Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 93: Chương 93: Phốc, ngươi là ai nha!




Editor: Hoa Trong Tuyết.

“Được, Tiểu Tuyết.” Thập Lục cười nhạt một tiếng, sức lực ôm lấy bả vai nàng lại tăng thêm vài phần. . . . . .

Thập Lục bị thương nên không dễ dàng sử dụng ‘ di thuấn ’, chỉ có thể dùng ngựa ngày đêm chạy về Đại Lịch, cho nên hắn đã một ngày đêm không hề nghỉ ngơi, cũng chỉ vì muốn gặp nàng sớm một chút.

Dường như hắn càng ngày càng luyến tiếc nữ tử này, đây có phải giống như lời Thất tỷ nói chính là ‘ thích một người ’ sao?

Nam Cung Tuyết vươn tay ra khỏi áo choàng, đưa tay ôm lấy gương mặt Thập Lục trái phải quan sát, có chút không hiểu hỏi: “Mặt của ngươi sao lại nóng như vậy, không phải bị ốm đấy chứ?”

Nhìn thấy khuôn mặt nàng phóng đại ngay trước mắt, mặt Thập Lục hồng lên như trái cà chua.

“Không, không có việc gì. Tiểu Tuyết, ban đêm lạnh, ta đưa ngươi đi vào nghỉ ngơi. Để đền bù cho ngươi hôm nay đợi ta, ngày mai ngày mốt ta đều sẽ bên cạnh ngươi, tuyệt không rời đi.” Hai tay Thập Lục giữ lấy đầu vai của nàng, gằn từng chữ.

“Có thật không? Thật tốt quá!” Nam Cung Tuyết hưng phấn làm cơn buồn ngủ biến mất, từ trong lòng móc ra một sợi tơ, cột cổ tay của mình và Thập Lục lại với nhau.

“Ta sợ lạc mất ngươi, cho nên sẽ dùng nó buộc ngươi lại, hai ngày nay ngươi thuộc về ta, ngàn vạn lần không cho chạy trốn!” Nam Cung Tuyết nghịch ngợm trừng mắt nhìn.

Những gì Mộc tỷ tỷ nói với nàng không hề sai, chỉ cần nàng nghiêm túc, kiên trì ở bên cạnh Thập Lục, một ngày nào đó hắn sẽ quay đầu lại nhìn thấy nàng.

Mà ngày này, nàng đã đợi được rồi!

“Nhưng công chúa. . . . . . Thập Lục công tử còn phải nghỉ ngơi, người không thể cứ như vậy cùng hắn vào quán trọ được!” Tiểu cung nữ giống như kiến bò trên chảo nóng, đỏ mặt mở miệng nói.

“Thập Lục ca ca, ngươi nguyện ý không?” Nam Cung Tuyết bộ mặt đáng thương nhìn chằm chằm Thập Lục.

“Vì đền bù cho ngươi, ta đều nghe lời ngươi.” Thập Lục cúi đầu, hắn thật sự không đánh lòng khi thấy nàng đợi trong gió lạnh lâu như vậy.

Hắn cũng biết tính tình của nàng vẫn còn trẻ con, cho nên cứ chiều theo nàng đi.

Nhìn nữ tử vui vẻ trước mặt, Thập Lục lại có chút đỏ mặt, nếu như cảnh tượng này bị Thất tỷ thấy, chắc chắn sẽ bị tỷ ấy trêu chọc.

Nam Cung Tuyết cực kỳ hài lòng lôi kéo Thập Lục vào quán trọ, y phục của nàng giống như dân chúng bình thường, sẽ không khiến cho người khác chú ý, hơn nữa vốn cũng không có ai có thể lay chuyển được nàng——

Nàng cứ lớn mật như vậy lôi kéo người mình yêu thương vào trong phòng, không nói trong lòng có bao nhiêu vui vẻ.

Vốn tâm tư đơn thuần Nam Cung Tuyết không nghĩ sẽ làm gì với Thập Lục, nàng chỉ lật người nằm trên giường, chớp mắt một cái liền ngủ thiếp đi. . . . . .

Dưới ánh trăng, Thập Lục tựa vào đầu giường giúp nữ tử đã ngủ say dịch góc chăn, nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng, miệng của nàng khẽ mân mê, đôi môi nhẹ nhàng sáng bóng, rất đáng yêu.

Hắn lần đầu tiên có suy nghĩ che chở người trước mắt, muốn giữ nàng trong lòng bàn tay để bảo vệ nâng niu. . . . . .

**

Miêu Cương Vương Cung.

“Chàng gọi nó cái gì?” Mộc Thất vỗ bàn, nàng sắp xếp lại lượng tin tức trong đầu.

Thì ra cục tròn vo đỏ rực có cánh lại biết nói trước mắt này chính là ‘vạn cổ chi vương’ mà đại quốc sư nuôi dưỡng, chính là cổ mẫu của cổ trong cơ thể nàng!

Nhưng nó mềm mại nộn nộn đáng yêu thế này, chỗ nào giống với cổ vương chỉ cần nghe nói đã làm cho người ta sợ mất mật?

Lúc A Sở đoạt sách cổ tình cờ gặp được nên mang luôn về, thế nhưng nó há miệng ra thì gọi hắn là ‘ mẫu thân’!

Làm ơn, nhận bậy thì ít ra cũng phải chú ý đến giới tính nha!

“Mẫu thân. . . . . . mẫu thân. . . . . .” Cổ vương mềm nhẹ phát ra âm thanh, dáng vẻ cực kì nhu thuận như con chuột nhỏ đã vào được kho thóc.

Trong đầu Mộc Thất rối loạn, bất đắc dĩ vuốt trán.

Sở Vân Mộ ngồi một bên trán cũng nổi lên gân xanh, đầu ngón tay ngưng tụ chân khí, ánh mắt âm ngoan mở miệng nói: “Còn dám gọi một tiếng, Bổn vương sẽ không khách khí với ngươi!”

“Vương, đừng kích động a! Ngài nếu giết vật nhỏ này, cổ độc trên người tiểu thư này sẽ không có biện pháp giải!” Trầm Xuân vội vàng nâng vật nhỏ lên tay bảo vệ.

Nàng gẩy gẩy thân thể tròn trịa của vật nhỏ, cười nói: “Thật ra thì vật nhỏ này chơi cũng rất vui!”

Mộc Thất suy nghĩ một chập, đầu ngón tay gõ trên bàn nói: “Nói như vậy, quyển sách này do đại quốc sư viết ra, Ám Dạ có thể hiểu rõ một nửa trong đó, có lẽ hắn căn bản cũng không biết rõ cách giải nguyền rủa. Ám Dạ chỉ dùng thánh lò để luyện cổ, lại không biết chỉ cần phá hủy thánh lò, thì hắn có thể lấy đươc thứ mà hắn mong muốn có được nhất. Hắn cho rằng giấu mẫu cổ ở bên cạnh cơ thể đại quốc sư, theo địa cung sụp đổ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, đáng tiếc hắn lại tính sai . . . . .”

Đản Hoa dựng đuôi lên, nhìn chằm chằm vật nhỏ trong tay Trầm Xuân, địa vị của nó sắp bị vật này lay chuyển!

Mộc Thất vừa vuốt vuốt lên lớp lông xù của Đản Hoa, vừa nói: “Mẫu cổ này trong quan tài băng đợi mấy mươi năm, đúng lúc trên người chàng lại có khí lạnh nó thân quen nhất, cho nên mới dính vào chàng.”

Sở Vân Mộ giựt giựt khóe miệng, nếu không phải vì để cho Tiểu Thất tìm hiểu, hắn thật sự muốn một chưởng đập chết vật nhỏ này!

Trầm Xuân có chút không hiểu: “Tiểu thư, nếu nó đúng là cổ vương lợi hại như vậy, vì sao Ám Dạ phải đóng băng nó, mà không phải lấy ra để có thể điều khiển sử dụng?”

Mộc Thất cười nhạt một tiếng: “Đương nhiên là vì hắn không có bản lãnh kia rồi, hắn mơ ước có thể sử dụng cổ vương, lại không cách nào ra lệnh cho nó, thật đáng buồn. . . . . .”

“Tiểu thư, người xem nó tròn vo đáng yêu như thế, không bằng cho nó cái tên đi!” Trầm Xuân xoa vật nhỏ trên tay, nhìn xem chỗ nào giống cổ vương kịch độc?

“Bánh Trôi. . . . . .” Mộc Thất lạnh nhạt nói.

Trầm Xuân cố nén không cười phun, “Đản Hoa” , “Bánh Trôi” , tên nàng đặt cũng đủ đặt biệt!

Tiểu tử có tên, lập tức vui mừng mở miệng nói: “Mẫu thân. . . . . .”

Thấy Sở Vân Mộ suy nghĩ sách cổ không để ý tới nó, nó lại quay đầu về phía Mộc Thất kêu một tiếng: “Phụ thân. . . . . .”

“Phốc ——! Ai là phụ thân của ngươi!” Mộc Thất phun trà đầy đất. . . . . .

Sở Vân Mộ quẳng sách xuống, thấy dáng vẻ kinh ngạc lại không biết làm thế nào của Mộc Thất, nhếch miệng hiện lên chút ý cười, chậm rãi nói: “Quyển sách cổ này dùng chữ viết cổ xưa nhất của Miêu Cương viết lại phương pháp giải vu thuật, cùng một loại với nguyền rủa trên người nàng, cần mẫu cổ này cùng với nước thánh ở đầm Tiềm Long phối hợp lại giải trừ.”

“Đầm Tiềm Long. . . . . .” Ánh mắt Mộc Thất sâu thêm mấy phần: “Đó là thánh đại của vương tộc Miêu Cương, luôn được các trưởng lão canh giữ, ngay cả Miêu Cương vương nếu không phải lúc tế tự cũng không được phép đến gần. Nếu chúng ta muốn đi vào, thứ nhất phải lấy được lệnh bài của Miêu Cương vương, thứ hai phải thông qua cửa sinh tử do ba trưởng lão bảo vệ. Miêu Cương vương hôm nay hận ta thấu xương, cửa sinh tử này trăm ngàn năm qua không có mấy người vượt qua được, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản!”

Sở Vân Mộ lười biếng ngồi dậy, bên trong mắt phượng hiện ra chút u tối, nâng lên khóe miệng nói: “Cái này cũng không cần Tiểu Thất nàng quan tâm, giao cho vi phu là được.”

Hôm sau, Miêu Cương vương ở trên đại điện mở tiệc mời sứ thần Đại Lịch.

Mộc Thất nhìn ‘ Sở Phù Phong ’ đại nhân đứng đối diện đang trừng mắt với nàng, nàng và A Sở hôm nay không chỉ phải lấy được lệnh bài trong tay Miêu Cương vương, còn muốn nối lại cầu cho hai bên bờ sông Thanh Hà, đả thông đường thủy.

Tam vương tử Đạt Cửu Vi Tĩnh nhìn thấy một nữ tử toàn thân mặc trang phục vương phi thêu hoa mềm mại, đôi mắt như sóng nước mênh mông, trong lòng bất giác bị nàng thu hút.

Nử tử xinh đẹp như vậy, nếu như thuộc về hắn, đêm khuya hồng trướng, hô mưa gọi gió. . . . . . Đạt Cửu Vi Tĩnh nheo mắt lại, không khỏi cười trộm.

“Vị này chính là quận chúa Trăn Dương của Đại Lịch đi, sự tích của quận chúa bổn vương tử sớm đã nghe thấy, hôm nay gặp mặt, quả thật phong hoa tuyệt đại, để cho người gặp qua sẽ không quên được!” Ánh mắt Đạt Cửu Vi Tĩnh từ đầu đến cuối không rời khỏi người Mộc Thất.

Sở Vân Mộ thấy nam nhân không có ý tốt quan sát Mộc Thất, sắc mặt trầm xuống, cầm trong tay một quả nho, vận đủ lực bắn về phía ót Đạt Cửu Vi Tĩnh .

Vèo!

Đạt Cửu Vi Tĩnh chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua, đầu của hắn đột nhiên trầm xuống, cả người nhào vào mâm đựng trái cây trước mặt, nào nước đỏ nước xanh bắn tung tóe khắp mặt khắp người.

Mộc Thất nhịn cười không được, A Sở của nàng ghen lên không ai có thể đắc tội nổi, quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ!

“Ai? Ai đẩy bổn vương tử?” Đạt Cửu Vi Tĩnh cả giận nói.

“Tĩnh nhi!” Miêu Cương Vương gọi hắn, ánh mắt bất mãng nhìn lên y phục lấm bẩn của hắn, nhíu nhíu mày.

“Hôm nay có sứ thần tôn quý của nước Đại Lịch ở đây, chớ làm càn!” Miêu Cương vương bất giác siết chặt chén trong tay, Trăn Dương quận chúa này dám làm cho hắn đường đường là Miêu Cương vương phải chịu nhục nhã, hắn nhất định phải làm cho nàng tìm không thấy đường rời khỏi Miêu Cương!

Đại công chúa Đạt Vi Mộ Liên thẳng tắp nhìn chằm chằm nam tử Trung Nguyên ngồi đối diện, mắt phượng như sao, lông mày cong cong, ánh mắt lành lạnh, da nhẵn nhụi giống như ngọc thạch, đẹp đến kinh tâm động phách, giống như nhìn lâu thêm một chút sẽ lập tức hút luôn tâm trí người ta. . . . . .

Nghe nói hắn tên ‘ Sở Phù Phong ’, Phù Phong. . . . . . cái tên này thật dễ nghe.

“Nam nhân Trung Nguyên đều anh tuấn như vậy sao? Ta chưa từng rời khỏi Miêu Cương, lần đầu tiên nhìn thấy nam tử Trung Nguyên anh tuấn như vậy. Sở đại nhân đúng là làm người ta yêu thích” Đạt Vi Mộ Liên nhìn Sở Vân Mộ liên tiếp ném mấy cái mị nhãn, sắc mặt ửng hồng, kéo cổ áo trước ngực xuống thấp thêm một chút, lộ ra ‘ đường rãnh’ trắng nõn.

Ừng ực!

Các đại thần xung quanh cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Mộc Thất móc nhẹ góc bàn, nàng đã sớm nói A Sở mang mặt na che đi khuôn mặt yêu mị kia, nhưng hắn vừa kiêu ngạo lại thích sạch sẽ, ghét bỏ những vật đó dính vào khuôn mặt hoàn mĩ của mình. . . . . .

Cũng may nàng có kỹ thuật hóa trang cao minh, nhiều lần phác hoạ, sau khi thay đổi thì chính là khuôn mặt này.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn không giấu được dáng vẻ tuyệt mĩ của hắn, làm cho Miêu Cương đại công chúa thèm thuồng, đúng là yêu nghiệt!

“Nhưng vi thần đã có thê thất, hơn nữa thề một đời một kiếp chỉ có một mình nàng ấy.”

‘ Sở Phù Phong ’ hạ mắt đặt ly trà xuống, khóe miệng khẽ hếch lên, đại công chúa này nếu như lợi dụng tốt, nhất định sẽ có tác dụng rất lớn.

Đạt Vi Mộ Liên nghe được ‘ Sở Phù Phong ’ nói như vậy, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng nhàng nhạt, nam nhân chung tình như vậy làm cho nàng thật sự cảm động.

Nàng nhất định muốn có phò mã này, cho dù phải trói lại thì cũng nhất định mang được ‘ Sở Phù Phong’ vào phủ công chúa!

Nàng thầm phân phó tỳ nữ sau lưng, nhìn chòng chọc hành tung Sở Phù Phong, thời thời khắc khắc phải đều phải báo cho nàng.

Hôm nay thám tử đột nhiên báo lại, bên ngoài vương thành có mấy ngàn dân chúng bị nhiễm dịch bệnh lạ, trong vòng ba ngày nếu không trị hết sẽ phải chết.

Miêu Cương vương vốn định tập trung toàn bộ dân chúng bị dịch bệnh ở một chỗ toàn bộ xử tử sau đó phóng lửa đốt đốt. Nhưng bệnh dịch này lây bệnh quá nhanh, ai dám đến gần.

Hơn nữa đêm qua trong vương cung thánh đàn đột nhiên sụp đổ bị chôn vùi không thấy dấu vết, quốc sư mất tích bí ẩn, khắp nơi nổi lên lời đồn do vương triều hoang phí dẫn đến trời cao nổi giận.

Sáng sớm, Miêu Cương vương liền bị các đại quấy nhiễu làm cho trong đầu loạn thành mớ bòng bong, mỗi bản tấu chương đưa ra đều muốn giảm thu thuế, dừng lại việc xây dựng hành cung, điều này làm cho hắn rất không hài lòng. . . . . .

Hắn muốn đẩy mọi chuyện lên đầu Trăn Dương quận chúa, tóm lại nàng sớm muộn gì cũng phải chết trên tay của hắn, không bằng hiện tại nhân tiện xuống tay.

Miêu Cương vương đè xuống lửa giận, giơ ly rượu lên nói: “Trăn Dương quận chúa y thuật nổi tiếng thiên hạ, cô nghe được lời khen bên ngoài, quận chúa ‘ cải tử hoàn sinh ’ đã truyền thành giai thoại. Hôm nay Miêu Cương ta cầu thuật hồi sinh của quận chúa, ngàn vạn con dân đều mỏi mắt mong chờ . . . . . .”

Mặt Mộc Thất không chút thay đổi, lão đại này lại muốn đùa giỡn cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.