Lời này vừa ra, Diêm Chủ đang bước một chân ra phía trước lập tức dừng lại, quay đầu lại trừng lớn đôi mắt quét nhìn Hôi Lang với một bộ dáng đang muốn giết người một cái, ánh mắt thâm thúy xoay chuyển, vừa lúc đối diện với ánh mắt mang ý cười giảo hoạt của thiếu niên kia.
“Bất lực?” (不举: Erectile Dysfunction: bệnh bất lực/liệt dương của nam nhân)
Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính một lần nữa dừng ở trên người Hôi Lang, tầm mắt Diêm chủ đảo qua khuôn mặt xấu hổ, sau đó dừng lại ở một chỗ dưới vòng eo của Hôi Lang, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ rất khó phát hiện.
Không cần phải suy nghĩ, đây nhất định là kiệt tác của thiếu niên kia.
Thì ra là bị bất lực, khó trách, hai ngày này Hôi Lang trở nên tiều tụy và tiêu táo như vậy.
“Là ngươi! Là tiểu tử ngươi làm đúng không?”
Hôi Lang trừng mắt nhìn Phượng Cửu, nắm chặt nắm tay, một thân tản ra sát khí, đáng tiếc, Phượng Cửu căn bản không sợ ánh mắt giết người kia của hắn, ngược lại nâng cằm lên liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Là ngươi cái gì? Ngươi bị bất lực thì đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ngươi đừng quên, ta chính là Quỷ Y đại danh đỉnh đỉnh, nếu như ngay cả tật xấu này của ngươi cũng nhìn không ra, quả thật là hỏng cả Quỷ Y chiêu bài của ta.”
Nghe vậy, Hôi Lang nghẹn một bụng lửa, nhìn những ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, hắn chỉ cảm thấy mặt đều mất hết, nhưng cố tình còn không thể làm gì người kia!
“Khụ!”
Diêm Chủ khụ một tiếng, nói: “Nếu như bị bất lực, cần phải trị, y giả dược sư trong lâu không ít, tìm bọn họ nhìn xem.” Nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.
Phượng Cửu cười khanh khách liếc mắt nhìn Hôi Lang một cái, cũng đi theo ra ngoài. Khi ra bên ngoài, lại thấy Diêm Chủ đang đứng ở ngoài viện, vì thế, nàng đi lên phía trước, cười hỏi: “Diêm Chủ, không phải ngươi đang đợi ta đi?”
Hắn xoay người lại, nhìn thiếu niên này đứng ngay trước ngực hắn, giọng nói vững vàng: “Nơi này là Diêm Điện, ngươi chớ quên thân phận của mình, mọi việc không cần quá mức, nếu không, bổn quân sẽ thay bọn họ thu thập!”
Nhìn hắn sau khi ném xuống lời cảnh cáo liền rời đi, Phượng Cửu bĩu môi. Nói đến cùng, nói thẳng ra là hắn bênh vực người của mình, không phải sao?
Bất quá, nàng cũng cảm thấy rất kỳ quái, Diêm Chủ này nhìn thế nào cũng không phải là người có tính khí tốt, nhưng vì sao lúc nào cũng nhượng bộ nàng? Mặc kệ nàng hồ nháo?
Thực ra, nàng cũng không biết chính là, bởi vì Diêm Chủ khi lấy thân phận là Lăng đại thúc và từng tiếp xúc qua với nàng. Ở trong mắt hắn, Phượng Cửu chỉ là một thiếu niên xảo trá tai quái. Hơn nữa, thiếu niên này lại có chút quen thuộc với hắn, từng tiếng gọi Lăng đại thúc, tuy rằng gọi đến nỗi hắn luôn hoài nghi chính mình có phải quá già hay không? Nhưng không thể phủ nhận, hắn đối thiếu niên này không hề sinh ra ác ý.
Có Diêm Chủ phân phó, Phượng Cửu ở trong Diêm Điện chỉ cần không đi vào cấm địa, những nơi khác đều có thể tự do đi lại, bởi vậy, không cần thời gian nửa ngày, nàng đã sờ soạng trong ngoài hết toàn bộ nơi này.
Trong đó, nhiều nơi có thiết hạ trận pháp, nàng cũng không đặt chân qua. Tuy nhiên, thật ra nàng lại phát hiện được một nơi rất tốt, sau ngọn núi có một chỗ suối nước nóng, nghe nói là lãnh địa riêng của Diêm Chủ, không cho người khác đi vào, nàng cũng chỉ nhìn qua ở bên ngoài sau đó liền rời đi, bởi vì ở nơi đó cũng thiết hạ trận pháp.
Sau khi dạo qua một vòng, nàng lại lần nữa trở lại dược lâu, đi vào và xoay chuyển quanh nơi cất chứa dược liệu ở lầu ba và lầu bốn, và ngay lập tức không thể dời nổi chân ra.
Nàng đã để chợ đen hỗ trợ mình tìm linh dược, nhưng tìm như thế nào cũng không thể tìm đủ, lại không nghĩ tới, trong dược lâu này cái gì cũng đều có hết. Ngay lập tức, nàng hưng phấn nhặt một số linh dược và tính toán điều chế chút thuốc mỡ để xoá đi vết sẹo.
Lão Lâm đi lên theo nàng, nhìn thấy “hắn” chọn hơn mười vị linh dược để ở trong rổ và chuẩn bị mang xuống lầu, không khỏi mở miệng hỏi: “Ngươi lấy những cái đó làm gì? Những cái đó đều là linh dược trân quý, mỗi một thứ trong đó đều có giá trị ngàn vàng.”