Lúc Đông
Phương Ngọc đến bãi luyện binh, Mộ Dung Lạc Cẩn vừa cho binh lính dừng lại nghỉ
ngơi. Áo giáp tướng quân màu trắng bạc cùng chiếc áo choàng đỏ thẫm sau lưng
càng tôn lên gương mặt đẹp đẽ tựa như ngọc thạch sáng ngời của hắn, so với hình
tượng công tử bóng bẩy trước đây thì uy nghiêm và khí khái hơn gấp nhiều lần.
Quả nhiên
là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp. Đông Phương Ngọc cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé
của mình, thầm bất bình trong lòng. Nàng năm nay mười lăm tuổi, cao 1m65, nếu
so với chiều cao của nữ nhân bình thường thì không tệ chút nào, nhưng còn ở
quân doanh này, nàng dĩ nhiên trở nên vô cùng thấp bé. Dù có mặc thêm áo giáp
thì với khuôn mặt non choẹt của nàng thật đúng là không khác gì những tân binh
mới nhập ngũ, chẳng cách nào có thể so sánh được với Mộ Dung Lạc Cẩn cao 1m8
kia.
Mộ Dung Lạc
Cẩn thấy nàng đến, chậm rãi nói: “Đông Phương huynh hiện tại đã đảm nhiệm chức
quân sư, cũng nên làm quen với quân vụ một chút. Lần này, bản tướng quân mời
Đông Phương đến là để xin cao kiến của huynh về cách huấn luyện binh lính. Mong
là những ngày sau, khi đụng độ với quân đội Bắc Minh có thể nắm được thêm vài
phần thắng.”
Đông Phương
Ngọc thoáng kinh ngạc. Nàng vốn đã đoán được hắn sẽ không kêu nàng đến để thảo
luận trận pháp, vì bây giờ vẫn chưa có đầu mối rõ ràng, nhưng lại không nghĩ ra
hắn sẽ mời nàng chỉ giáo cách luyện binh. Tuy rằng, nàng mới đến doanh trại mấy
ngày, nhưng những chuyện về Mộ Dung Lạc Cẩn nàng đều đã nghe qua. Thanh danh của
hắn vô cùng tốt, rất được quân lính quý mến nhưng hôm nay không hiểu sao lại đột
nhiên hà khắc như thế, tựa hồ muốn ép binh lính huấn luyện cả ngày.
Chỉ sợ luyện
binh là giả, lấy binh lính để trút giận mới là thật, Đông Phương Ngọc thầm
nghĩ. Một khi đã như vậy, lời hắn vừa nói, chỉ sợ thỉnh giáo là giả, khiêu
khích là thật. Chẳng trách, khi Mạc Ly đến mời nàng, sắc mặt có hơi kì lạ.
Nhưng mà,
Đông Phương Ngọc cố gắng suy nghĩ, rõ ràng nàng đâu có đắc tội với hắn mấy, ngoại
trừ lúc mới gặp mặt nàng có lừa tiền hắn chút đỉnh… Mặc kệ đi, binh đến tướng đỡ,
nước đến đất chặn, ngươi muốn thỉnh giáo thì bổn cô nương sẽ dạy dỗ ngươi một
phen!
Tuy trong đầu
suy nghĩ rất nhiều nhưng chỉ sau một cái nháy mắt, đã thấy Đông Phương Ngọc mỉm
cười khách khí, đáp: “Mộ Dung tướng quân quá coi trọng ta rồi, thỉnh giáo thì
không dám. Chỉ là, nếu Đông Phương có khả năng, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn
thôi.” ( Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết.)
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhìn nàng tươi cười mà trong lòng đau nhói, nhớ đến giọng nói dịu dàng của
nàng. Đáng tiếc, điều đó không dành cho hắn. Cố gắng áp chế cảm xúc, hắn lệnh
cho binh lính của Hổ Uy doanh triển khai đội hình, hai người một tổ, hướng về
phía tướng quân biểu diễn rồi trở về vị trí. Sau khi tất cả đã xong, hắn nhìn về
phía Đông Phương Ngọc, hỏi: “Đông Phương huynh, huynh thấy thế nào?”
Đông Phương
Ngọc liếc một cái, tựa hồ không chút để tâm, chậm rãi nói: “Tạm được, thân thủ
không tệ, phối hợp cũng ăn ý, nhưng hơi thở quá mạnh, lúc cận chiến dễ chịu thiệt,
cách đánh này cần phải xem lại.” Đông Phương Ngọc nói không to nhưng cũng đủ
làm cho mấy ngàn binh lính trên thao trường nghe rõ ràng, nàng lập tức nhận được
vô số ánh mắt khinh bỉ lẫn phẫn nộ.
Hổ Uy doanh
là bộ phận tinh anh của quân đội Thiên Hữu. Mỗi người đều được lựa chọn từ hàng
ngàn người, trên chiến trường lấy một địch mười cũng không thành vấn đề. Phàm
là kẻ có tài thì gan cũng lớn, tính tình cũng cao ngạo. Vốn dĩ hôm nay Mộ Dung
tướng quân có điểm kì lạ, nhưng nể hắn là tướng quân võ nghệ cao cường, ngày
thường lại rất trân trọng binh lính, nên dù luyện tập vất vả bọn họ cũng không
nói gì. Nhưng còn tên quân sư yếu đuối mới đến này lại dám khinh thường đấu thuật
của bọn họ, hừ. Thử xuống đây mà xem bọn ta dùng một ngón tay hạ gục ngươi!
Đông Phương
Ngọc không thèm coi những ánh mắt thù địch kia ra gì, thậm chí còn rất khoan
khoái thưởng thức. Nàng đặc biệt chú ý đến ánh mắt nóng rực lửa của Triệu Tử Tề.
Người này tính tình lỗ mãng, hận cũ chưa xong, lại thêm thù mới, có thể không
phẫn nộ sao?
Nàng vừa dứt
lời không lâu, Triệu Tử Tề liền nhảy đến trên đài cao, quát lớn: “Dư Đông
Phương, ngươi đừng quá đáng! Các huynh đệ của Hổ Uy doanh đều thân thủ bất
phàm, một thư sinh yếu đuối như ngươi thì dám lấy gì mà so sánh? Đừng thấy Mộ
Dung khách khí với ngươi thì liền không coi ai ra gì!”
Đông Phương
Ngọc không hề tức giận, thản nhiên nói: “Triệu tướng quân, lời này ngươi nói
không đúng. Bản quân sư chỉ là muốn trả lời câu hỏi của Mộ Dung tướng quân, nói
thật với lòng mình mà thôi. Triệu tướng quân sao lại tức giận như thế?”
“Ngươi!”
Triệu Tử Tề hung hăng nói, “Ngươi đã chướng mắt với đấu thuật của chúng ta như
vậy thì tìm hai người cùng đấu thử xem. Để ta xem là ngươi nói thật hay khoác
lác!”
“Được, Triệu
tướng quân cứ chọn người ra tỷ thí cùng bản quân sư, để Mộ Dung tướng quân làm
trọng tài, có được không?” Đông Phương Ngọc nhìn Mộ Dung Lạc Cẩn vẫn đang thinh
lặng từ nãy, trong mắt lóe lên một tia gian xảo.
Hừ, khiêu
khích ta, còn muốn xem ta diễn? Được, bổn cô nương sẽ cho ngươi xem trò hay!
Triệu Tử Tề
không nghĩ rằng Đông Phương Ngọc sẽ nhanh chóng đồng ý như thế, vừa ngạc nhiên
lại vừa vui vẻ, nghĩ rằng lần này có thể giáo huấn tiểu tử này một chút. Nhóm
binh lính phía dưới dường như cũng có suy nghĩ giống hắn, ồn ào la to: “Được!
Được! Được!” Âm thanh lộ rõ sự phấn chấn, mệt mỏi lúc nãy đều như biến đâu mất.
Mộ Dung Lạc
Cẩn mỉm cười: “Nếu đã như vậy, bản tướng quân cũng xin được làm trọng tài một lần.”
Đông Phương
Ngọc nói tiếp: “Chúng ta sẽ đấu ba hiệp, hai trận thắng là toàn thắng. Nếu
thua, ta sẽ xin lỗi các vị và rời khỏi doanh trại ngay lập tức. Còn nếu Triệu
tướng quân thua thì chỉ cần xin lỗi ta, như vậy được chứ?”
Rời quân
doanh? Hắn muốn cùng phu nhân của mình, hai người cùng rời đi sao? Mộ Dung Lạc
Cẩn nghe động trong lòng, nhưng lúc này chẳng thể nào cứu vãn được nữa nên đành
đứng lặng một bên.
Triệu Tử Tề
ngược lại, cả người sảng khoái, nhanh chóng đồng ý, chỉ bổ sung thêm một chút:
“Ngươi thua thì phải rời khỏi quân doanh còn ta thua thì chỉ cần xin lỗi, như vậy
thật không công bằng. Chi bằng thế này đi, nếu ta thua, ngoài việc xin lỗi, ta
sẽ đền bù lại cho Đông Phương quân sư một vò rượu ngon, ngươi thấy thế nào?”
Đông Phương
Ngọc nghĩ người này thật ra cũng đàng hoàng, liền đồng ý. Triệu Tử Tề nhanh
chóng đi xuống chọn người lên tỉ thí.
Ít phút
sau, hắn đã tìm được hai tham tướng có vóc dáng vô cùng to lớn, khuôn mặt ngăm
đen mang khí chất quân nhân, nhìn Đông Phương Ngọc bằng ánh mắt xem thường.
Đông Phương
Ngọc cười lạnh, chỉ dựa vào hai người thì nghĩ rằng có thể khiến cho quân sư ta
đây thất bại sao?
Đứng giữa
đài cao, một trong hai tham tướng tiến lên phía trước, nói: “Mạt tướng Dương
Uy, thỉnh quân sư chỉ giáo!” Dứt lời, hắn lấy vũ khí của mình, là một cây đao
to, dài chừng ba thước đang lóe hào quang ra. Tham tướng bắt đầu trước, hai tay
nắm đao, đùi phải hơi cong lại, nhìn thẳng Đông Phương Ngọc, nói lớn: “Quân sư,
đắc tội!”
Đông Phương
Ngọc rút trong tay áo một chiếc dao nhỏ ra, mỉm cười: “Được, bắt đầu đi.” Lời
còn chưa dứt, thân ảnh nàng đã biến mất tại chỗ. Mọi người chỉ nghe “Đang” một
tiếng, đã thấy con dao nhỏ của quân sư đặt trên cổ tham tướng Dương Uy, phát
sáng lấp lánh!