Editor: Hoa Trong Tuyết.
Trong huyễn cảnh, người áo đen trước mặt Mộc Thất ngày càng nhiều, hình như giết mãi không hết.
"Vương phi, cái huyễn cảnh này lập đi lập lại liên tục, chúng ta làm thế nào để đi ra ngoài?" Nguyên Tái cầm kiếm ra tay vừa chuẩn vừa ngoan(độc), tuy nhiên lại không có nửa giọt máu rơi xuống.
Bởi vì những người này do Ám Dạ dùng ảo cảnh tạo ra, căn bản không hề tồn tại!
Mộc Thất nhíu chặt chân mày, Nguyên Tái nói không sai, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, những người này sẽ không cho bọn họ cơ hội tìm được lối ra.
Ánh mắt của nàng quét bốn phía, chỉ thấy trong nhóm người áo đen có một người có khắc hình xăm quỷ ưng màu đỏ trên trán.
Nàn biết hình xăm này, trước đây khi giao chiến với Ám Dạ, nàng cũng nhìn thấy trên cổ tay của hắn xuất hiện hình xăm như vậy!
Nghe nói vu sư Miêu Cương khi tạo ảo cảnh trong tình huống đặt biệt có thể đặt biệt tạo ra ảo cảnh tương thông với huyết mạch của chính mình, dùng cái này điều khiển người trong ảo cảnh.
Vậy người có hình xăm quỷ ưng trên trán chính là người có sinh mạch của Ám Dạ!
Mộc Thất nâng lên khóe miệng, nói với người sau lưng: "Nguyên Tái, ngươi hỗ trợ cho ta!"
Dứt lời, Mộc Thất vận khinh công nhảy lên, đạp vào bả vai người áo đen nhanh chóng bước qua.
Nàng vận đủ nội lực, đạp tuyết kiếm trong tay bỗng nhiên dài thành hai thước, xuất chiêu tạo ra kiếm khí, kiếm khí hóa hình thể xông tới——
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, Mộc Thất cảm thấy có một luồng lực thật lớn đang chống đỡ, làm cho nội lực của nàng tăng thêm vài phần.
Sau tiếng nổ, tất cả ảo cảnh trước mắt biến mất khôi phục lại hình dáng giống như trước khi nàng và Nguyên Tái bước vào.
Nàng phá trận!
Mộc Thất giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thanh bảo kiếm ánh lên ánh sáng lạnh lẽo cắm vào trong tường —— là ‘ Vân Thất ’!
"Tiểu Thất......" Không đợi Mộc Thất di chuyển, đôi cánh tay cường thế đã cuốn lấy nàng ôm vào trong ngực.
Nhánh tóc đen mềm mại xuất hiện trong mắt Mộc Thất, mang theo hương sen thơm nhàng nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.
Mộc Thất nghe được âm thanh Sở Vân Mộ thở phào nhẹ nhõm, dùng sức ôm nàng chặt thêm mấy phần.
"A Sở, ta không sao." Mộc Thất khẽ quay đầu lại nói.
"Đừng nói chuyện, để cho ta ôm nàng một chút." Sở Vân Mộ vùi đầu vào tóc nàng, chợt có loại cảm giác mất đi rồi lại tìm thấy.
Vì nữ tử hắn yêu thương, dĩ nhiên hắn phải lo sợ!
Hắn sợ Tiểu Thất lọt vào ảo cảnh nguy hiểm giống như trước đây, hắn sợ sẽ không còn nhìn thấy nụ cười ấm áp của nàng......
Mộc Thất vỗ vỗ đôi tay thon dài lạnh lẽo của Sở Vân Mộ, A Sở của nàng ——
Người đời đều nói nhiếp chính vương nước Đại Lịch lòng dạ ác độc vô tình, nhưng e rằng trên đời này không có nam tử nào có thể si tình hơn hắn. Hắn không dễ dàng động tâm, một khi động tâm thì toàn bộ nhu tình một đời cũng chỉ dành trọn cho một người.
Nàng có thể gặp được một nam tử tốt đẹp đến nhường này, chính là phúc khí lớn nhất đời này của nàng......
Một lát sau, Sở Vân Mộ ngước mắt, nắm chặt tay Mộc Thất, lạnh lùng nói: "Truyền lệnh xuống, trước lúc hừng đông, huyết tẩy vây cánh của Ám Dạ, phá tan hang ổ của hắn!"
"Đợi đã nào...!" Mộc Thất bỗng nhiên nói: "Ta muốn tự tay làm thịt Ám Dạ, ném thi thể của hắn vào sông làm mồi cho cá ăn!"
"Dạ!" Nguyên Lẫm và Nguyên Tái cùng nói.
Xem ra lần này vương gia và vương phi đều nổi giận rồi, hậu quả cũng không thể tưởng tượng được....
Tối nay ánh trăng đỏ thẫm, nhất định là một đêm máu tanh huyết tẩy!
Bên kia, Tô Vọng Ngôn từ trong lời nói của Cẩm Tô biết Mộc Thất đã an toàn, nắm tay siết chặt cuối cùng cũng thả lỏng, trong lòng bàn tay tràn ướt đẫm mồ hôi.
"Với tính tình của nàng, tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Miêu Cương Vương và quốc sư, không quậy cho vương cung Miêu Cương náo loạn nhất định nàng sẽ không để yên." Khóe miệng Tô Vọng Ngôn hiện lên nụ cười dịu dàng, trong đầu tràn nhập dáng vẻ mỹ lệ của Mộc Nguyệt Lương.
Hắn nhớ rất rõ bóng dáng lanh lợi hoạt bác trước đây của nàng khi nàng phẫn nam trang, cho dù là một cái nhăn mày một nụ cười, cũng khắc thật sâu trong lòng hắn......
Trong đêm tối, thập tam sát giống như mị ảnh bao vây vương cung Miêu Cương, tất cả người có liên quan với quốc sư Ám Dạ, bao gồm thủ hạ của Miêu Cương vương là bảy đại vu sư, đều bị diệt khẩu hủy thi, không ai thoát khỏi.
Thập tam sát rất nhanh đã đào ra được hang ổ của Ám Dạ—— thánh đàn địa cung!
Thám tử đưa đến tin tức, quốc sư Ám Dạ cũng không có rời khỏi vương cung, mà núp ở thánh đàn dưới lòng đất, nơi đó có rất nhiều tai mắt của hắn.
Bên ngoài thánh đàn có rất nhiều cơ quan, người bình thường rất khó đến gần nơi đó.
Chỉ cần không cẩn thận chạm vào cơ quan, nước thủy ngân sẽ phun trào, coi như khinh công tốt đến đâu cũng trốn không kịp, sẽ bị độc chết ở đó!
Mộc Thất tỉ mỉ nhìn bản đồ trong tay ngẫm nghĩ, bất kỳ cơ quan nào cũng sẽ có khuyết điểm, cho dù có phải đào sâu ba thước đất nàng cũng nhất định diệt sạch đồng đản của Ám Dạ!
Đúng vào lúc này, Trầm Xuân vội vã báo: "Tiểu thư, Miêu Cương vương bị thích khách tấn công, hắn phái một nhóm binh lính đến tẩm điện của tiểu thư! Nếu lúc này người không có mặt trong tẩm điện, nhất định hắn sẽ vu cho người tội danh cấu kết với thích khách? Chúng ta nhất định không thể để lão già kia bắt được nhược điểm!"
Mộc Thất cười lạnh, xem ra kế hoạch thứ hai của Miêu Cương vương là để cho Ám Dạ vây nàng trong ảo cảnh, sau đó úp tội danh cấu kết với thích khách lên đầu nàng, dùng lý do này uy hiếp nàng luyện thuốc trường sinh cho hắn.
Nếu nàng không đồng ý, Miêu Cương vương sẽ tung tin tức này ra ngoài, như vậy nàng sẽ đắt tội cả hai nước Đại Lịch và Miêu Cương, đến lúc đó không thể không quy thuận Miêu Cương, để cho hắn sử dụng.
Mà Ám Dạ lại có tính toán khác, hắn nghe mệnh Miêu Cương vương chỉ là tùy cơ ứng biến, thật ra điều hắn thật sự muốn là có thể trừ bỏ Mộc Thất và nhiếp chính vương Sở Vân Mộ, nhìn trận pháp hắn bày trong ảo cảnh cũng đủ biết được, hắn không hề có ý nương tay với Mộc Thất.
Trầm Xuân vừa mới dứt lời, ngẩng đầu đã thấy nữ tử trước mắt biến mất không dấu vết.
"Mở cửa, vương thượng có lệnh, điều tra kỹ trong cung, tìm ra tung tích thích khách!" Một đám binh lính gấp gáp đập của phòng Mộc Thất, chỉ thấy ánh nến trong phòng chậm rãi sáng lên, bóng dáng nhỏ nhắn uyển chuyển nhanh chóng hiện rõ trước mắt mọi người.
Trong lời đồn dung mạo của Trăn Dương quận chúa như thiên tiên quả thật không sai, dung nhan so với mỹ nhân Miêu Cương đẹp hơn gấp trăm lần!
Bọn binh lính nghĩ đi nghĩ lại, máu nóng không khỏi sục sôi......
Ken két!
Cửa mở rộng, một chưởng lực mạnh mẽ quét qua, tát vào mặt một hàng