Đông Phương
Ngọc nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn ngon trước mặt, khẽ cười cười.
Nhìn thấy nụ
cười này của nàng, Mộ Dung Lạc Cẩn thầm giật mình trong lòng. Vốn dĩ, hắn đang
có ý định cầm đũa, nay liền nhanh chóng thay đổi, nhẹ nhàng bưng chén rượu lên.
Mặc dù
không biết được đầy đủ tên của các món này, nhưng chỉ nhìn sơ qua nguyên liệu
thức ăn thì cũng có thể thấy, mỗi món đều vô cùng trân quý. Nào là tuyết liên,
tay gấu, tuyết ngư, tổ yến…, tùy tiện đụng đũa gắp một cái cũng đáng trăm lượng
bạc. Đông Phương Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, ừm, tên này thật đúng là đã mất không
ít tâm tư. Bàn đồ ăn trước mặt, hình thức phong phú, sắc hương, vị, đều đầy đủ,
khiến cho người ta nhịn không được mà ngón trỏ phải động đậy. Có điều, mỗi món
ăn đều tương khắc cùng món khác. Nói cách khác, chỉ cần ăn phải hai món ăn
tương khắc đó, thì sẽ trúng độc.
Đông Phương
Ngọc cẩn thận ngửi, phát hiện trong món ăn còn có bỏ thêm một ít dược liệu,
nhưng do xen lẫn trong hương rượu và thức ăn nên mùi của chúng trở nên nhạt vô
cùng. Cũng may, y thuật nàng vốn cao minh, cộng thêm vì sở thích nấu nướng của
Cổ Linh sư tỷ, nàng đã được thưởng thức đủ loại món ăn trong thời gian dài nên
đối với ẩm thực, có không ít kiến thức. Nếu không, với sự bố trí tỉ mỉ của đối
phương như vậy, chỉ sợ đã sớm không hay không biết mà trúng độc.
Đối diện với
nụ cười sáng lạn cùng biểu cảm chủ nhà mời khách nhiệt tình của Hách Liên Hồng,
Đông Phương Ngọc cũng không khách khí, đưa đũa gắp món tuyết liên, tao nhã nuốt
một miếng vào miệng.
Nàng vốn có
thể chất đặc biệt, cộng thêm tác dụng của hải linh châu nên đề kháng với các loại
độc cực cao. Hơn nữa, lần này đến đây, ngân châm, thuốc giải độc, cái gì nàng
cũng đã mang theo, hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái mà ăn. Có điều…
Đưa mắt
nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn đang bưng chén rượu thưởng thức, Đông Phương Ngọc hơi nhíu
mày lại, người này, làm sao bây giờ? Nếu cứ bỏ mặc hắn không quan tâm thì hình
như không được ổn cho lắm. Tuy biết rõ người này nhất định đã có phòng bị,
nhưng lỡ như, hắn trúng độc ngã xuống, chẳng phải là sẽ phí sức lao động của
mình sao? Dù gì, nếu Hách Liên Hồng đột nhiên làm khó dễ, chỉ có hắn mới có thể
đánh tiên phong.
Trong lòng
âm thầm tính toán một chút, nàng cẩn thận phân tích chiếc bàn đầy đồ ăn trước mặt,
phát hiện món nào cũng đều là đặc sản của hoàng gia Bắc Minh. Nếu nhiều thì sẽ
không còn quý nữa, thế nên mỗi món này đều chỉ có một chút. Nhìn đi nhìn lại,
riêng chỉ thấy dĩa thịt hươu hầm măng là có số lượng không ít, Đông Phương Ngọc
hơi khom người bưng đĩa đồ ăn, đặt xuống trước mặt Mộ Dung Lạc Cẩn, nhẹ giọng
nói: “Huynh ăn món này đi, những món khác thì đừng đụng vào.”
Đồ ăn quả
nhiên có vấn đề! Đông Phương như vậy, là lo lắng cho mình sao?
Mộ Dung
công tử nhất thời sung sướng trong lòng, quên hẳn bản chất lười đến cực điểm của
Đông Phương Ngọc, tự mình đem ý đồ đỡ phí sức lao động của nàng biến thành lòng
quan tâm. Căn cứ vào nguyên tắc rèn sắt khi còn nóng, Mộ Dung Lạc Cẩn vội vàng
tiến thêm một bước, trong mắt mang ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?” Thanh âm của
hắn nhẹ nhàng, ấm áp, lộ ra chút mê hoặc.
Đông Phương
Ngọc sửng sốt, người này sao lại có thể hỏi một câu ngốc như thế vào lúc này?
Ngẩng đầu nhìn thấy ý cười trong mắt Mộ Dung Lạc Cẩn, nàng thầm bực bội, nhưng
sắc mặt vẫn không thay đổi, thản nhiên nói: “Ta không thích dùng chung thức ăn
cùng người khác.” Ngụ ý, ta có sở thích sạch sẽ, cho nên, ngươi ăn một dĩa kia
là đủ rồi, đừng đụng vào món khác.
Mộ Dung Lạc
Cẩn bị giọng điệu lợi hại của Đông Phương Ngọc đâm thẳng vào tim, lập tức sa sầm
mặt. Cho dù, ngươi quả thật có sở thích sạch sẽ, không muốn dùng chung dĩa với
người khác. Nhưng, bàn này có tới ba mươi hai món, cũng không nhất thiết chỉ
cho ta một dĩa thịt hươu chứ? Sao lại có thể…bá đạo đến vậy? Huống hồ, tiểu tử
này chắc chắn không bị mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ nặng như vậy. Lúc trước, lần đầu
tiên gặp mặt, chẳng phải hắn đã không ngần ngại uống chung ly trà với bổn công
tử đó thôi, hừ.
Tuy rằng lời
này hắn không dám nói ra…
Trong lòng
giận dữ, Mộ Dung tướng quân cố gắng tự an ủi, gắp một đũa thịt hươu ăn thử. Ừm,
ngon, trơn, mềm, quả thực không tệ.
Đông Phương
Ngọc nhíu mày nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn, trong mắt hiện lên một chút tia trêu tức và
giảo hoạt. Cô nương ta có lòng tốt muốn giúp ngươi, ngươi lại còn không biết cảm
kích, tự dâng mình vào cửa chết. Nếu như ta không lợi dụng cơ hội này đả kích
ngươi một chút thì chẳng phải là có lỗi với bản thân hay sao?
Thấy hai
người mặt qua mày lại, Hách Liên Hồng không biết tại sao lại cảm thấy cực kì
không được tự nhiên, liền ho nhẹ, nói: “Đã nghe thấy đại danh của hai vị từ
lâu. Hôm nay, ta đặc biệt mời quân sư đến, là vì có vị cố nhân muốn cùng quân
sư ôn lại chuyện cũ.”
“Sao?” Đông
Phương Ngọc đưa ánh mắt khinh thường nhìn Hách Liên Hồng, tên này, rốt cuộc
cũng chịu vào đề rồi đó ư? “Không biết vị cố nhân kia, là cao thủ nơi nào?”
Hách Liên Hồng
híp đôi mắt ưng lại, đáp: “Là một người nổi danh trên giang hồ, tên Độc Thủ
Lang Quân.”
Độc Thủ
Lang Quân? Quả thật đúng là cố nhân, hơn nữa còn nhiều năm không gặp. Chỉ có điều…
Đông Phương
Ngọc làm ra vẻ trầm tư trong ba giây rồi bình tĩnh nói: “Chưa từng nghe qua.”
Hách Liên Hồng
không ngờ đối phương lại có thể không nể mặt như thế, đành dùng nụ cười che giấu
sự bực tức, lên tiếng: “Độc Thủ Lang Quân này cùng quân sư có quan hệ rất sâu
sa, chính là đệ tử ruột của Bách Quỷ lão nhân.” Vừa dứt lời, hắn liền vỗ vỗ
tay. Một gã gầy teo, cao cao, trẻ tuổi tiến vào theo hiệu lệnh, thi lễ với Hách
Liên Hồng trước, rồi xoay người sang Đông Phương Ngọc lạnh lùng cười, nói: “Tại
hạ Độc Thủ Lang Quân, mong quân sư chỉ giáo.”
Đông Phương
Ngọc lặng lẽ đánh giá tên nam tử trước mặt. Hắn so với năm đó đã lớn lên không
ít, nhưng cái bộ dạng âm dương kì quặc đó vẫn không thay đổi, chỉ là ánh mắt
thoạt nhìn có lạnh lẽo hơn một chút. Đánh giá xong, nàng thản nhiên mở miệng:
“Bách Quỷ, người này cả đời làm ác. Nhưng khi chết lại còn có đồ đệ nguyện ý ra
mặt cho hắn, cũng coi như là có thể nhắm mắt.”
“Vô liêm sỉ!
Sư phụ ta có thể để cho tiểu nhân như ngươi chửi bới hay sao?” Độc Thủ Lang
Quân quát chói tai, nhìn Đông Phương Ngọc bằng ánh mắt rắn độc.
Thật ra, đối
với lời Đông Phương Ngọc vừa nói, hắn rất chi là đồng ý. Vốn dĩ, Bách Quỷ lão
nhân cực kì nham hiểm, đối với đồ đệ như hắn, lão ta cũng chẳng tốt hơn chút
nào. Bởi vậy, nếu dựa vào tình cảm thầy trò, thật sự không đáng để hắn phải ra
mặt giùm lão. Huống hồ, đến Bách Quỷ còn chết trong tay Đông Phương Ngọc, hắn
ra mặt lại chẳng phải tự tìm cái chết hay sao? Chẳng qua là, điều kiện lần này
của tam hoàng tử quá hấp dẫn, nên mới khiến cho hắn đồng ý mạo hiểm. Hơn nữa,
tam hoàng tử lại còn cẩn thận chuẩn bị một bàn thức ăn “công phu” như vậy. Trước
mắt, hắn thấy Đông Phương Ngọc tuy rằng ăn ít, nhưng cơ hồ mỗi món đều đã động
đũa, chắc rằng Đông Phương Ngọc đã trúng độc, mới yên tâm lớn mật nhảy ra quát
tháo.
“Nếu không
phải ngươi hạ độc, sư phụ ta làm sao có thể bại trên tay một kẻ như ngươi? Hôm
nay, Độc Thủ Lang Quân ta thách đấu với quân sư ngươi. Chúng ta tỷ thí một hồi,
mặc kệ dùng vũ khí gì, ám khí vẫn là độc dược. Muốn ra tay thế nào đều được,
ngươi thấy như thế nào?” Hôm nay ta sẽ khiến cho quân sư ngươi có đi mà không
có về, lại còn có thể sẵn tiện mượn danh báo thù cho sư phụ!
Nhìn bộ dạng
tiểu nhân của tên Độc Thủ Lang Quân, ánh mắt Đông Phương Ngọc chợt lóe lên một
tia giảo hoạt, chậm rãi cười, đáp: “Nói cách khác, ngươi cùng ta tỷ thí, thủ đoạn
không câu nệ, sống chết không cần để ý, đúng không?”
“Không
sai!” Độc Thủ Lang Quân thấy Đông Phương Ngọc lại gắp đồ ăn đưa vào miệng, liền
đồng ý cực kì sảng khoái.
Hách Liên Hồng
nghe vậy, trong lòng mắng to Độc Thủ Lang Quân là đồ ngu, dễ dàng như vậy đã bị
người khác cho vào tròng. Vốn dĩ trận tỷ thí này, nếu Độc Thủ Lang Quân thắng
thì dĩ nhiên là tốt, còn nếu thua cũng có thể tự sát hoặc là lén sai người giết.
Mặc kệ thế nào, đều có thể giá họa cho Đông Phương Ngọc tội danh cố ý sát hại Bắc
Minh thần tử, vừa dễ dàng, lại vừa tiện lợi…