn về phía Đông Phương Ngọc
“Đông Phương tiểu huynh đệ, ngươi có ơn cứu mạng với lão phu, đại ân không lời
nào cảm tạ hết được. Ngày sau, nếu ngươi có việc gì cần thì cứ nói với Tần mỗ.”
“Đông Phương xin đa tạ nguyên soái trước”. Đông Phương Ngọc
khom người, lạnh nhạt trả lời.
Nàng thầm nghĩ trong lòng, Tần Tĩnh này quả nhiên không đơn
giản. Lúc đầu, hắn vốn tự xưng “bổn soái” nhưng khi nói với nàng thì lại đổi
thành “Tần mỗ”, cho thấy hắn chỉ có thể dùng thân phận cá nhân để trả ơn, sẽ
không dính líu đến thứ khác. Tuy không nói ra nhưng thật ra là người tâm tư kín
đáo.
“Lúc trước, Mộ Dung công tử đã muốn mời Đông Phương tiểu
huynh đệ nhận chức quân sư. Nay, bổn soái muốn đem quân sư tín vật giao cho Dư
Đông Phương, các vị có ý kiến gì không?” Tần Tĩnh lấy ra một cái lệnh bài hình
vuông, màu đen, nhìn mọi người.
“Không có ý kiến khác!” Mọi người cùng lên tiếng.
“Tốt lắm!”
Đông Phương Ngọc nhận ra ý muốn nàng tiếp nhận lệnh bài nơi
ánh mắt Tần Tĩnh, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Tuy đã từng nghe qua các loại
tín vật nhưng chưa từng thấy qua tín vật của quân sư, thứ đồ chơi này chẳng lẽ
có thể điều binh sao? Có điều, xem mọi người hưởng ứng sảng khoái như thế, chắc
là thứ này có tác dụng không lớn?
Nàng thầm thì hỏi Ngụy Bân ngồi bên cạnh: “Ngụy tướng quân,
quân sư tín vật này có tác dụng gì?”
Ngụy Bân với gương mặt đúng chất quân nhân, nhỏ giọng trả lời:
“Đây là, Mộ Dung công tử cố ý làm nó cho quân sư, nói là có thể cho quân sư được
hành động tự do trong doanh trại.”
Trên bàn đối diện, Mộ Dung Lạc Cẩn nhíu mày cười với Đông
Phương Ngọc, nụ cười dường như tao nhã hơn cả vạn lần.
Đông Phương Ngọc nhịn không được thầm mắng, cười cái gì mà
cười, cố ý đùa giỡn lão tử sao? Nói cái gì mà tự do hành động, chẳng lẽ binh
lính bình thường không thể làm vậy à? Ta khinh, hừ.
Mà Tần Tĩnh này cũng thật là, kêu nhiều người như vậy chẳng
lẽ chỉ vì chuyện phát cái lệnh bài này cho mình thôi hay sao? Có cần phải phiền
phức thế không? Hay là…
Quả nhiên, Mộ Dung Lạc Cẩn lên sân khấu: “Lần này triệu tập
các tướng lĩnh cùng quân sư nghị sự, chủ yếu vì muốn điều tra rõ ràng một việc.
Lần này, nguyên soái bị trúng loại độc kỳ quái, không biết các vị có ý kiến gì
không?”
Đông Phương Ngọc lập tức hiểu được, rõ ràng đây chẳng phải
là tiệc tùng chúc mừng vui vẻ gì, mà chính là hồng môn yến để bắt kẻ nội gian
phải đến đây thôi.
Thật là, ngay cả cơm cũng không muốn để cho ngươi ta ăn
ngon.
“Mộ Dung, ngài nói vậy là có ý gì? Có phải ý ngài là trong
quân chúng ta có nội gian ám hại nguyên soái?” Ngụy Bân lên tiếng. Quả thật,
chuyện này mọi người đều đã nghĩ đến, chẳng qua là, dù đã điều tra cẩn thận từ
trên xuống dưới nhưng cũng không có manh mối gì thôi.
“Cũng có thể.” Mộ Dung Lạc Cẩn hơi hơi vuốt cằm “Cho nên hôm
nay mới triệu tập các tướng lĩnh để xem có manh mối gì không.”
“Không chừng là người do Hách Liên Hồng phái tới !”
“Không thể nào. Mấy ngày nay, chúng tôi đã lén điều tra
nhưng không phát hiện ra điều gì khả nghi cả.”
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?”
Câu hỏi vừa được xướng lên, mọi người liền tranh nhau bàn luận.
Từ nguyên soái thủ vệ đến đầu bếp, quân y, tất cả đều hăng hái nói, không bỏ
sót bất cứ điểm khả nghi nào, nước miếng văng tung tóe cả bốn phía.
Đông Phương Ngọc im lặng ngồi nghe, cảm thấy ấn tượng tốt
lúc nãy đều tan biến đâu mất. Đây đúng thật là một đám đàn ông lưỡi dài, không
biết rốt cuộc tướng lĩnh trong quân quản lý những người này thế nào.
Thôi thôi, cứ ăn cái đã, chuyện này cũng chẳng liên quân gì
đến chức quân sư của mình. Huống chi, lại còn cấp cho mình cái lệnh bài xấu như
vậy.
Nghĩ đến chuyện này, nàng liền giận dữ trong lòng, bắt đầu
chiến đấu hăng hái với mớ đồ ăn trước mặt. Mấy ngày nay, đồ nàng phải ăn quả thật
kinh khủng. Tay nghề của đầu bếp trong quân đội không thể dùng từ bình thường để
mà hình dung, theo như Đông Phương Ngọc nói thì chính là không có đầu lưỡi đó
nha. Lần này, hội nghị cao cấp, không biết đồ ăn chất lượng thế nào.
Ừm, cháo trứng bắc thảo này cũng không tệ lắm. Chân giò miễn
cưỡng cũng có thể chấp nhận được, gà hồ lô cũng không đến nỗi. Nhưng tiếc nhất
là món tuyết liên* hấp này, chỉ trách tay nghề đầu bếp quá kém. Ngoài ra còn có
món…
“Không biết chuyện này, Đông Phương quân sư có cao kiến gì
không?” Tiếng nói hoa mỹ của Mộ Dung Lạc Cẩn chậm rãi vang lên, không vội vàng
cũng không hối thúc, đột nhiên khiến cho người ta có cảm giác rất đỗi dịu dàng.