“Không biết chuyện này, Đông Phương quân sư có cao kiến gì
không?” Tiếng nói hoa mỹ của Mộ Dung Lạc Cẩn chậm rãi vang lên, không vội vàng
cũng không hối thúc, đột nhiên khiến cho người ta có cảm giác rất đỗi dịu dàng.
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía vị quân sư mới tới,
không khỏi kinh hãi khi thấy trên bàn trước mặt, đồ ăn đã vơi đi một phần ba. Vị
quân sư ốm yếu, gầy nhom kia lúc này còn đang tập trung vào món tuyết liên, tốc
độ bào thức ăn như vũ bão nhưng bộ dạng vẫn tao nhã như thường.
“Khụ, khụ,” Đông Phương Ngọc hắng giọng một cái, thầm mắng Mộ
Dung Lạc Cẩn quá không thức thời, làm hại nàng suýt tí nữa thì nghẹn chết: “Nói
đến chỗ nào rồi?”
Mọi người: “…”
Không ngờ chuyện đại sự như thế, đối với quân sư còn không bằng
mâm đồ ăn trước mặt.
Mộ Dung Lạc Cẩn chậm rãi, cười: “Chưa có gì tiến triển, mọi
người vẫn không biết nguyên nhân tại sao nguyên soái trúng độc, cũng không phát
hiện người nào khả nghi nên muốn hỏi ý kiến quân sư một chút.”
“Ờ, các người hoài nghi tới hoài nghi lui, lại không hoài
nghi những người đang ngồi ở đây sao?” Đông Phương Ngọc buông chiếc đũa, âm
thanh nhẹ nhàng của nàng vừa cất lên liền giống như một tràng bom giáng xuống.
“Ngươi nói bậy!” Triệu Tử Tề nhảy khỏi chỗ ngồi “Chúng ta đều
là huynh đệ đồng sinh cộng tử, sống chết có nhau, ai lại muốn hại Tần nguyên
soái chứ?”
Những người còn lại không nói gì, chỉ đưa ánh mắt vừa phẫn nộ
vừa tò mò nhìn Đông Phương Ngọc.
Tạ Lưu Phong nho nhã nói, chất giọng trầm ấm tạo cho người
ta cảm giác như gió xuân đang thổi: “Đông Phương quân sư, xin đừng bận lòng,
tính tình của Tử Tề là như vậy. Nhưng mà, hoài nghi cần lý do, mong quân sư có
thể nói ra rõ ràng.”
Đông Phương Ngọc không thèm để ý, lên tiếng: “Ta mới đến nên
không rõ thâm tình giữa các vị tướng quân và nguyên soái như thế nào. Có điều,
các người là huynh đệ đồng sinh cộng tử, còn những người khác thì không phải
sao? Tại sao chỉ có binh lính bình thường bị nghi ngờ hãm hại nguyên soái?
Huống chi, Tần nguyên soái võ nghệ cao cường, lại luôn có hộ
vệ bên cạnh, người bình thường ai lại có thể hạ độc nguyên soái mà mọi người
không hề hay biết? Có khả năng dễ dàng tiếp cận nguyên soái như vậy, trừ các
người ra thì còn ai nữa?”
Nàng không phải muốn gây hấn, nhưng cách hoài nghi của họ
khiến nàng thật sự bất mãn. Nguyên soái bị trúng độc, binh lính bình thường làm
sao có thể thần không biết quỷ không hay mà hạ độc? Vậy chẳng phải là, họ đáng
nghi nhất hay sao?
“Này…” Triệu Tử Tề cứng họng một hồi rồi vội vã hỏi “Vậy
ngươi nói xem chuyện gì đã xảy ra?
“Theo ý kiến của ta thì nơi này, hiện tại không có nội
gian.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lặng lẽ thở dài nhẹ
nhõm một hơi, dù sao ai cũng không muốn thấy người thân cận phản bội mình.
“Đông Phương tiểu huynh đệ hình như đã đoán ra điều gì,
không biết có thể giải thích cho mọi người được không?” Tần Tĩnh lên tiếng.
“À, đâu có.” Đông Phương Ngọc, lúc này đang chiến đấu với một
cái chân vịt quay, bình tĩnh đáp: “Ta dám khẳng định như vậy là vì, độc trong
người nguyên soái không phải là cấp tính. Chắc hẳn khoảng một năm trước, nguyên
soái đã bắt đầu bị hạ độc. Loại độc mãn tính này, khi tích lũy tháng ngày đến mức
độ nhất định sẽ bùng phát. Hai tháng trước, độc tính bùng nổ khiến Tần nguyên
soái đột nhiên hôn mê. Nếu không kịp thời chữa trị, người khác nhìn vào sẽ chỉ
thấy nguyên soái dần dần hôn mê sau đó chết đi, nhưng thật ra là các cơ quan nội
tạng đều bị suy kiệt mà tử vong. Cho nên,” Đông Phương Ngọc dừng một chút
“Không có nội gian, ít nhất là bây giờ, trong cuộc họp này không có nội gian.”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng không lâu sau thì sắc
mặt lại bắt đầu trầm trọng. Một năm trước nguyên soái còn ở kinh thành, vậy rốt
cuộc là ai, là ai đã ra tay với nguyên soái ?
Tần Tĩnh nghiêm mặt, không biết đang suy nghĩ gì. Mộ Dung Lạc
Cẩn hình như đã dự liệu từ trước, nhẹ nhàng nói: “Nếu Đông Phương huynh đã hiểu
rõ về loại thuốc độc này như vậy, không biết huynh có manh mối gì về kẻ đã hạ độc
không?”
Mọi người giật mình, đúng rồi, có thể theo loại độc dược mà
đoán ra kẻ mưu hại nguyên soái.
“Ta đoán đó là Hách Liên Hồng. Loại độc này có tên là ‘Phệ hồn’,
độc tính vô cùng bá đạo, không có thuốc nào giải được. Nghe nói là Bách Quỷ lão
nhân nghiên cứu chế tạo ra, hắn lại chính là sư phụ của Hách Liên Hồng nên chuyện
Hách Liên Hồng có loại độc dược này cũng không đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, theo
ta được biết, Hách Liên Hồng, người này thâm hiểm khó lường. Hai năm trước, hắn
đã bắt đầu thu phục các bộ lạc xung quanh, có dã tâm xưng bá thiên hạ. Chuyện hắn
khơi mào chiến tranh với Thiên Hữu chỉ sợ cũng âm mưu đã lâu, vậy thì việc hắn
hạ độc nguyên soái hoàn toàn có khả năng.”
“Đông Phương tiểu huynh đệ quả nhiên mưu trí vô song!” Tần
Tĩnh tán thưởng, “ Phân tích vô cùng hợp tình hợp lý. Nếu ở đây không có nội
gian, bổn soái cũng an tâm. Sau này việc trong quân đội chúng ta, còn phải làm
phiền đến quân sư.”
“Nguyên soái khách khí rồi.” Đông Phương Ngọc vẫn giữ vẻ
bình thản, trên mặt không có lấy một tia đắc ý. Nàng thầm nghĩ trong lòng, Hách
Liên Hồng này, một năm trước đã có thể tính đến bước đi ngày hôm nay, tâm tư thật
khó đoán. Nói không chừng, hắn sẽ là một đối thủ vô cùng đáng sợ .
Triệu Tử Tề không phục, hét lên: “Ngươi đã biết rõ ràng như
vậy, lúc mới đầu sao lại không nói?”
Đông Phương Ngọc thản nhiên, liếc hắn một cái: “Làm gì có ai
hỏi ta.”
Mọi người:“….”
Trong lúc Thiên Hữu bên này thở dài nhẹ nhõm thì trong quân
doanh Bắc Minh, Hách Liên Hồng đang nổi giận đùng đùng nhưng vẫn cố gắng kiềm
chế. Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm nhìn người đeo mang mặt nạ quỷ bên cạnh:
“Không phải sư phụ nói, “Phệ hồn” này, căn bản không có thuốc giải hay sao? Vì
sao lại có tin tên già Tần Tĩnh còn có thể ra luyện binh, dáng vẻ trông hết sức
bình thường?”
Người đang đeo mặt nạ quỷ đó đích thị là Bách Quỷ lão nhân.
Hắn lúc này cũng đang vô cùng căm tức, nhưng nhìn thái độ người đối diện, hắn
không dám nổi giận: “Nhị hoàng tử đừng nóng, chuyện này có chút kỳ quái. Theo
ta thấy, hoặc là đã có người giải được “Phệ hồn”, hoặc là, Tần Tĩnh này là giả.”
Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng: “Hy vọng là ý sau đi. Mặc kệ
như thế nào, bây giờ chúng ta phải mau chóng gia tăng huấn luyện binh lính,
nâng cao uy lực trận pháp đã.”
Hừ, Mộ Dung Lạc Cẩn, bổn hoàng tử không tin, ngươi còn có thể
thoát được cửa này!
Hách Liên Hồng cắn răng, trên khuôn mặt có vài phần giống
Hách Liên Ưng lộ ra tia tàn nhẫn và âm hiểm, so với Bách Quỷ lão nhân đang đeo
mặt nạ còn dữ tợn hơn gấp bội.