“Vân Nhược Điệp?” Tần Ngạo ngẩn ra, đột nhiên hé ra một nụ cười tuyệt
mỹ nói: “A, không nghĩ tới ái phi hóa ra là mỹ nhân tài mạo song toàn như vậy,
thật ra Trẫm nhìn nhầm! Vì bồi thường, đêm nay Trẫm ở tẩm cung của nàng, thế
nào?”
Vân Hiểu Nguyệt nghe vậy, nhịn không được ngẩng mặt lên trời xem thường.
Chết tiệt! Đùa à? Cũng không phải nam kĩ, dùng thân thể để bồi thường? Ngươi muốn
thế, ta thì không, nếu bị Ngải Tư (độc tố gây nên HIV), ta không phải thảm
sao!
Xét thấy trước mắt mình vẫn cần phải dựa vào hắn, Vân Hiểu Nguyệt cưỡng
chế tức giận, châm biếm mà nói: “Hoàng Thượng, người ngày lo việc nước, nô tì
như thế nào có thể làm cho người mệt nhọc? Lại nói, vốn là là nô tì xấu xí làm
Hoàng Thượng kinh hãi, tội ở nô tì, nô tì về tẩm cung, tự mình trừng phạt!”
Đưa tay dùng sức kéo Huyên nhi quỳ đến bây giờ, Vân Hiểu Nguyệt hạ
thấp người thi lễ, lui về phía rừng cây nhỏ!
“Khoan đã! Vân Nhược Điệp, nàng xác định ngươi không nhớ Trẫm? Như vậy,
nàng có nhớ nàng tiến cung như thế nào hay không?” Tần Ngạo ngăn Vân Hiểu Nguyệt.
“Hoàng Thượng tha thứ, nô tỳ đã không còn nhớ rõ! Nhưng, nhớ thì như
thế nào, không nhớ thì như thế nào? Người là Hoàng Thượng, thừa thêm ta không
nhiều, mà thiếu ta cũng không ít, người hãy coi như chưa thấy ta, không phải được
rồi sao!” Dừng lại một chút, Vân Hiểu Nguyệt không kiên nhẫn, không muốn nói ẩn
ý, liền nói trắng ra.
“Ha ha. . . Không hổ là hòn ngọc quý trên tay Vân Thừa tướng, Trẫm
không thể không nói, chiêu lạt mềm buộc chặt này của nàng, xác thực khiến cho
Trẫm chú ý!” Tần Ngạo tà mị nở nụ cười.
Hãn, yêu nghiệt này, thật là cuồng tự kỷ!
“Hoàng Thượng, ta nghĩ người hiểu nhầm rồi! Đầu tiên, ta ở tại tẩm
cung hơn một tháng, đêm nay là lần đầu tiên đi ra ngoài đi bộ, không nghĩ tới đụng
tới Hoàng Thượng. Tiếp theo, nếu người không tự xưng ‘Trẫm’, ta căn bản không
biết người là Hoàng Thượng, không cần phải lạt mềm buộc chặt? Như vậy, vì chứng
minh trong sạch của ta, ta lập tức cách xa người, không bước ra khỏi tẩm cung nửa
bước, thế nào?” Xoay người, Vân Hiểu Nguyệt nheo lại mắt, lạnh lùng nói.
“Nàng không muốn nhìn thấy Trẫm như vậy sao? Trẫm nhớ rõ lúc trước
nàng là lấy cái chết ép Vân Thừa tướng tiến cung, sao rồi, nha hoàn của nàng
không nói cho ngươi ư?” Chậm rãi về phía trước, đứng trước mặt Vân Hiểu Nguyệt,
Tần Ngạo hứng thú hỏi.
“Có nói! Bất quá, nô tì không nhớ rõ trước kia có phải thật sự mỗi
ngày ngóng trông Hoàng Thượng hay không, vậy nên quên thôi! Ai muốn thị tẩm thì
người đó làm, có lẽ trong cung có rất nhiều mỹ nhân muốn thị tẩm đó!” Mở mắt,
Vân Hiểu Nguyệt không ngại nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Ngạo, nói từng chữ một.
“Thú vị, thật sự là rất thú vị! Nữ nhi được Vân tướng dạy dỗ, quả
nhiên là không giống người thường! Trẫm là lần đầu tiên bị một nữ nhân cự tuyệt,
thực mới mẻ! Tốt, đêm nay Trẫm bỏ qua nàng, bất quá, nàng là phi tử của Trẫm,
có thị tẩm hay không, không phải nàng nói mà được, mà là Trẫm! Đêm dài gió lạnh,
ái phi sớm trở về nghỉ ngơi đi, ha?” Nâng lên khuôn mặt của Vân Hiểu Nguyệt, Tần
Ngạo mỉm cười nói.
Giương mắt thật sâu nhìn con ngươi đen hàm chứa ý cười xinh đẹp trước
mắt, khuôn mặt hứng thú làm cho Vân Hiểu Nguyệt tức giận, dùng một chút lực, giật
khỏi tay hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ: “Tuy nói nô tì mất trí nhớ, nhưng không
nhắc tới nô tì đã thay đổi, đúng không! Cái gọi là: oan có đầu, nợ có chủ, nô
tì dù gì cũng suýt đi đời nhà ma, như thế nào cũng phải có cách để nói ‘không’
chứ?”
“Cách nói? Thú vị! Nàng muốn Trẫm bồi thường như thế nào?” Tần Ngạo
nghe vậy, nhịn không được cười to ra tiếng, hưng trí bừng bừng hỏi.
“Rất đơn giản! Khi nào nô tì không thích Hoàng Thượng như trước, nô
tì không thị tẩm!” Nhún nhún vai, Vân Hiểu Nguyệt đạm cười trả lời.
“Ách? Thú vị! Toàn bộ nữ nhân Thanh Long quốc, đều mơ tưởng được lên
giường rồng của Trẫm, không nghĩ tới nàng mất trí nhớ, phòng trừ Trẫm như
rắn rết! Trẫm thật đúng là muốn biết, trong cái đầu xinh đẹp này, rốt cuộc đang
suy nghĩ gì?” Tần Ngạo nao nao, cười đến tà tứ.
“Hoàng Thượng thật muốn biết?” Vân Hiểu Nguyệt tâm tư vừa động, cười
xấu xa hỏi.
“Ừ, nói nghe một chút?”
“Nô tì nghĩ! Hoàng Thượng có hậu cung ba ngàn, mỗi ngày sủng hạnh một
người cũng đủ việc làm cho người, còn muốn xử lý quốc sự nặng nề, nhất định thực
vất vả! Nô tì xem Hoàng Thượng đôi mắt biến thành màu đen, ánh mắt đục ngầu, cước
bộ nhẹ hẫng, nhất định là trong khoảng thời gian này mệt muốn chết rồi, làm phi
tử, nên lo lắng cho người! Phải biết rằng, chuyện như vậy, nếu còn làm sẽ làm bị
thương thân thể mình, nếu bị thương, cho dù uống nhiều thuốc bổ cũng sẽ không
được như cũ! Hoàng Thượng là con trời, ta nghĩ, nữ tử toàn bộ đại lục khẳng định
đều ngưỡng mộ không thôi, nếu người có sơ xuất gì, vậy phải làm như thế nào?
Chuyện của người khác nô tì không xen vào, nhưng là nô tì mong có thể quản được
chuyện của mình! Cho nên nói, nô tì đây đều là lo lắng vì Hoàng Thượng, người
nói đi?” Vân Hiểu Nguyệt ý nói đúng là vì đồ háo sắc như hắn mà lo lắng, nên phải
cảm tạ mình thật tốt mới đúng!
“Xì!” Không đợi Tần Ngạo có phản ứng, Tần Vũ một bên nhịn không được
cười lên tiếng, “Hoàng huynh, vị nương nương này nói rất đúng! Người xem xem, từ
khi người đăng cơ tới nay, hàng đêm có mỹ nhân thị tẩm, thân thể càng ngày càng
đơn bạc, uống thuốc bổ như thế nào cũng vô dụng, thì ra là thế! Trách không được
người đăng cơ lâu như vậy, hoàn toàn không có long thai, đệ cũng vội muốn chết,
huống chi là mẫu hậu? Ừ, nhìn kỹ xem, quả nhiên là đôi mắt biến thành màu đen,
ánh mắt đục ngầu cộng thêm bước chân nhẹ hẫng, hoàng huynh, nên cấm dục, sau đó
dưỡng thân, biết không?” Đi đến bên người Tần Ngạo, Tần Vũ dạo qua một vòng, gật
đầu phụ họa Vân Hiểu Nguyệt, chẳng qua, khuôn mặt tươi cười cùng ánh mắt trêu
chọc, khiến cho ai nhìn thực khó chịu, ít nhất Vân Hiểu Nguyệt xem, tiểu tử này
rõ ràng là tới trêu chọc!
“Vân Nhược Điệp, ý của nàng là, Trẫm nên cảm kích hảo ý nhắc nhở
của nàng? Nàng có biết hay không, Trẫm lúc nào cũng có thể lấy được đầu của
nàng xuống?” Tần Ngạo với ánh mắt tức giận, ngữ khí cũng lạnh lùng hơn hẳn.
Hãn! Uy hiếp? Who sợ Who?
“Người là Hoàng Thượng, nô tì là một nữ tử tay trói gà không chặt,
người là vua của một nước, chỉ cần mở miệng, sẽ có rất nhiều người rơi đầu, muốn
lấy đầu của nô tì, tự nhiên dễ như trở bàn tay! Cho dù người hiện tại giết nô
tì, cũng sẽ không có ai dám ý kiến! Bất quá Hoàng Thượng à, cái gọi là lời thật
thì khó nghe, nô tì chẳng qua nói ra lời trong lòng mình, nếu người cảm thấy lời
của nô tì làm cho người không thoải mái, vậy người giết ta đi là được!” Trong
lòng khinh bỉ, trong tay Vân Hiểu Nguyệt đã rút sẵn một cây ngân châm, chỉ cần
hoàng đế chết tiệt này xuống tay với mình, liền thưởng hắn một châm, khiến hắn
ngất đi rồi nói sau.
“Ha ha. . . Hay một câu lời thật thì khó nghe! Điệp phi của Trẫm, quả
thật là nữ tử lạ kì! Vũ đệ, ngươi nói xem?” Ánh mắt Tần Ngạo chợt lóe sáng, đột
nhiên cười ha hả, nói với Tần Vũ.
“Đúng vậy! Không hổ là được Vân tướng một tay dạy dỗ, Trần Dật nói
không sai, Điệp phi nương nương trí tuệ hơn người, thần đệ bội phục!” Tần Vũ
yên lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt, vẻ mặt tán thưởng cùng thưởng thức, chẳng qua,
ánh mắt hắn giống như tiếc hận, lại giống như bất đắc dĩ, Vân Hiểu Nguyệt thấy
rõ ràng! Trong lòng rùng mình, nghi hoặc không thôi!
“Tiểu Điệp nhi của Trẫm huệ chất lan tâm, sao Trẫm nỡ giết được? Được
rồi, bắt đầu từ ngày mai, Trẫm sẽ đến thăm tiểu Điệp nhi nhiều hơn, tranh thủ sớm
ngày làm cho Điệp nhi cam tâm tình nguyện yêu thương Trẫm, tiểu Điệp nhi ngoan,
ngày mai gặp lại!” Ngả ngớn sờ sờ khuôn mặt của Vân Hiểu Nguyệt rồi cười, Tần
Ngạo tà cười xoay người nghênh ngang mà đi!
Tần Ngạo trước một câu tiểu Điệp nhi, sau một câu tiểu Điệp nhi, khiến
cho Vân Hiểu Nguyệt cả người nổi da gà, thấy Tần Ngạo xoay người, Vân Hiểu Nguyệt
vội vàng ôm lấy cánh tay mình, vẻ mặt chán ghét liếc mắt nhìn bóng dáng Tần Ngạo
một cái, mở miệng: “Cung tiễn Hoàng Thượng!” Sau đó lôi Huyên nhi đang quỳ, đi
về Sắc Điệp cung!
Biểu tình của Vân Hiểu Nguyệt lọt vào trong mắt Tần Vũ, hắn hơi dao
động, trong ánh mắt xinh đẹp tràn ra một tia tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú,
nhìn theo Vân Hiểu Nguyệt biến mất ở rừng cây nhỏ, đuổi theo Tần Ngạo.