Editor: Hoa Trong Tuyết.
Mộc Thất bưng ly trà, chuyển hướng nhìn ra cửa cung, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, gương mặt đó dịu dàng như mưa bụi Giang Nam, qua bao lâu cũng không thay đổi nhẹ nhàng mỉm cười......
Hắn là...... Tô Vọng Ngôn!
Ly trà trong tay nàng khẽ run lên, suýt nữa rớt xuống, liền được Sở Vân Mộ đón lấy vững vàng cầm trong tay.
“Phu nhân không phải là nhìn hắn đến mất hồn đi?” Hơi thở ấm áp của Sở Vân Mộ phun bên tai Mộc Thất, lôi suy nghĩ của nàng trở về.
Sở Vân Mộ liếc Tô Sách một cái, khóe miệng co quắp, gằn từng chữ: “Vi phu ăn giấm......”
Hắn không phải là người gặp mặt tiểu Thất trong thanh lâu sao, không phải là tiểu tử bị mình nổi giận dạy dỗ một trận hay sao!
Không ngờ lại tới thêm một tình địch!
Trong lòng Sở Vân Mộ âm thầm tính toán, nhất định là lão Hoàng Đế muốn cho Tô Sách cùng đi sứ Miêu Cương, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ người này......
Mộc Thất bất đắc dĩ ngắt lòng bàn tay của Sở mỹ nhân, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là đang suy nghĩ hắn tới đến đây có mục đích gì, A Sở, ngươi ghen cũng nên có giới hạn một chút!”
“Hừ!” Sở Vân Mộ kiêu ngạo bỏ qua hành động của nàng, quay đầu đi.
“Cũng may Bổn vương có dự kiến trước, một mực chú ý đến nàng, nếu không chỉ sợ thê tử của Bổn vương cũng đã bị lừa đi mất!” Hắn dùng truyền âm bí thuật nói.
Đúng là A Sở muốn đi cùng nàng,nhưng không dùng thân phận Nhiếp Chính Vương, mà để Nguyên Giáng an bài một chức quan văn.
Nếu như tin Nhiếp Chính vương rời kinh truyền ra, tất nhiên sẽ khiến kẻ địch lợi dụng cơ hội, cho nên hắn mới đổi thân phân đi vào đội ngũ, minh tranh ám đấu đối phó kẻ địch, vụng trộm nắm đại quyền trong triều trong lòng bàn tay.
Tô Vọng Ngôn cung kính hành lễ, Hoàng Đế mặt mày hớn hở nói: “Tô ái khanh tuổi trẻ tài cao, rất hợp ý trẫm, trẫm mệnh cho ngươi cùng đi sứ Miêu Cương, có ý kiến gì không?”
“Vi thần cẩn tuân thánh mệnh!” Tô Vọng Ngôn chắp tay nói.
Trong lúc vô tình ánh mắt của hắn liếc về phía Mộc Thất, trong con ngươi hiện lên nhu quang nhàn nhạt.
Tô Vọng Ngôn ngồi đối diện Mộc Thất, hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đáp lại bằng mỉm cười lễ độ.
Sắc mặt Sở Vân Mộ âm lãnh nắm tay Mộc Thất, nhất định phải đổi vị trí với nàng, Mộc Thất chỉ đành đáp ứng.
Tô Vọng Ngôn lại nâng đầu lên thì ánh mắt hơi ngẩn ra, lại nhìn thấy sát khí ẩn ẩn trong đôi mắt của Nhiếp Chính vương.....
Thiết yến kết thúc, Mộc Thất bị người ở phía sau gọi lại, xoay người thấy Cửu công chúa Nam Cung Tuyết nâng váy chạy tới, mặt ủy khuất kéo nàng qua một bên, ôm nàng nhỏ giọng nói: “Mộc tỷ tỷ, ta...... ta có việc muốn thỉnh giáo tỷ......”
“Cửu công chúa muốn hỏi việc gì?” Mộc Thất nhẹ giọng hỏi.
“Ta theo đuổi Lục ca ca đã rất lâu, tại sao hắn cứ né tránh ta, không để ý tới ta?” Nam Cung Tuyết nói xong, nước mắt lại đảo quanh hốc mắt.
Mộc Thất bật cười, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Cửu công chúa, ta cũng chỉ có một đệ đệ này, người thật tâm thích hắn sao?”
Nam Cung Tuyết hăng hái gật đầu, siết quả đấm nói: “Đúng! Bản công chúa đời này không phải hắn thì không gả! Nhưng có phải hắn chán ghét ta hay không? Tại sao không dám gặp ta?”
Mộc Thất cười cười, tất nhiên biết nàng tất, Thập Lục chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, mặc dù dáng vẻ đã trưởng thành thành một mỹ nam tử, nhưng hắn trong lòng vẫn đơn thuần giống như thiếu niên.
Hắn đang tránh né không có nghĩa hắn ghét Cửu công chúa, nói không chừng là vì hắn không muốn đối mặt với tâm tư của chính mình thôi.
“Được, ta chỉ cho công chúa một biện pháp, chỉ người làm theo lời ta nói, nhất định hắn sẽ không lẩn trốn người nữa.” Mộc Thất nói mấy câu bên tai Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Tuyết che miệng, có chút giật mình: “A! Làm như vậy được thật không?”
“Nếu công chúa muốn thành công, cứ dựa theo lời ta nói làm đi.” Mộc Thất ý vị sâu xa nói lại thở dài: “Ta đây chỉ có một đệ đệ nhưng không giống như những nam tử khác, có một số việc nếu như ngươi không nói rõ, hẳn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu......”
“Được! Ta nghe theo Mộc tỷ tỷ!” Sau đó Nam Cung Tuyết vội chào Mộc Thất, vén ống tay áo lên phân phó cho thị nữ sau lưng: “Chuẩn bị nhà bếp cho bản công chúa, bản công chúa muốn học nấu ăn!”
Mộc Thất xoay người muốn đi thì đụng phải Tô Vọng Ngôn.
“Bệnh của Vương phi đã khỏi hẳn rồi sao?” Tô Vọng Ngôn quan sát nàng một phen, thấy khí sắc của nàng tốt hơn nhiều, mắt phượng an tâm lộ ra vài phần ý cười.
“Đã không còn đáng ngại, đa tạ Tô đại nhân quan tâm.” Mộc Thất lễ độ trả lời.
Nàng đi vài bước, quay đầu lại nói: “ Thuốc hôm đó...... đa tạ ngươi.”
“Một cái nhấc tay.” Tô Vọng Ngôn nhìn nàng từng bước từng bước đi cách xa mình, đưa tay nắm lấy tay Nhiếp Chính vương, trong lòng chợt có cảm giác hoảng hốt trống rỗng......
Đến trên xe ngựa, đôi môi Mộc Thất liền bị dày xéo một trận vì Sở mỹ nhân ghen tuông.
Cho đến khi gò má nàng hồng hồng, Sở Vân Mộ mới thả nàng ra, quay đầu đi nói: “Bổn vương ghét tên Tô Sách kia, nàng sau này không được gặp hắn nữa!”
“A Sở,chàng vẫn còn ở ghen sao?” Mộc Thất bất đắt dĩ nói.
“Không có!” Người nào đó như tiểu tức phụ ấm ức nói.
“Nghe nói chúng ta phải ngồi thuyền lên đường, không bằng an bài cho Tô Sách phòng đối diện đi, dù sao hắn cũng là quan viên đi theo......” Mộc Thất nhàn nhã tìm một vị trí nằm xuống, lười biếng huýt sáo.
Sở Vân Mộ đột nhiên cúi người đè nàng dưới thân, con ngươi sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm, hung hăng nói: “Nàng dám!”
“Ta có cái gì không dám?” Mộc nói.
“Nếu như nàng dám cùng hắn ở cùng một chỗ, bỏ lại bổn vương, ta liền tuyên bố nàng mang thai, cần ở vương phủ dưỡng thai, đi sứ để cho Nguyên Đạt đến đi thay nàng......” Sở Vân Mộ nói thầm vài câu bên tai nàng, khóe miệng khơi lên tà mị mỉm cười.
Mộc Thất đỏ mặt đẩy hắn ra, lại bị hắn giam cầm vào trong ngực, không thể động đậy.
Chiếm hữu của A Sở đối với nàng, giống như đứa bé vĩnh viễn chưa trưởng thành!
Nhưng để hắn ghen cũng tốt, nàng muốn chờ đến thời điểm sinh nhật hắn cho hắn một kinh hỉ.....