Nghe được lời này, vẻ mặt Phượng Cửu hoàn toàn nghiêm nghị, nhìn lão Lâm nói: “Đương nhiên là dùng để làm dược tề, Diêm Chủ nói muốn điều phối giải dược trị hàn độc, ta phải mang những dược này về để nghiên cứu và nghiên cứu.”
Nghe vậy, lão Lâm có chút nghi hoặc: “Nhưng dược tính của những dược này cũng không thích hợp để làm giải dược hàn độc!”
“Lão Lâm, có vẻ như ngươi không hiểu đúng không? Phàm là dược đều có tính tương sinh tương khắc, tuy rằng trước mắt ta còn chưa thể điều phối ra, nhưng ta mang về nghiên cứu thì cũng không sai.” Nàng nghiêm túc nói, quả nhiên là một bộ tư thái chính nghĩa nghiêm nghị, hù đến nỗi lão Lâm đều ngẩn người sửng sốt.
“Vậy, còn cần những vật khác không? Trong dược lâu đều có những vật như dược cụ linh tinh, nếu ngươi cần thì cứ tới tìm ta.”
Nghe được lời này, nàng mỉm cười, đôi mắt rực rỡ lung linh: “Lão Lâm, ngươi đúng là một người tốt, ngươi yên tâm, nếu dược ta dùng không đủ sẽ còn đến lấy tiếp, nếu cần dược cụ gì đó tự nhiên sẽ đến tìm ngươi, đi thôi đi thôi! Ngươi dẫn ta đi chọn một số thứ có thể mang về dùng.”
Nàng vỗ vỗ bả vai lão Lâm như thể lão là ca ca tốt của nàng, cùng lão đi xuống dưới lầu.
Đêm đó, Phượng Cửu bắt đầu điều chế thuốc mỡ để loại bỏ vết sẹo ở trong tiểu viện riêng của nàng.
.......Wattpad@Emily_Ton.....
Trong khi đó, bên phía chủ viện.
Lão Lâm đang bẩm báo về việc hôm nay Phượng Cửu lấy những dược liệu kia ở trong dược lâu, chưa xong, lại nói: “Chỉ là thuộc hạ cảm thấy rất kỳ quái, dược tính của những dược liệu đó đều không phải là dùng để trị hàn độc, nhưng Quỷ Quỷ lại nói những dược đó có thể dùng.”
“Quỷ Quỷ?” Diêm Chủ liếc mắt nhìn lão Lâm một cái, giọng nói ở âm cuối hơi nâng lên.
Lão Lâm sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Vì sao chủ tử dường như không nắm bắt vào trọng điểm? Lão đang bẩm báo những dược liệu trân quý đó đã bị thiếu niên cầm đi, chủ tử nghe xong nửa ngày cũng không thoát ra khỏi cổ họng một tiếng, nhưng sau khi nghe đến tên của thiếu niên này liền có phản ứng.
Lập tức, không dám nghĩ tiếp, chỉ cung kính nói: “Đúng vậy, thiếu niên kia nói gọi hắn là Quỷ Quỷ là được.”
“Lui xuống đi!” Diêm Chủ phất tay một cái, ý bảo hắn lui ra.
“Chủ tử, những dược liệu đó......”
“Hắn muốn thì cứ cho hắn.”
“Vâng.” Nghe được lời này, lão Lâm không dám nói thêm một từ, hành lễ lui về phía sau và đi ra ngoài.
Ngồi một hồi, sau khi uống lên hai ly rượu, hắn đứng lên, cất bước đi ra ngoài. Hắn vốn là muốn đi tản bộ bên ngoài, chỉ là, trong bất tri bất giác thế nào lại đi tới bên ngoài sân thiếu niên kia. Nhìn thấy trong phòng vẫn còn sáng đèn, cái bóng của một thân ảnh ở trên cửa sổ giấy cứ đi qua đi lại, nhất thời động tâm, hắn cất bước đi vào.
Trong phòng, tâm tình Phượng Cửu đang rất sung sướng vừa hát lên một tiểu khúc, vừa lau khuôn mặt mình trong khi nhìn vào tấm gương, lại vừa nghiên cứu chế tạo ra thuốc mỡ. Nghĩ đến dung nhan nàng không lâu sau liền có thể khôi phục, tâm tình buồn bực vì bị bắt tới nơi này cuối cùng cũng đã dịu đi.
“Lấy dược của bổn quân, chỉ để làm những điều vô nghĩa?”
“Oa!”
Giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau dọa nàng nhảy dựng, theo bản năng xoay người nhảy lên, nhìn thấy Diêm Chủ kia không biết đã tiến vào từ khi nào, đang bắt tay sau lưng và đứng ở nơi đó nhìn nàng rất có hứng thú.
“Như vậy cũng có thể khiến ngươi sợ hãi, hiển nhiên là đang làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm.” Hắn nhếch mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thiếu niên được bao phủ bởi thuốc mỡ xanh đen.
Phượng Cửu nhìn thấy là hắn, thở phào nhẹ nhõm, một tay vỗ vỗ ngực, tức giận nói: “Ta nói này Diêm Chủ đại nhân, ngươi là buổi tối không ngủ được, chạy tới nơi này của ta làm gì? Ngươi chạy tới thì chạy tới đi! Nhưng vì sao lại giống như u hồn vô thanh vô tức trôi vào đây để nháo? Cũng không nên tới hù dọa người như vậy đi?”
Thấy ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm, nàng theo bản năng cúi đầu nhìn trên người mình: Tuy rằng đang mặc áo trong màu trắng, nhưng bên trong còn có bó ngực, phẳng ****, không hề bị lộ!