Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 82: Chương 82: Họ Sở, đều tại chàng!




Editor: Hoa Trong Tuyết.

“A Sở, chúng ta sinh một đứa nhỏ đi.” Mộc Thất cọ xát trong lòng hắn nói.

Sở Vân Mộ hơi ngẩn ra, khóe môi nâng lên nụ cười, xoa xoa tóc của nàng nói: “Thời điểm Tiểu Thất nhu thuận như vậy, không phải là say đang say rượu thì chính là trong lòng đang tính toán gì đó, hiện tại không phải là loại thứ hai......”

“Ta là nghiêm túc! Ta muốn sinh con cho chàng!” Mộc Thất ngắt lời hắn, đứng lên nhìn thẳng vào đôi con ngươi tĩnh mịch dịu dàng của hắn.

Để tỏ rõ quyết tâm, Mộc Thất nâng cằm Sở Vân Mộ lên, nhắm mắt lại nhẹ nhàng chạm lên môi của hắn.

Sự việc lần này A Sở suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, Mộc Thất sợ sẽ có lúc hắn lại rơi vào bóng tối vô biên, nàng muốn chính mình mang hắn đến nơi tràn ngập ánh nắng mặt trời, cũng muốn vĩnh viễn bảo vệ hắn!

Nàng muốn sinh đứa nhỏ để ngày ngày có thể quấn bên chân hắn, A Sở của nàng đáng giá sống những ngày tháng yên bình......

Chợt, Sở Vân Mộ giữ hông của nàng lại, ôm nàng vào trong ngực, nhiệt tình hôn sâu đáp lại, hận không được muốn nhét cốt nhục của mình vào người nàng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách.

Hắn ghé người hơi nóng thổi vào bên tai Mộc Thất, âm thanh hơi khàn khàn nói: “Nếu Tiểu Thất đã nói như vậy, Bổn vương không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tòng mệnh.”

Mặt của Mộc Thất không tự chủ được đỏ lên, nàng lấy hết dũng khí, gật đầu một cái, nhưng mà trong nội tâm lại có chút lo lắng cùng hốt hoảng.

Sở Vân Mộ hiếm khi thấy được người trong lòng cuối mặt thẹn thùng, cong cong khóe miệng, ôm nàng đi tới giường......

“Đợi chút, A Sở!” Mộc Thất đưa tay chạm vào lồng ngực nơi trái tim đang đập loạn nhịp: “Ta nghĩ trước tiên nên tìm hiểu mảnh áo kia trước, nhanh chóng tìm ra người đứng sau lưng Ám Dạ, trừ đi hậu hoạn?”

Mộc Thất trong lòng lẩm bẩm, nàng và Sở Vân Mộ cũng không phải lần đầu tiên, vì sao hiện tại khẩn trương như thế?

Chẳng lẽ vì mình vừa chủ động nói muốn sinh con cho hắn sao?

—— nàng nếu như muốn so độ da mặt dày với Sở Vân Mộ, quả nhiên vẫn cần luyện tập thêm rất nhiều!

Sở Vân Mộ ôm nàng khẽ đặt lên giường, híp mắt phượng lạnh nhạt nói: “Vải này khá đặt biệt, chỉ có ở Miêu Cương, tin tưởng lúc chúng ta lên đường đi đến Miêu Cương, người giật giây chắc chắn sẽ hiện thân. Tiểu Thất, thời điểm làm chuyện gì đó đều phải chuyên tâm chút! Nhất là lúc này......”

Mộc Thất nhìn gương mặt tuyệt sắc phóng đại trước mặt, đôi mắt phượng hẹp dài chứa đầy nhu tình như nước, vội vàng nắm chặt cổ áo của mình, cảm giác mặt mình nóng đến sắp bỏng, sắp thở không được!

“A Sở, chúng ta có thể đợi một chút đươc không? Ta...... ta còn chưa chuẩn bị xong đấy......” Mộc Thất nghiêng mặt, há miệng từng ngụm từng ngụm hút lấy không khí.

Hương sen nồng đậm bao bọc lấy Mộc Thất, bởi vì nàng muốn tránh cũng không tránh được.

“Nàng không cần phải chuẩn bị.” Sở Vân Mộ xoay đầu Mộc Thất lại, hạ mí mắt quan sát một lúc lâu.

Nhanh chóng tháo xuống trâm cài tóc của Mộc Thất, ôn hòa nói: “Bổn vương cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của Tiểu Thất rất đẹp mắt......”

Dứt lời, hắn đánh ra một chưởng đánh bay Đản Hoa đang bám vào rèm che trên giường xem náo nhiệt, cuối người thưởng thức tư vị của đóa hoa đang vì hắn nở rộ......

**

Ngày mai chính là thời hạn sứ giả Miêu Cương rời đi, đồng thời cũng là lúc sứ thần Đại Lịch đi đến Miêu Cương đi sứ.

Mộc Thất để cho Vi Quang vương tử chọn mình làm sứ giả, tự nhiên cũng sẽ xuất hiện trong đội ngũ đi sứ Miêu Cương, ít ngày nữa cũng sẽ cùng nhau đi đến Miêu Cương ra mắt Miêu Cương vương.

Mấy ngày nay Mộc Thất đều bận rộn trong thiên viện, nàng muốn hoàn thành món quà sinh nhật tốt nhất cho A Sở trước khi đến sinh nhật của hắn.

Vô Cực Kiếm Kinh được tôi luyện trong đỉnh Không Động, dị lực đã hoàn toàn biến mất, bước kế tiếp chính là rèn kiếm.

Nàng dùng máu của mình hòa với Mật Phương Hoàng, như vậy binh khí luyện ra có thể nghe theo lời nàng!

Nhiên Ông ngồi ở trong viện thưởng thức rượu‘ túy sinh mộng tửu ’, chép chép miệng, chợt mở miệng hỏi “Ta nói đồ đệ, có phải tiểu tử Sở Vân Mộ kia tuổi trẻ khỏe mạnh cường trán, mấy ngày làm cho ngươi chịu không nổi? Nếu không ngươi như thế nào......”

Dứt lời, Nhiên Ông chỉ chỉ mặt của Mộc Thất, trên mặt nổi lên nụ cười xấu xa.

Mộc Thất nhìn theo hướng ngón tay Nhiên Ông chỉ, chỉ thấy dưới mũi có hai dòng ấm áp chảy ra —— nàng lại chảy máu mũi rồi!

“Người trẻ tuổi nha, không cần phải ngại ngùng, sư phụ vẫn có thể hiểu được, để vi sư mang cho ngươi chút thuốc thanh nhiệt tiêu hỏa, đảm bảo ngươi uống xong bốn bề xuân phong, tinh khí đầy đặn!”

Nhiên Ông lắc đầu bất đắc dĩ, nâng hồ lô đeo ở hông, suy nghĩ một chút vừa quay đầu nói: “Khụ khụ, loại chuyện như vậy vẫn nên tiết chế một chút mới thỏa đáng, cũng không thể tùy ý tiểu tử kia như vậy. Có cần vi sư dạy ngươi một vài biện pháp hay không? Bảo đảm thu hắn thập hắn ngoan ngoãn!”

Sắc mặt Mộc Thất đầy vạch đen nói: “Ý tốt của sư phụ đồ nhi xin lĩnh nhận, đồ nhi đã để Trầm Xuân đi nấu thuốc rồi!”

Nhìn thấy Nhiên Ông ụ cười đến bím tóc bay lên trời, Mộc Thất gõ gõ trên đỉnh, nói lầm bầm: “Họ Sở, đều tại ngươi! Đều tại ngươi!”

Từ sau khi nàng nói muốn sinh cho hắn đứa nhỏ, nội thương phong hàn của hắn cũng biến mất không còn một mảnh!

Ngược lại tinh thần vô cùng phấn chấn, như rồng như hổ, nhưng nàng đây?

Nàng mang theo quầng thâm trên mắt, mỗi ngày bị chảy máu mũi, người trong phủ Nhiếp Chinh vương không biết còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì!

Không Động đỉnh đột nhiên phát ra ánh sáng, Mộc Thất vội vàng thu hồi chân khí, nàng đã luyện thành!

Vì để hòa hợp với hàn thể của Sở Vân Mộ, Mộc Thất đả để thêm trong đỉnh Thiên Sơn hàn thiết bí truyền của Trầm Hương cát.

Hôm nay nàng cầm trên tay thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh lam, mật Phượng Hoàng trên chui kiếm đã biến thành màu xanh đậm.

Dưới ánh mặt trời, kiếm quang rực rỡ, khí thế bức người, giống như đóa sen vàng nở rộ giữa địa ngục!

Mộc Thất không thể kềm nén tâm tình vui mừng, nhanh chóng bỏ thanh kiếm vào trong hộp, cẩn thận gói lại.

Nàng muốn chờ đến sinh nhật A Sở sẽ tặng cho hắn, hắn nếu ngoan ngoãn nghe lời để cho nàng ở phía trên, nàng liền hôn hắn.

Nếu hắn kiêu ngạo bá đạo còn đòi hỏi vô độ, nàng liền......

Trong đầu Mộc Thất gạt bỏ những hành động ngoan độc, cuối cùng nói: “Bản Quận chủ liền caọ…chân mày của hắn!”

“Hả? Tiểu Thất muốn cạo chân mày của Bổn Vương?” Người kia chẳng biết đã đứng trước của tự lúc nào, đôi tay ôm ngực, ánh mắt lười biếng nhìn về phía nàng.

“Không! Nhất định là chàng nghe lầm!” Mộc Thất để cái hộp xuống nhanh chóng bước ra ngoài.

“Bổn vương rất tò mò đây là cái gì?” Sở Vân Mộ nhấc chân ngăn ở trên khung cửa, nhíu mày nói.

“Chẳng có cái gì cả......” Mộc Thất nghiêm trang nói: “Đây là chút đồ nữ nhi chúng ta hay dùng, chàng không cần quan tâm!”

“Khởi bẩm gia, phu nhân, Dương công công báo lại, Hoàng Thượng tổ chức yến tiệc trong cung để tiễn các vị sứ giả, muốn mời hai vị cùng vào cung.” Nguyên Lẫm đứng ngoài cửa bẩm báo.

Sở Vân Mộ thu chân về, giữ lấy tay của Mộc Thất: “Bổn vương để cho nàng cất giữ, đi, Bổn vương dẫn nàng ra ngoài dạo dạo.”

“Chúng ta không đi dự tiệc sao?” Mộc Thất ngắt tay của hắn nói.

“Bổn vương không muốn đi liền không đi, thế nào, nàng rất muốn nhìn thấy cái người nhã nhặn Nam Cung Triệt kia phải không, còn có hoàng tử Miêu Cương kia?” Con ngươi của Sở Vân Mộ lạnh lạnh, giọng nói đầy mùi giấm chua.

Mộc Thất nhìn Sở mĩ nhân ngạo kiều trước mặt, ngoại trừ bất đắt dĩ cũng chỉ còn bất đắt dĩ, nắm ống tay áo của hắn làm nũng nói “A Sở, chúng ta chỉ là đi ăn chực một bữa, cứ như đi như vậy cũng không được sao?”

Sở Vân Mộ quan sát dáng vẻ giả vờ của Mộc Thất, váy xanh lam tràn đầy bụi bậm, đầu tóc rối bời buộc sau lưng, trên mặt còn mang theo vài vết đen.

Hắn hừ một tiếng nói: “Nàng mặt như vậy mà đi không phải là làm Bổn vương mất hết mặt mũi hay sao?”

Mộc Thất nhấc váy xông ra, ném xuống một câu: “Ta lập tức trở lại!”

Cung yến này nàng nhất định phải đi, bởi vì nàng muốn biết rõ những ai đi cùng, biết được lai lịch của bọn họ, như vậy gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng!

Không tới một khắc sau, Mộc Thất đã thay bộ y phục váy xòe màu đỏ nhạt, cùng với búi tóc tinh xảo xuất hiện trước mặt Sở Vân Mộ.

Khi hai người đến hoàng cung, chỉ thấy bách quan đều đã đến đủ, nhìn thấy Sở Vân Mộ cùng Mộc Thất đều rối rít hành lễ nói: “Hạ quan tham kiến Nhiếp Chính vương, Nhiếp Chính vương phi!”

Sắc mặt Mộc Thất như thường thong dong đi tới, ngồi xuống ghế, lại bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Nam Cung Trạm.

Nàng cười cười, chậm rãi nói: “Nghe nói mấy ngày trước phủ Tề Vương bị hỏa hoạn, ngược lại Bổn Vương phi vô cùng lo lắng cho hai vị muội muội!”

Trong lòng Nam Cung Trạm không khỏi sinh ra hận ý, nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn đáp lại: “Các nàng ấy không có gì đáng ngại, đa tạ Vương phi quan tâm.”

Tất nhiên Nam Cung Trạm hiểu rõ, Mộc Nguyệt Tình rơi vào trong ta nàng và Sở Vân Mộ, kho báu của Vân gia cũng rơi vào trong túi Nhiếp Chính vương!

Chỉ là hắn không hiểu, vì sao Mộc Thất phải một lòng giúp Sở Vân Mộ nắm giữ đại quyền?

Rõ ràng hắn đã biểu lộ tâm ý của mình, nhưng vì sao nàng cũng không lĩnh tình?

Nữ nhân này làm cho hắn vừa yêu vừa hận, nhìn nàng rơi vào tay người khác, hắn hận không được muốn phá hủy nàng!

“Như thế bổn vương phi liền yên tâm, lần sau Tề vương chớ quên mang Nhị muội muội đi cùng, để mọi người biết, Nhị muội muội xinh đẹp khuynh quốc cũng không phải là giả......” Mộc Thất cười như không cười chú ý từng cử động của Nam Cung Trạm .

Xem ra hắn vẫn còn canh cánh trong lòng kho báu của Vân gia, hắn là nhi tử Hoàng Đế coi trọng nhất, nói không chừng tương lai sẽ trở thành thái tử, người này tuyệt đối phải đề phòng!

Hoàng Đế cùng Thái hậu đi tới trên ghế chủ tọa, Hôm nay Hoàng Đế tâm tình rất tốt, cười to nói: “Hôm nay trẫm không chỉ vì các khanh làm tiệc tiễn biệt, còn phải vì một người đón gió tẩy trần, tuyên Trung Thư Lệnh!”

Chúng đại thần ở trong đáy lòng rối rít nghị luận: “Chính là vị xử ba tham án mà dương danh ở Giang Nam, Tuổi trẻ mà đã được đặt cách vào triều nhận chức Trung Thư Lệnh sao?”

Một người vội vàng nói: “Chính là vị này! Vị Trung Thư Lệnh này dung mạo tuấn mỹ, tuổi trẻ tài cao, nghe nói không ít nữ tử vì hắn khuynh tâm, nhưng hắn vẫn không lấy vợ!”

Về người này Mộc Thất cũng biết chút ít, nghe nói người này tên là Tô Sách, vốn nhận chức thị lang ở Tô Châu, sau đó trong vài ngày ngắn ngủi phá được vài cái huyết án, cuối cùng đào ra được hung thủ đứng sau lưng, lật đổ ba vị đại quan, cứu giúp được rất nhiều dân chúng bị thuế má hà khắc ở địa phương, được dân chúng ở Giang Nam đặt biệt gọi là “ quan phụ mẫu”.

Lúc này Hoàng Đế triệu hắn hồi cung, ý tứ rất rõ ràng ——

Hắn đang lôi kéo lòng trung thành của triều thần đối với mình, hôm nay A Sở tài khả địch quốc, quyền khuynh triều dã, Hoàng Đế tự nhiên sẽ nghĩ tới biện pháp bo bo giữ mình, một mặt áp chế quyền lợi của A Sở, một mặt tìm cơ hội tướt đoạt tài phú và quyền thế trong tay A Sở!

Nếu vị Tô Sách này đứng về phía Hoàng Đế, thì đối với A Sở của nàng đúng là có uy hiếp không nhỏ!

“Tuyên Trung Thư Lệnh Tô Sách!” Giọng Dương công công the thé vang lên.

Mộc Thất bưng ly trà, chuyển hướng nhìn ra cửa cung, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, gương mặt đó dịu dàng như mưa bụi Giang Nam, qua bao lâu cũng không thay đổi nhẹ nhàng mỉm cười......

Hắn là...... Tô Vọng Ngôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.