Đông Phương
Ngọc đứng dậy, hai tay khoanh lại, nhìn thẳng vào ánh mắt âm độc của Độc Thủ
Lang Quân. Thần sắc nàng bình tĩnh tựa như nơi sân vắng không người, lên tiếng:
“Bắt đầu đi, ta chấp ngươi ba chiêu.”
Độc Thủ
Lang Quân lạnh lùng cười, nói: “Hừ, ngươi không cần phải giả mù sa mưa! Trong
vòng ba chiêu, lão tử nhất định sẽ lấy tính mệnh của ngươi!” Lời còn chưa dứt,
tay phải hắn rút ra một thanh chủy thủ có hình dạng kỳ dị, dài chừng một thước
rưỡi, hướng về phía Đông Phương Ngọc ra đòn. Đoạn, hắn khẽ động tay trái, từ
ngón tay hắn, một viên thuốc màu đen thuận thế bắn ra, tuôn ra khí đen như mực.
Thấy Đông Phương Ngọc nghiêng người tránh thoát, hắn liền đưa thanh chủy thủ
đâm về hướng ba sườn của nàng. Không biết hắn nhấn bằng cách nào, từ trên đầu
thanh chủy thủ bắn ra độc châm, bay thẳng đến trước mặt và ngực của Đông Phương
Ngọc. Lần này, Đông Phương Ngọc dùng khinh công phi cả thân người lên, lại tiếp
tục tránh thoát, độc châm băng băng bay thẳng.
Mộ Dung Lạc
Cẩn đưa ánh mắt tối sầm quan sát trận đấu, tên Độc Thủ Lang Quân này quả không
hổ là đệ tử của Bách Quỷ lão nhân, thủ đoạn âm hiểm độc ác hệt như nhau. Vì muốn
khiến cho đối thủ lâm vào chỗ chết, mà thủ đoạn gì cũng đều có thể dùng được. Mặc
kệ lần này kết quả tỷ thí như thế nào, cũng không thể để Đông Phương lưu lại một
mối họa về sau như hắn!
Hách Liên Hồng
ngoài mặt thảnh thơi, nhưng bàn tay nắm chén rượu của hắn gân xanh đã hiện lên
mồn một. Nếu có thể nhân lúc này mà giết quân sư Thiên Hữu thì tốt rồi! Hắn thầm
nghĩ, toan ra tay, nhưng thoáng thấy Mộ Dung Lạc Cẩn đang nhìn chằm chằm hai
người kia tỷ thí, chợt nhớ tới chuyện lần trước, khi bị bao vây, Mộ Dung Lạc Cẩn
vẫn có thể đào thoát dễ dàng. Lần này, e rằng, còn chưa kịp đả thương Đông
Phương Ngọc thì Độc Thủ Lang Quân đã sớm bị giải quyết rồi. Cân nhắc kĩ một hồi,
suy nghĩ ban nãy của hắn cũng thay đổi, đành phải oán hận từ bỏ ý định đánh
lén.
Trong lều,
Độc Thủ Lang Quân càng đánh càng kinh hãi. Chiêu thức của hắn vốn cổ quái, lại
còn phối hợp với độc dược, ám khí, rất khó chống đỡ. Bởi vậy, trên giang hồ, hắn
mới có thể giết vài cao thủ tên tuổi rồi từ đó mà nổi danh. Nhưng, hôm nay,
quân sư trẻ tuổi đã trúng độc này còn chưa ra tay mà đánh nửa ngày trời, ngay cả
một góc áo của người ta hắn cũng chưa chạm tới. Ba chiêu đã qua, Đông Phương Ngọc
nhẹ nhàng cười, nói: “Đã đủ ba chiêu, hiện tại, nên đến phiên ta.” Nhìn Độc Thủ
Lang Quân nhân sợ đến nỗi con ngươi co lại, ánh mắt nàng chợt hiện lên tia
khinh thường và châm biếm. Ngươi dám dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để ám toán
bà, hôm nay, thật đúng là lợi cho ngươi rồi!
Không ai
nhìn thấy rõ động tác của nàng như thế nào, chỉ thấy Đông Phương Ngọc xoay người
một cái, sau khi một tia sáng lóe lên, cổ họng của Độc Thủ Lang Quân đã bị một
chiếc đũa ngà voi xuyên thủng.
Vị trí Đông
Phương Ngọc xuống tay cực kì xảo diệu, nằm ở một bên huyệt đạo khí quản, làm
cho người ta mất đi năng lực phản kháng, không nói nên lời, nhưng lại sẽ không
lập tức chết.
Nhìn ánh mắt
nghi hoặc xen lẫn sợ hãi của Độc Thủ Lang Quân cùng mồ hôi lạnh trên trán hắn,
Đông Phương Ngọc lạnh nhạt mở miệng: “Thế nào? Không hiểu vì sao ta lại không
trúng độc? Yên tâm, ta sẽ không nói cho ngươi biết. Mặt khác, trước khi chết, cảm
giác thế nào?” Dứt lời, nàng đưa tay khẽ dùng sức đẩy chiếc đũa về phía trước,
vậy là đã giải quyết xong tính mạng của Độc Thủ Lang Quân.
Vô số kinh
nghiệm trước đây cho nàng biết, thật ra cái chết không phải điều đáng sợ nhất,
mà đáng sợ nhất chính là nỗi sợ hãi trước khi chết. Thứ cảm giác vừa không cam
lòng lại vừa không thể phản kháng này mạnh đến độ đủ làm người ta phát điên. Dưới
tình thế trước mắt, nàng không thể không dạy dỗ tên Độc Thủ tiểu nhân, phải cho
hắn nếm cảm giác sợ hãi tột cùng trước khi chết! Đối với loại người như hắn mà
nói, đây chính là cách trừng phạt nặng nhất.
Thấy thi thể
Độc Thủ Lang Quân ngã xuống, Mộ Dung Lạc Cẩn cũng yên lòng. Xem ra, lúc trước
mình lo lắng là hoàn toàn không cần thiết. Người này tuy rằng đã chấp ba chiêu,
nhưng, không ra tay thì thôi, hễ ra tay là một chiêu giết chết, thật ngoài sức
tưởng tượng. Dù là tốc độ hay sự tàn nhẫn đều khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Trong lúc giết người, thời điểm lẽ ra phải có nhiều sát khí nhất, thì gương mặt
nàng vẫn thản nhiên như không, chẳng hề có chút sát khí. Đây là do nàng che giấu
quá tài tình hay sao?
Lại gắp một
khối thịt hươu ăn, đôi mắt thoạt nhìn như bình tĩnh của Mộ Dung Lạc Cẩn đang
tràn ngập những suy nghĩ nghi hoặc. Đông Phương Ngọc, rốt cuộc ngươi là ai? Vì
sao ta mãi không nhìn thấu ngươi?
Thần sắc của
Đông Phương Ngọc vẫn như trước, thuận tay lấy ra một chiếc khăn lụa xoa xoa
tay. Đang lúc muốn xoay người trở lại chỗ ngồi, nàng đột nhiên nghe một tiếng
“keng”, không biết là thứ gì vừa rơi xuống đất. Tiếp theo đó, chợt nghe thanh
âm ngạc nhiên của Hách Liên Hồng vang lên: “Ô? Đây không phải là vật tổ truyền
chỉ truyền cho con dâu của Mộ Dung tướng quân sao? Làm sao lại có thể ở trên
người quân sư?”
Đông Phương
Ngọc cúi đầu nhìn, thì ra là khối ngọc bội Mộ Dung Lạc Cẩn đã nhất quyết tặng
cho của nàng lần trước, còn nói cái gì mà cầm theo có thể giảm bớt phiền toái.
Nhưng, như thế nào mà nó lại là vật tổ truyền, còn chỉ truyền cho con dâu?
“Hai vị đều
là người bất phàm, lại ở chung trong quân doanh, sớm chiều bên nhau, hay là…”
Hách Liên Hồng nhìn Đông Phương Ngọc và Mộ Dung Lạc Cẩn, lời nói hết sức ái muội.
Hừ, vốn cũng không trông cậy gì vào tên Độc Thủ Lang Quân, chính là không ngờ hắn
lại thất bại thảm đến vậy. Nhưng, cũng may, đột nhiên lại xảy ra sự việc thế
này, làm sao ta có thể không nhanh chóng tận dụng cơ hội? Nghĩ lại bộ dáng khó
ưa của tên Mộ Dung Lạc Cẩn khi trêu ngươi ta lần trước, xem ra cuối cùng bổn
hoàng tử cũng có thể đáp trả lại cho hắn!
Lúc Hách
Liên Hồng mở miệng cũng là lúc, Mộ Dung Lạc Cẩn ai oán than thầm trong lòng.
Xong rồi, lần này là thật sự xong rồi. Làm sao giải thích với Đông Phương Ngọc
đây? Rõ ràng, dù Đông Phương Ngọc không nhìn hắn, nhưng vẫn cảm thấy như có mũi
dao sau lưng, ngay cả nụ cười tao nhã ngày thường cũng không còn duy trì được.
Trước mắt, nghe Hách Liên Hồng nói như thế, hắn biết không thể lại do dự, liền
buông chén rượu, chậm rãi lên tiếng: “Lời này của Hách Liên hoàng tử quả thật
kì lạ. Bản tướng quân nhớ rõ, trừ lúc chiến đấu trên chiến trường binh đao thì
bản tướng quân và Hách Liên hoàng tử không có chút quan hệ cá nhân gì. Không biết,
Hách Liên hoàng tử dùng cái gì mà liếc mắt một cái thì liền nhận định đây là
tín vật Mộ Dung gia truyền cho con dâu?”
Ta không thừa
nhận đấy, làm gì ta nào? Chẳng lẽ, ngươi muốn đem chuyện lần trước vây bắt ta
thất bại ra nói? Mộ Dung Lạc Cẩn hạ quyết tâm chơi xấu, nhìn Hách Liên Hồng khẽ
biến sắc, cười rạng rỡ như gió xuân.
Hay cho
ngươi Mộ Dung Lạc Cẩn, đúng là đồ cá chết không sợ ôi! Hách Liên Hồng trong
lòng tức giận cực độ, nhưng không có cách nào phản bác. Huống chi, thứ này là của
người ta, nếu muốn nói thì phải có căn cứ kèm theo. Chẳng lẽ, mình lại phải đem
chuyện vây bắt Mộ Dung Lạc Cẩn thất bại lần trước nói ra?
Mặc dù Mộ Dung
Lạc Cẩn tên đó đúng là đồ khốn kiếp, nhưng nếu nói ra không phải là mình tự rước
lấy nhục sao?
Huống chi,
lần trước, Mộ Dung Lạc Cẩn cũng có thể là không cố ý quấy nhiễu mình.
Sau khi thầm
suy nghĩ không nên sớm manh động, Hách Liên Hồng ha ha cười, nói: “Bổn hoàng tử
nhất thời hoa mắt nhìn lầm rồi, chỉ đùa một chút. Mong hai vị không lấy làm phiền
lòng. Nào, uống rượu, uống rượu!” Dứt lời, hắn giơ chén rượu lên mời Mộ Dung Lạc
Cẩn. Đoạn, hắn khẽ đưa tay ra hiệu, lập tức có bốn người xuất hiện, nâng thi thể
Độc Thủ Lang Quân đi, rồi nhanh chóng dọn dẹp mặt đất sạch sẽ.
Không lấy
làm phiền lòng? Ha ha, khóe miệng Đông Phương Ngọc cong lên. Yên tâm, ta sẽ
không trách ngươi, nếu không phải do ngươi nhất thời “hoa mắt nhìn lầm” thì ta
còn không biết bản thân đang cầm một thứ quan trọng đến như vậy. Nàng không cho
rằng Hách Liên Hồng là ăn no rãnh rổi, không có chuyện gì làm nên mới lấy cớ
bày trò.
Hơn nữa, mặc
kệ lời Hách Liên Hồng nói là thật hay giả, dù cho Mộ Dung Lạc Cẩn rốt cuộc có
chủ ý gì, nàng cũng không thích bị người khác lừa gạt như thế.
Nghĩ xong,
Đông Phương Ngọc nhợt nhạt cười, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:
“Hách Liên hoàng tử thật là có trí tưởng tượng phong phú. Có điều, ngươi không
nên lấy tình huống của Bắc Minh mà áp đặt trên đầu Thiên Hữu. Huống chi, Mộ
Dung tướng quân từ thuở thiếu niên đã thành danh, là đệ nhất công tử Thiên Hữu.
Bao nhiêu con gái của các danh môn vọng tộc muốn gả cho Mộ Dung gia, Mộ Dung tướng
quân việc gì phải nóng lòng đến mức đem tín vật tổ truyền mang theo để tìm vợ?
Đúng không? Mộ Dung tướng quân.”
Nóng lòng
tìm vợ?
Bốn chữ này
như phóng đại trước mắt, tựa hồ vang dội ầm ầm trong đầu Mộ Dung Lạc Cẩn. Mười
tám năm nay, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Lạc Cẩn cảm thấy thất bại như vậy. Lần
đầu tiên tức đến xanh mặt lại chỉ có thể chịu đựng, ha ha cười gượng hai tiếng,
nói: “Hách Liên hoàng tử chê cười.” rồi vùi đầu tiếp tục uống rượu.
Dĩ nhiên, Mộ
Dung công tử không hề biết rằng, tương lai không xa, hắn còn có thêm rất nhiều
thời điểm thất bại như vậy…