Editor: Hoa Trong Tuyết
Mộc Thất cười lạnh một tiếng, một kiếm đâm vào cổ họng Ám Dạ, nhếch môi nói: “Ngươi cái gì cũng không chịu nói, vậy thì. . . . . . đi chết đi!”
Ám Dạ trợn tròn đôi mắt, không ngờ đến cuối cùng hắn lại chết trong tay con gái của thuần vu, thật là số mạng trêu ngươi!
Hắn yêu nữ tử kia hai mươi mấy năm, cũng hận nàng ấy hai mươi mấy năm, hôm nay cuối cùng cũng nên có một kết thúc. . . . . .
Hắn còn món quà cuối cùng muốn tặng cho tiểu nha đầu này ——
Rầm!
Địa cung đột nhiên bắt đầu sụp đổ, mặt đất dưới chân Mộc Thất lay động kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể chôn vùi trong lòng đất .
Mộc Thất bị văng ra, thân thể đập về phía vách tường, được Sở Vân Mộ đón lấy ôm vào trong ngực.
Sở Vân Mộ xoay mấy vòng, nhưng không buông người trong ngực ra, phân phó cho thuộc hạ: “Không được chậm trễ, lập tức xông ra!”
“Dạ!” Năm mươi sát thủ vọt người nhảy lên, trong tay phóng ra thiên tàm ti tạo thành một tấm lưới lớn, chắn đất đá đang rơi xuống.
Thập Lục vẫn không nhúc nhích, bởi vì hắn thấy phía dưới thánh lò đang dần sụp đổ trồi lên vật gì đó —— là một quyển sách cổ!
Sở Vân Mộ cũng nhạy bén nhận thấy quyển sách cổ kia không tầm thường, nhưng phía dưới quá mức nguy hiểm, còn có người đang ẩn núp, hắn không muốn Tiểu Thất gặp nguy hiểm dù chỉ là một chút.
“A Sở, thả ta xuống, Thập Lục vẫn còn ở phía dưới!” Mộc Thất vùng vẫy nói.
“Đừng lo lắng, có vi phu ở đây.” Sở Vân Mộ hơi nhếch lên khóe môi, cười như không cười điểm huyệt đạo của Mộc Thất, giao nàng cho ám vệ.
“Chăm sóc tốt cho vương phi, nếu không, đưa đầu tới gặp!” Sở Vân Mộ lạnh giọng phân phó, dứt lời nâng kiếm nhảy xuống địa cung tối đen không thấy đáy. . . . . .
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Bản sách cổ hiện lên khi địa cung dưới lòng đất của Miêu Cương vương sụp đổ, nhất định đã có từ rất lâu, chắc chắn có liên quan đến những vu thuật thần bí nhất Miêu Cương!
Theo truyền vu thuật này do đại quốc sư đầu tiên của Miêu Cương luyện thành vô cùng lợi hại, nhưng sau đó lại bị kẻ xấu lợi dụng, quậy cho thiên hạ đại loạn, đại quốc sư biết tội lỗi nặng nề, tự tay làm vu thuật phong ấn, không bao giờ mở ra nữa.
Không ngờ cuối cùng vu thuật này lại bị Ám Dạ luyện được, trở thành thủ đoạn để hắn hại người báo thù!
Mộc Thất không thể động đậy, nhìn bóng dáng hắn nhảy xuống dưới, hắn tóc đen bay tán loạn trên không trung giống như gấm mực.
—— A Sở, không được xảy ra chuyện gì!
Thập Lục chém một đao gạt đi vật chắn trước mặt, lanh tay lẹ mắt bắt được sách cổ bị vùi lấp theo thánh lò.
Chợt, một bóng đen từ trong góc lao ra, phi tiêu trong tay phóng thẳng vào tay Thập Lục, sau đó nhanh chóng cướp lấy quyển sách cổ!
Sở Vân Mộ sớm đoán được kẻ ẩn núp trong bóng tối nhất định có mục đích khác, lập tức cầm kiếm tiến lên tiếp chiêu đối phương, mắt phượng nhìn đến vết thương trên tay Thập Lục, lạnh lùng nói: “Nơi này không cần ngươi, đi lên!”
Thập Lục che cánh tay chảy máu, trong lòng vẫn không cam lòng, quyển sách cổ này nhất định có ghi chép lại những vu thuật xấu xa nhất của Miêu Cương, Thất tỷ cần nó!
Nếu hắn để một mình nhiếp chính vương ở dưới này, làm sao có thể ăn nói với Thất tỷ!
“Không muốn vùi thân nơi này, nhanh đi lên!” Sở Vân Mộ lạnh giọng nói.
Dứt lời, hắn vung tay đánh ra một chưởng, một luồng gió lớn cuốn Thập Lục văng ra mấy trượng.
Thập Lục là đệ đệ tiểu Thất quan tâm nhất, hắn là phu quân của Tiểu Thất, có trách nhiệm phải bảo vệ nàng và những người nàng quan tâm!
“Tỷ phu, cẩn thận!” Thập Lục lần đầu tiên thừa nhận Sở Vân Mộ là tỷ phu của mình, cũng là lần đầu tiên gọi hắn như vậy.
Nam tử này vì Thất tỷ có thể hi sinh mọi thứ, Thất tỷ không nhìn lầm hắn!
Khóe miệng Sở Vân Mộ thoáng hiện lên nụ cười, kiếm trong tay không chút lưu tình đánh úp về phía người bịt mặt.
Trên thánh đàn, Mộc Thất dùng hết sức lực vận công giải khai huyệt đạo, không để ý đến cảm giác ngai ngái dâng lên trong cổ họng, lập tức muốn xông về phía cửa động đang sụp đổ.
“Vương phi, gia có lệnh, không thể để vương phi gặp nguy hiểm, người không thể đi xuống!” Nguyên Lẫm vung kiếm cản đường Mộc Thất.
“Tránh ra!” hai mắt Mộc Thất đỏ ngầu, tay cầm kiếm đặt trên cổ Nguyên Lẫm.
Nguyên Lẫm nhắm hai mắt lại, mặt không sợ hãi nói: “Vương phi muốn đi, vậy cứ bước qua thi thể của nhóm thuộc hạ!”
Ầm!
Địa cung sụp đổ ngày càng nhanh, lòng Mộc Thất co quắt, trượng phu và đệ đệ của nàng vẫn còn ở phía dưới!
Ngay lúc địa cung sắp sụp đổ, Thập Lục từ cửa địa cung vọt ra, ôm cánh tay phải nửa quỳ trên mặt đất, máu tươi từ trên tay của hắn chảy ra thành dòng.
Mộc Thất hoảng hốt nhìn cửa địa cung hoàn toàn sụp đổ, nhất thời trong lòng cảm thấy giống như trời đất tiêu tán thành một mảnh tro tàn. . . . . .
“A Sở, sẽ không có chuyện gì!” Mộc Thất cảm thấy đôi mắt khô khốc, một giọt nước mắt cũng không thể rơi.
“Thất tỷ, là ta vô dụng, ở thời khắc mấu chốt di thuấn không sử dụng được, nếu ta có thể đoạt được quyển sách ấy, tỷ phu cũng sẽ không vì ta mà lâm vào cảnh nguy hiểm. . . . . .” Thập Lục suy sụp quỳ trên mặt đất nhận tội.
“Thập Lục, chuyện này cũng không trách được đệ, ta tin tưởng A Sở, chàng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.” Giọng nói của Mộc Thất mang theo tỉnh táo trước nay chưa từng có.
Ánh mắt của nàng rơi váo cánh tay nhuộm máu đỏ tươi của Thập Lục, kéo hắn đứng lên nói: “Phi tiêu này có độc, phải xử lý ngay lập tức, ta giúp đệ băng bó.”
Hiện tại cửa ra vào đã bị bịt kín, nàng cũng không có biện pháp đi xuống tìm A Sở, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Nàng phải đợi hắn trở lại. . . . . .
Bên trong địa cung, người bịt mặt công lực thâm hậu, tay nắm chặt sách cổ, không nhường cho Sở Vân Mộ dù chỉ một phần.
“Đồ bổn vương muốn lấy, chưa từng để rơi vào tay kẻ khác!” Sở Vân Mộ cười lạnh, hai mắt dần dần chuyển thành đen nhánh như màn đêm, trên trán hiện lên hoa văn màu đỏ thẫm.
Bóng dáng của hắn như du long bay vút lên, kiếm phong hóa ra hình dáng cụ thể, giống như thái sơn đánh về phía người bịt mặt.
Người bịt mặt chống đỡ không được kiếm khí của Sở Vân mộ, bị kiếm khí ép liên tục lui về phía sau, phun một ngụm máu tươi thật lớn lên mặt đất.
Trên khuôn mặt tà mị của Sở Vân Mộ dâng lên nụ cười lạnh, mũi kiếm trên mặt đất kéo lê thành một đường rãnh sâu.
Ma công hắn tu luyện mỗi khi kích phát ra công lực sẽ mạnh hơn bình thường rất nhiều lần, nhưng lúc này nhân tính cũng sẽ biến mất, chỉ còn khát máu và chém giết. . . . . .
Bùm!
Kẻ bịt mặt nếu như không kịp lúc lui về phía sau, hắn sẽ giống như những tản đá bên cạnh vỡ vụn thành tro bụi!
Đang lúc Sở Vân Mộ đánh ra một kiếm kia, mặt đất chợt nứt ra một khe hở, khí lạnh bên trong tràn ra.
Trong nháy mắt, cả tòa địa cung bị khí lạnh bao trùm.
Sở Vân Mộ trước đây đã có thói quen sống trong động băng, loại rét lạnh này đối với hắn cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng người bịt mặt đã hao hết nội lực, ngay cả máu chảy ra cũng bị đông lại!
Sở Vân Mộ vận công đánh ra một chưởng giật lại quyển sách vào tay, nhưng trong khe hở kia lại hiện ra ánh sáng nhất thời làm hắn phân tâm.
Người bịt mặt không chịu được rét lạnh, xoay người theo địa đạo ra khỏi địa cung, cuối cùng hạ độc thủ đóng địa đạo lại. . . . . .
Đôi mắt Sở Vân Mộ dần chuyển sang màu sắc bình thường, hắn chậm rãi đến gần khe hở trên mặt đẩt, nhìn xuống dưới, thấy bên dưới có một quan tài làm bằng băng.
Người trong quan tài mặc đồ của vu sư, mặt mũi giống như nam tử trẻ khoản hai mươi tuổi, nhưng râu tóc đều bạc trắng.
Chắc hẳn người này là đại quốc sư đầu tiên của Miêu Cương!
Một luồng sáng màu đổ thẫm từ nơi lồng ngực nam tử phát ra, giống như ngọn đèn bình thường lúc sáng lúc tối.
Sở Vân Mộ chuẩn bị tốt, vật này giống như Thi cổ, chỉ là không biết tại sao lại lớn như vậy mà còn ở trên người đại quốc sư?
Vật này có khí tức tương tự như khí tức trên người tiểu Thất, có thể đây chính là cổ mẫu của cổ tử trên người tiểu Thất!
Ám Dạ đến chết cũng không ngờ, cổ mẫu ẩn nấp sâu như vậy lại bị Sở Vân Mộ tìm thấy!
“Ưmh?” Trong quan tài băng phát ra một am thanh trong trẻo, chỉ thấy một cái đầu nhỏ từ bên trong quần áo của đại vu sư lộ ra, chăm chú nhìn người trước mặt.
Sở Vân Mộ nhíu nhíu mày, kéo xuống một đoạn vạt áo gói mẫu cổ lại, một kiếm chẻ đôi tảng đá lớn, xông ra ngoài.
Mộc Thất bị một tiếng vang thật lớn làm chấn động, chỉ thấy một bóng dáng màu đen xuất hiện tại đỉnh chóp, tóc đen bay tán loạn trên đầu vai, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng.
“A Sở!” Mộc Thất không chút do dự nhào vào ngực của hắn.
Không biết sao, mũi nàng chợt cay xè, nước mắt không ngừng được rơi xuống, phát tiết ra toàn bộ lo âu và tuyệt.
Sở Vân Mộ đau lòng vuốt vuốt trên mặt Mộc Thất, ấn thật chặt đầu nàng vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng.
“Thật xin lỗi, vi phu đã để ngươi lo lắng. . . . . .” Sở Vân Mộ vuốt nhẹ lên tóc nàng, dịu dàng nói.
Mộc thất cảm cảm giác được khí lạnh trên người hắn, vội vàng hỏi: “Thân thể của chàng tại sao lạnh như vậy? Chàng lại sử dụng ma công rồi phải không!”
“Ta không sao, tiểu Thất.” Sở Vân Mộ xoa tóc Mộc Thất, trong ánh mắt mang theo tràn đầy cưng chiều.
Tiểu Thất của hắn trước giờ đều là một nữ tử kiên cường, nhưng chỉ là lúc không có hắn ở bên cạnh.
Ôn nhu của nàng, nàng làm nũng, toàn bộ thuộc về một mình hắn.
Hắn thật hận không thể hòa nàng vào trong xương tủy, đời đời kiếp kiếp, sẽ không chia lìa. . . . . .
Sở Vân Mộ hơi thấp đầu xuống, dán lên bờ môi mềm mại của nàng, môi của nàng mềm mại như hoa đào, giống như vị bánh ngọt nhất thế gian.
Mộc Thất bỗng nhiên vươn tay ôm lấy Sở Vân Mộ, nhón chân lên làm sâu thêm nụ hôn.
Những sát thủ xung quanh đều cúi đầu, ai cũng không dám ngẩng đầu nhìn hai vị chủ tử đang quang minh chính đại thân mật trước mặt mọi người. . . . . .
“Cứu mạng nha! Ngộp chết ta!” Một luồng âm thanh bén nhọn từ trong tay áo của Sở Vân Mộ truyền ra.
Hai người đang hôn sâu đều chấn động. . . . . .
**
Tại Lan Đình ở ngoại ô, Nam Cung Tuyết ngồi trước cây cột đợi suốt một ngày đêm, giờ tí đã sắp qua, Thập Lục ca của nàng sao còn chưa đến?
“Công chúa, Thập Lục công tử sợ là bận việc gì, trời đêm giá rét, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, để bị ốm thì phải làm sao?” Cung nữ lại giúp nàng phủ thêm áo choàng, cầu khẩn nói.
“Không, chờ một chút, hắn nhất định sẽ tới!” Nam Cung Tuyết cố mỉm cười, xoa xoa đôi bàn tay, cuộn thân thể thành một khối.
Một bóng dáng màu đen chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng nàng.
Thấy bóng lưng nhỏ nhắn của nàng đang phát run, trong lòng Thập Lục muốn lăng trì chính mình mấy ngàn lần. . . . . .
“Cửu công chúa. . . . . .” Thập Lục gọi nàng một tiếng.
Nam Cung Tuyết trợn to hai mắt, lòng tràn đầy vui vẻ nói: “Thập Lục ca ca!”
“Ừ, là ta. . . . . .” Thập lục giấu cánh tay bị thương sau lưng, đưa tay trái ra ôm lấy đầu vai của nàng.
“Ta đã nói, gọi ta là Tiểu Tuyết rồi mà.” Nam Cung Tuyết nhìn chằm chằm mắt to ngập nước, chợt có chút kích động muốn hôn hắn, chỉ là không dám thực hiện.
“Được, Tiểu Tuyết.” Thập Lục cười nhạt một tiếng, sức lực ôm lấy bả vai nàng lại tăng thêm vài phần. . . . . .