Ánh trăng tối nay thật đặc biệt, Vân Hiểu Nguyệt lững thững đi ở cầu
đá làm bằng bạch ngọc, cảm thụ làn gió nhẹ phẩy, nhìn bóng cây lắc lư, ánh
trăng như nước, cảnh sắc như mộng, tất cả đều u tĩnh, tĩnh như đáy nước, ngay cả
tiếng hít thở đều mơ hồ như vậy.
Bầu trời xanh lam ban ngày không có vẻ tĩnh được như vậy, hài hòa
như vậy, đẹp như vậy. Ngoại trừ một vòng trăng sáng cùng vài ánh sao, cơ hồ đều
bị màn đêm bao phủ, không thấy một chút tạp trần. Ngay cả mây đen mông lung
ngày đó, giờ phút này cũng giống mĩ nhân ngư xinh đẹp đang ngủ say, chim chóc
kêu rộn ràng, giờ phút này cũng say dưới ánh trăng! Vài đợt gió nhẹ chơi đùa với
cây cỏ giống trò chơi của hài đồng, nhánh cây theo làn gió nhẹ nhàng lay động,
chiếu cái bóng dài trên mặt đất, rất dài…
“Huyên nhi, em nói xem, nếu người cùng người, có thể giống như trăng
và sao hài hòa ở chung thì thật tốt! Đáng tiếc, phong cảnh có đẹp đến đâu, nếu
có tranh đấu xấu xí, chính là làm mất đi ý nhị ban đầu!” Đứng ở bờ chiếc hồ nhỏ
ven rừng cây, nhìn ánh trăng trầm tĩnh, nhìn hồ nước như họa, nhìn cung điện
huy hoàng bờ bên kia, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được thở dài nói.
“Nương nương, người tài mạo song toàn như vậy, Hoàng Thượng một ngày
nào đó sẽ chú ý tới người, cho đến một lúc, người nhất định trở thành hoàng phi
được sủng ái nhất, sau đó mang thai hoàng tử! Nương nương, người đừng thương
tâm!” Nhìn biểu tình ưu thương củaVân Hiểu Nguyệt, Huyên nhi nghẹn ngào an ủi
nói.
“Đứa ngốc!” Vân Hiểu Nguyệt thật sâu thở dài: Huyên nhi, ta không phải
Nhược Điệp, em như thế nào hiểu được?
“Ta không phải vì chuyện này mà thương tâm, Huyên nhi, kỳ thật, cuộc
sống như vậy, ta thực vừa lòng! Nếu có thể, ta nguyện cả đời sống ở Sắc Điệp
Cung, tốt nhất là để Hoàng Thượng vĩnh viễn quên ta, vĩnh viễn bỏ qua ta, thật
sự là một chuyện vui rất hạnh phúc!” Khóe miệng nở rộ tươi cười xinh đẹp, Vân
Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.
“A. . . Vì cái gì?”
“Nha đầu ngốc, về sau em sẽ hiểu!” Huyên nhi ngơ ngác, khi ta bị
quên đi, cũng là lúc ta sẽ bỏ trốn! Đến lúc đó, ta nhất định mang em theo, hiện
tại, vẫn là không thể nói!
“Dạ!” Huyên nhi há mồm, không có nói thêm nữa.
“Huyên nhi, ta hát một khúc ca cho em nghe, được không?” Đột nhiên,
mấy con bướm nhỏ dừng ở trên tay Vân Hiểu Nguyệt, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên nhớ
tới mình thích nhất là ca hát, vui vẻ nói.
“Quá tuyệt vời! Tiếng nói của nương nương rất êm tai, chính là nương
nương hát rất nhỏ, Huyên nhi rất muốn nghe!” Tiểu nha hoàn hưng phấn mà nói.
“Nghe nhé!” Nhắm mắt lại, cảm thụ mùi hoa theo gió nhẹ lan tới, Vân
Hiểu Nguyệt mở miệng hát:
Khi bầu trời đen buông xuống,
Ánh sao lấp lánh nhập phòng,
Bay cùng nhau, trùng điệp,
Người đang nhớ ai.
Bầu trời sao rơi lệ,
Hoa cỏ cũng trở nên héo rũ,
Gió lạnh thổi, gió lạnh ùa về,
Chỉ cần có người ở bên.
Bay cùng nhau,
Hoa đã ngủ,
Một đôi lại một đôi mới,
Không sợ trời đêm,
Chỉ sợ cõi lòng tan nát,
Mặc kệ có mệt hay không,
Cũng không quản chốn nào.
Âm thanh của Vân Nhược Điệp thật sự vô cùng tốt, kiều thúy uyển chuyển,
giọng lại rất trong, phảng phất là âm thanh của tự nhiên, hát bài hát “Bay cùng
nhau” thật xúc động, làm cho Vân Hiểu Nguyệt chính mình nghe cũng thấy say mê
không thôi, Huyên nhi một bên, lại càng say mê hơn nữa!
Chủ tớ hai người một người hát đến quên tình, một người nghe đến mê
say, ai cũng không chú ý, cũng sẽ không nghĩ đến, bởi vì tiếng ca huyền diệu
này, lại đưa tới hai đại phiền toái!
Dư âm vương vấn dần dần biến mất, Vân Hiểu Nguyệt mở hai tay ra, mặc
cho gió nhẹ thổi bay lụa mỏng, cũng không quay đầu lại hỏi: “Huyên nhi, nếu ta
có thể theo gió mà đi, là một chuyện tuyệt vời cỡ nào, đáng tiếc, chỉ e quỳnh
lâu điện ngọc, cao không vượt nổi! Huyên nhi, Huyên nhi? Sao vậy, bị giọng hát
tuyệt vời êm tai của ta mà kinh sợ nói không ra lời rồi ư? Nương nương ta nếu
ca hát, dù là cả đại lục này e cũng không có người sánh bằng, khúc ca độc nhất
vô nhị này, ngày khác ta dạy cho em, thế nào?” Không nghe thấy lời đáp của tiểu
nha đầu bên người, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cười, trêu ghẹo.
“Bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, sau đó một giọng
nói tà mị trầm thấp truyền vào trong tai Vân Hiểu Nguyệt: “Quả nhiên là khúc
hay âm tuyệt, Trẫm chưa bao giờ nghe thấy điệu hát dân gian như vậy, như vậy
đi, mời ái phi hát khúc ca độc nhất vô nhị này cho Trẫm nghe một chút, được
không?”
Trẫm? Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, lập tức phản ứng, là tên Hoàng Thượng
chết tiệt kia? Muốn chết, sớm biết rằng sẽ dụ tới nam nhân này, ta sẽ không ca
hát !
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an!” Huyên nhi lập
tức quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ hành lễ.
“Tham kiến Hoàng Thượng!” Không tình nguyện xoay người cúi đầu, Vân
Hiểu Nguyệt hạ thấp người, hành lễ qua loa.
“Không biết ái phi là ở cung nào, ngẩng đầu cho Trẫm nhìn xem?” Đứng
ở tại chỗ, Tần Ngạo nhìn tố y nữ tử trước mắt, tò mò!
“Hồi Hoàng Thượng, nô tì xấu xí, sợ làm kinh ngạc thánh giá, không
xem cũng thế! Đêm lạnh, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể, nô tì cáo lui!”
Trong lòng hung hăng khinh bỉ Hoàng đế chết tiệt này, cổ họng Vân Hiểu Nguyệt,
rốt cục nói xong vài câu vẻ nho nhã vô nghĩa này, nhẹ nhàng đi tới bên người
Huyên nhi.
“Hoàng huynh, phi tử của huynh, hóa ra khinh thường huynh như vậy, mặt
cũng không cho huynh xem, làm cho thần đệ mở mắt! Ha ha. . .” Một bên Tần Vũ
nhìn động tác nhỏ của Vân Hiểu Nguyệt, nhịn không được trêu chọc!
Chết tiệt, tiểu tử nơi nào, dám chỉ trích động tác của ta? Để cho bổn
cô nương thấy rõ ràng, ngày sau báo thù! Vân Hiểu Nguyệt nổi trận lôi đình, ngẩng
đầu lên, thấy rõ bộ dáng của tiểu tử kia.
Mĩ nam! Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được tán thưởng dưới đáy lòng!
Nở rộ khuôn mặt tươi cười xấu xa, ngay cả hàng mi dày đen cũng nổi
lên gợn sóng ôn nhu, giống như vẫn đều mang theo ý cười, nhẹ nhàng, như ánh huyền
nguyệt sáng tỏ giữa trời đêm. Làn da trắng nõn, môi hồng, ngũ quan tuấn mỹ,
khuôn mặt hoàn mỹ, một thân cẩm bào màu xanh nhạt, càng ngọc thụ lâm phong, tuấn
mỹ dị thường!
“Oa! Hoàng huynh, không nghĩ tới trong cung của huynh còn cất giấu
giai nhân như thế!” Tần Vũ nhịn không được kinh ngạc: Tóc đen như thác dài đến
thắt lưng, làn mi liễu, mắt hạnh trong suốt, làn da mịn nhẵn như ngọc, môi anh
đào nhỏ nhắn không tô mà hồng, kiều diễm uyển chuyển, sợi tóc mai theo gió mềm
mại lướt trên mặt, thêm vài phần phong tình mê người, đôi mắt linh hoạt thông
minh chuyển động, một thân váy dài màu trắng thuần, eo nhỏ thắt chặt, đẹp không
tỳ vết, đẹp thanh thoát không vương khói lửa nhân gian, giống như tiên tử!
Hoàng huynh? Như vậy, đây là Hộ quốc vương gia? Hừ, bộ dạng xinh đẹp
như thế thì sao, cũng là cá mè một lứa, đáng ghét như nhau!
“Trẫm cũng không nghĩ tới! Ái phi ở trong cung nào? Nói nghe một
chút!” Câu hỏi không có đáp án vừa rồi, Tần Ngạo trong lòng giận, thanh âm cũng
lạnh lùng!
Không nói thì thôi, đã nói đến, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt thầm nguyền
rủa: nam nhân chết tiệt, đại sắc quỷ, lúc trước Nhược Điệp bất quá là làn da mẫn
cảm, ngươi liền mắng nàng, đá nàng, làm cho nàng một lòng muốn chết, hồn phi
phách tán, hiện tại bổn cô nương trị khỏi khuôn mặt, thấy ta xinh đẹp, liền động
sắc tâm, quá đáng!
Đột nhiên ngẩng đầu, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thẳng vào Hoàng Thượng,
“Yêu nghiệt!” Đột nhiên, trong đầu liền nhảy ra danh từ này!
Đó là khuôn mặt cuồng ngạo mang theo diễm lệ, mỗi một đường nét đều
tinh xảo vô cùng! Mày kiếm, một đôi mắt phượng như ánh hào quang, lại thâm thúy
u ám, thoạt nhìn tà ác yêu dị lại phong tình vạn chủng, tràn ngập dụ hoặc trí mạng!
Long bào được ánh trăng chiếu rọi, tỏa ra kim quang, một loại khí thế vương giả
uy chấn thiên hạ! Mặc dù Vân Hiểu Nguyệt chán ghét hắn, nhưng không thừa nhận
cũng không được, yêu nghiệt này, xác thực có mị lực làm điên đảo chúng sinh!
Ngẩn người vài giây, Vân Hiểu Nguyệt bên môi tràn ra một tia cười lạnh:
“Hoàng Thượng, nô tì là Vân Nhược Điệp, chính là Điệp phi bị người một cước đá
xuống giường, sau đó mất trí nhớ, không biết Hoàng Thượng, còn nhớ nô tì không?
Bất quá, nô tì đối người hoàn toàn đã không có ấn tượng, cho nên vừa rồi có
chút thất lễ, thỉnh thứ lỗi!”