“Đa tạ.”
Đông Phương Ngọc thản nhiên nói rồi nhanh chóng cất chiếc dao nhỏ vào trong tay
áo, lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ mọi người hoàn hồn.
Lúc này, cả
không gian bỗng trở nên yên tĩnh. Trên thao trường rộng lớn chỉ còn nghe thấy
tiếng gió vù vù, tựa hồ đang khuấy động trong lòng mỗi người.
Mộ Dung Lạc
Cẩn vô cùng ngỡ ngàng. Thật ra, hắn cũng đoán được là Đông Phương Ngọc cũng có
chút quyền cước công phu nên nàng mới có thể thẳng thắn phê bình khuyết điểm của
Hổ Uy doanh như vậy. Có điều, sau khi nàng chấp nhận lời khiêu chiến, hắn chỉ
nghĩ rằng nàng sẽ cho hắn một bất ngờ nho nhỏ thôi. Nào ngờ, nàng lại khiến người
ta phải thất kinh thế này! Người khác không nhìn rõ thân pháp của Đông Phương
Ngọc, nhưng hắn thì có thể thấy rất rõ ràng. Bộ pháp của Đông Phương Ngọc vô
cùng kỳ lạ, tư thế cầm dao cũng rất kỳ quái. Nàng đưa lưỡi dao hướng về phía
mình, thoắt vài bước đã đến trước mặt tham tướng Dương Uy. Lúc Dương Uy ra đòn,
đao còn chưa kịp vung xuống thì con dao nhỏ của Đông Phương Ngọc đã kề trên cổ
hắn.
Trước mắt
người khác, chuỗi động tác linh hoạt, lưu loát như nước chảy mây trôi này tựa hồ
chỉ có một đòn. Nhưng trên thực tế, đó là do ba động tác hợp thành, chẳng qua
là quá nhanh nên khó có thể thấy rõ mà thôi.
So với Mộ
Dung Lạc Cẩn, những người khác dĩ nhiên càng kinh hãi hơn nhiều. Tham tướng
Dương Uy kia vẫn còn đang ngơ ngẩn duy trì tư thế ban nãy, hai tay nắm đao còn
chưa kịp phản ứng. Trời ạ, đây chính là đao pháp hắn tâm đắc nhất, vốn định biểu
diễn trước mặt mọi người một phen. Nào ngờ đâu, chưa kịp xuất chiêu thì đã thua
đau đớn, ô ô ô ô… Còn đâu đao pháp gia truyền của ta. Dương Uy khóc thầm trong
lòng.
Cho đến khi
lời nói hoa mĩ của Mộ Dung Lạc Cẩn vang lên: “Trận thứ nhất, quân sư thắng!”
thì mọi người mới kịp phản ứng, cùng hét lớn: “Hay! Hay lắm!”
Mộ Dung Lạc
Cẩn giơ tay ngăn mọi người lại, tuyên bố trận thứ hai bắt đầu. Tên tham tướng
khác là Lí Tuấn bước đến, cung kính ôm quyền: “Mạt tướng Lí Tuấn, xin quân sư
lãnh giáo!” Dứt lời, hắn cũng bắt đầu trước, đánh về phía Đông Phương Ngọc.
Đông Phương
Ngọc khẽ cười, nghĩ rằng tham tướng này có vẻ cẩn thận. Ban nãy rõ ràng vừa
nhìn thấy hắn cầm trường thương, chớp mắt một cái đã đổi sang dùng quyền pháp.
Có lẽ vì nhìn thấy kết cục của Dương Uy nên hắn cảm thấy không có khả năng thắng.
Cũng tốt, để ta cho các ngươi học hỏi kiến thức về quyền pháp hiện đại một
chút!
Nghĩ đến
đó, nàng ngay lập tức dùng chiêu thức cận chiến của bộ đội đặc chủng ra chiêu.
Mọi người nhìn thấy trong lòng đều kinh ngạc, nhiệt huyết đột nhiên sôi trào.
Quân sư ra tay như gió, mỗi chiêu đều cực kỳ hiểm hóc, vừa dứt khoát, vừa nhanh
lại vừa chính xác. Hơn nữa, còn nhìn không ra phương pháp, chiêu thức kỳ lạ
nhưng lực công kích vô cùng lớn. Sau mười chiêu, Lí Tuấn đã chịu không nổi, ngã
xuống.
“Hay! Hay lắm!
Quân sư uy vũ! Quân sư uy vũ!” Lúc này, binh lính của Hổ Uy doanh khí thế sôi
trào, lớn tiếng hò hét, sự mỏi mệt và đói khát đều bị ném lên chín từng mây.
Thực ra, vốn
dĩ chức quân sư trong quân đội chỉ là chức văn, có võ công hay không đều không
sao cả. Bọn họ khiêu chiến quân sư chẳng qua là vì tức giận quân sư dám khinh
thường đấu thuật của bọn họ. Nhưng nay, Đông Phương Ngọc lại có thể dễ dàng thắng
hai trận liền. Hơn nữa, trận thứ hai còn cố ý giảm tốc độ, nếu không, với thân
pháp như thế, Lí Tuấn chỉ có thể chống đỡ cùng lắm là ba chiêu. Thân thủ tuyệt
diệu nhường ấy, có thể không khiến cho người ta nể phục sao?
Đông Phương
Ngọc nhìn phản ứng của mọi người, cười nhẹ, nói: “Đa tạ” rồi lùi sang một bên.
Quân đội, từ xưa đến nay đều như vậy. Đối với thế giới của nam nhân này, vĩnh
viễn chỉ có thể dựa vào thực lực để nói chuyện, chỉ có thực lực mới có thể khiến
cho người ta thần phục. Thế giới này, chẳng phải luôn là như vậy hay sao?
“Quân sư
thân thủ quả nhiên lợi hại!” Tham tướng Lí Tuấn chắp tay thi lễ với Đông Phương
Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy sự kính nể, chẳng hề có chút sầu não gì vì bị thua
trận.
“Ngươi cũng
không tệ,” Quả thật không tệ, nếu so với những kẻ khác trong doanh trại. Đông
Phương Ngọc khen một câu trái lương tâm xong, liền bổ sung thêm: “Ngươi ra quyền
có lực, thân dưới rất vững, nhưng không đủ linh hoạt, ta tặng ngươi ba câu: Bộ
đạp đấu cương thất tinh kỳ, khí trầm đan điền tiêm điểm địa, bàn san bả hành tả
hữu di.(Đại ý là tập cách bước chân, dồn lực vào một bên, luân phiên chân trái
chân phải mà bước). Đối với quyền pháp của ngươi, chắc sẽ có ích.”
Lí Tuấn thầm
nhẩm đi nhẩm lại ba câu này trong đầu, đột nhiên như ngộ ra điều gì, cúi người
hành lễ với Đông Phương Ngọc: “Đa tạ quân sư!” Quân sư quả nhiên am hiểu sâu sắc
về quyền cước. Quân sư dùng mười chiêu mới ra đòn đánh bại hắn rõ ràng là nương
tay, lại còn bỏ qua thái độ vô lễ khi nãy mà chỉ bảo cho hắn, lập tức khiến cho
sự nể phục quân sư trong lòng hắn càng tăng thêm gấp bội.
Mộ Dung Lạc
Cẩn nhìn Triệu Tử Tề, chậm rãi nói: “Hai trận đã qua, thắng bại đã phân, tỷ thí
vậy là chấm dứt. Quân sư và Tử Tề thấy như thế đã được chưa?”
“Ừm.” Đông
Phương Ngọc thản nhiên, hừ một tiếng.
“Không được!
Ta muốn cùng Đông Phương quân sư so tài!” Triệu Tử Tề lớn tiếng hét lên.
“Lại so nữa?
Triệu tướng quân không phải là vì luyến tiếc vò rượu ngon kia chứ?” Đông Phương
Ngọc nhíu mày.
“Ai nói !
Lão tử tình nguyện chịu thua!” Gương mặt Triệu Tử Tề tựa hồ đỏ lên, trông cũng
có vài phần đáng yêu.“Ta là nhìn ngươi thân thủ bất phàm nên tay ngứa ngáy!”
“ Chuyện
này,” Đông Phương Ngọc tỏ ý đắn đo, nhíu mày.
“Quân sư
không phải là khinh thường ta đó chứ?” Triệu Tử Tề trừng mắt.
“A, thật là
náo nhiệt nha.” Đông Phương Ngọc vừa định mở miệng đáp thì chợt nghe thấy cách
đó không xa truyền đến một giọng nói cợt nhả, chính là của nhị hoàng tử Hiên
Viên Hạo Thiên.
Lúc này,
Hiên Viên Hạo Thiên đang trưng dáng vẻ tự cho là phong lưu phóng khoáng thong
thả bước đến, còn cố tình nháy mắt, như thể trước mặt hắn không phải là binh
lính mà là các cô nương trên kinh thành vậy. Trên mặt còn không quên mỉm cười
gian xảo.
“Ta nói
quân sư, đấu thì cứ đấu thôi, làm gì mà phải nhỏ mọn vậy?” Hiên Viên Hạo Thiên
nói, “Ngươi xem, Triệu tướng quân thành tâm thành ý như thế, ngươi không nên phụ
tâm ý người ta.”
Lời hắn nói
ra như thể hai người có cái gì đó mờ ám. Đông Phương Ngọc trong lòng khó chịu,
đành phải lên tiếng: “Một khi đã như vậy, đấu thì đấu thôi. Có điều, thắng mà
không thưởng coi sao được? Nhị hoàng tử đã đến xem như vậy, chi bằng, người ra
phần thưởng đi, có được không? Khi nãy, Triệu tướng quân vừa mới ra thưởng là một
vò rượu ngon.”
Hiên Viên Hạo
Thiên sửng sốt, sao tự nhiên lại đến lượt mình bị tốn tiền? Nhưng mà lúc này lại
không thể lật lọng. Thôi kệ đi, dù sao lần này đến quân doanh, mình cũng mang
theo không ít đồ chơi, mất một hai cái, có đáng gì?
“Không dễ
dàng gì mới được quân sư đồng ý. Nếu đã như vậy, ai thắng thì bổn hoàng tử sẽ
thưởng kỳ lân ngọc, có được không?”
“À, là kỳ
lân ngọc bích của nhị hoàng tử đó sao? Cũng tạm được.” Đông Phương Ngọc nhìn
sang Mộ Dung Lạc Cẩn, “Xin mời Mộ Dung tướng quân làm trọng tài lần nữa có được
không?”
“Được, nhị
hoàng tử không có ý kiến gì chứ?” Mộ Dung Lạc Cẩn liếc Hiên Viên Hạo Thiên một
cái.
“Ờ, đương
nhiên là không có ý kiến.” Không có ý kiến cái đầu ngươi á! Hiên Viên Hạo Thiên
khóc thầm trong lòng. Dư Đông Phương, ngươi được lắm, ngươi nỡ lòng nào chơi xấu
ta như vậy? Vốn đang định lấy đại một cái ngọc kì lân nào đó là được, nhưng mà
bây giờ… Kỳ lân ngọc bích bảo bối của ta! Nhị hoàng tử thầm ai oán, than khóc
vì tiếc của.
Đông Phương
Ngọc nhìn dáng vẻ chịu đựng của Hiên Viên Hạo Thiên, thoải mái trong lòng. Hừ,
sớm biết như thế, ngươi còn bày trò xem náo nhiệt làm gì? Cứ yên lặng một bên
có phải tốt không? Đáng đời!