“Điệp nhi, trong cung không giống như
trong nhà, trừ nha đầu Huyên Nhi ra, không có ai là bè bạn đâu, tất cả đều phải
dựa vào ngân lượng! Đây là mười vạn lượng ngân phiếu phụ thân cho con, cầm lấy!
Còn nữa, cha cũng kêu ta nói con biết, thị vệ thống lĩnh trong cung Tư Đồ Viễn,
kỳ thật là con của quản gia Vân gia ta, hắn đối với cha con rất trung thành và
tận tâm, lần này chuyện con bị thương là chính hắn cho chúng ta biết. Hắn vẫn
luôn âm thầm bảo vệ con, nhưng lần trước con lại bị thương ở ngay tẩm cung của
Hoàng Thượng nên hắn cũng không có biện pháp. Chứ nếu đã có hắn, con yên tâm,
không có kẻ nào thương tổn được con! Đây là cây sáo để triệu hồi hắn, con có việc
gì phân phó cứ thổi lên là được! “Uhm, nhận lấy đi.”
Vân phu nhân lấy trong lòng ra một tập
ngân phiếu dày cộm nhét vào tay Vân Hiểu Nguyệt, lại lấy ra một cây sáo nhỏ làm
bằng ngọc tinh xảo màu xanh biếc, bắt nàng đeo trên cổ!
“Mẹ. . .” Vân Hiểu Nguyệt nắm chặt ngân
phiếu trong tay, trong lòng cảm động vạn phần: cha mẹ thật tốt, thật giống cha
mẹ của mình ở địa cầu, đột nhiên nhớ lại, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt
rơi xuống.
“Hài tử ngốc, khóc cái gì? Aiz. . . Cha mẹ
thực thương con, Điệp nhi, nay con vào cung, chính là người của Hoàng gia, cha
mẹ cũng không có cách nào để che chở nữa, chỉ có thể hết sức cố gắng giúp đỡ
con, nên phải bảo trọng chính mình, biết không?” Vân phu nhân vừa nói vừa gạt lệ.
“Mẹ, người cùng cha cũng phải bảo trọng, cả
đại ca nữa! Đúng rồi, chuyện của con, nhất định đừng nói với đại ca, Điệp nhi
không muốn khơi mào mâu thuẫn giữa đại ca cùng Hoàng Thượng, được không?” Vân
Hiểu Nguyệt cất chỗ ngân phiếu đi, ôm Vân phu nhân nói.
“Được rồi! Tốt lắm, bây giờ thổi cây sáo
thử xem? Viễn nhi nhất định ở gần đây thôi! Võ công Viễn nhi cao cường, có hắn
bảo vệ, ta và phụ thân con yên tâm hơn!” Vân phu nhân cầm một cái khăn lụa lau
đi nước mắt trên mặt Vân Hiểu Nguyệt, rồi đưa cây sáo ngọc cho nàng.
“Dạ!” Vân Hiểu Nguyệt vô cùng cao hứng!
Nam tử võ công cao cường, là đại hiệp nha,
thật muốn xem xem là bộ dáng gì!
Vân Hiểu Nguyệt liền đưa cây sáo lên miệng,
dùng sức thổi. Một tiếng “Đinh. . .” thanh thúy mà kỳ quái vang lên, rồi một
thân ảnh màu đen từ cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, quỳ rạp xuống đất: “Tư Đồ Viễn
bái kiến phu nhân, bái kiến Điệp phi nương nương!”
“Tư Đồ Viễn?” Vân Hiểu Nguyệt đứng lên, đi
tới bên người hắn, “Miễn lễ!”
“Tạ nương nương!” Nam tử đứng dậy, đầu cúi
xuống.
Oaaa, thực sự là trai đẹp, tốt! Thấy rõ tướng
mạo Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được thầm tán thưởng!
Khuôn mặt mịn màng trắng nõn, lộ ra rõ
ràng những góc cạnh tuấn mỹ lãnh diễm (đẹp đẽ lạnh lùng); đôi mắt đen thẳm
thâm thúy, mục quang lạnh lẽo mà lại mê người; hàng mi dày rợp, sống mũi cao thẳng,
thân hình tuyệt mỹ. Dáng vẻ đàng hoàng cao quý lại tao nhã này không giống một
hộ vệ chút nào, mà cứ như là một vương tử, công tử này, quá mức lãnh diễm!
Đi một vòng quanh Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu
Nguyệt tò mò hỏi: “Huynh là thống lĩnh thị vệ trong Hoàng cung?”
“Phải, nương nương!”
“Huynh luôn luôn âm thầm bảo vệ ta, không
ai phát hiện sao?”
“Nương nương, Tư Đồ Viễn vẫn rất để ý,
không bị ai phát hiện!”
“A. . . Như vậy thì, võ công của huynh rất
cao sao?” Vân Hiểu Nguyệt đến đây hứng chí: Ha ha, thế này không phải là có sẵn
sư phụ rồi sao? Hơn nữa lại lại rất đẹp trai, thật khiến người ta thoải mái, được
lắm!
“Nương nương, Tư Đồ Viễn không dám nhận mình
giỏi nhất, nhưng ở Hoàng cung này, vẫn là số một số hai!” Soái ca trả lời rất
cung kính, nhưng trong giọng nói tràn đầy tự tin, Vân Hiểu Nguyệt nghe là biết!
“Thật tốt! Mẹ, đây không phải là tỏ vẻ chứ,
vị Tư Đồ Viễn này về sau chỉ ta mới có thể chi phối đúng không?” Quay đầu, Vân
Hiểu Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy! Viễn nhi từ nhỏ đã được cha con
đưa đi học võ, hắn là hộ vệ bí mật chúng ta huấn luyện cho con, nay con đã trưởng
thành, đương nhiên chỉ có con mới có thể chi phối! Như thế nào? Con có chuyện
trọng yếu cần Viễn nhi đi làm sao? Yên tâm đi, Viễn nhi là đứa trẻ tốt, có thể
tin tưởng, con yên tâm giao cho hắn đi làm đi!” Vân phu nhân cười tủm tỉm nói.
“Hộ vệ bí mật của con ư…” Vân Hiểu Nguyệt
chăm chú xem xét khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của hắn, trong lòng rộn ràng: hắc hắc,
Soái ca này là của ta, Vân Thừa tướng à, ta thật sự là yêu ông chết mất!
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì trọng yếu, chỉ là con nghĩ buổi tối
hôm nay để hắn bắt đầu dạy võ cho con, không biết có được không?” Vân Hiểu Nguyệt
ngọt ngào tươi cười.
“Điệp nhi muốn tập võ?” Vân phu nhân kêu sợ hãi một tiếng, lập tức
ngăn cản: “Như vậy sao được? Con là nương nương, tập võ làm gì? Hơn nữa, có Viễn
nhi bảo vệ, cũng sẽ không có việc gì!”
“Mẹ. . . Nếu con có năng lực tự bảo vệ mình thì lần trước cũng sẽ
không chịu trọng thương như vậy! Được rồi, quyết định như vậy đi, con chỉ là học
một ít để phòng thân mà thôi, chứ không phải muốn học để chém giết. Được
không?” Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng thuyết phục!
“Chuyện này… cũng đúng! Viễn nhi, ngươi ra vào tẩm cung của Điệp nhi
phải thật cẩn thận, không sẽ hủy hoại danh tiết Điệp nhi, nhớ kỹ chưa?”
“Rõ!”
“Tốt lắm, buổi tối hôm nay huynh đến phòng ngủ của ta, ta có chút
chuyện muốn hỏi cho rõ ràng!” Vân Hiểu Nguyệt phân phó nói.
“Rõ! Nương nương, có người đến, Tư Đồ Viễn cáo lui trước!” Vừa dứt lời,
chỉ thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, soái ca liền biến mất không thấy đâu!
“Hảo công phu!” Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cảm phục nói.
Chính mình là sát thủ, tự nhiên từng học qua rất nhiều võ công, bất
quá, tốc độ giống như vậy mình tuyệt đối không làm được, vì thế, càng thêm kiên
định quyết tâm học tập tốt!
“Nương nương, phu nhân, trà đến đây!” Một hồi lâu sau, tiếng bước
chân Huyên Nhi truyền đến, sau đó nàng bưng nước trà, đẩy cửa mà vào.
“Được! Huyên nhi, ta muốn cùng mẹ trò chuyện, em canh chừng ở cửa, đừng
cho bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy!” Vân Hiểu Nguyệt ngồi trở lại ghế dựa,
phân phó nói.
“Dạ!” Huyên Nhi ngoan ngoãn lui ra, Vân Hiểu Nguyệt tựa vào ghế
trên, cùng mỹ nhân mẫu thân ở dị giới này nói những điều cần nói, đương nhiên,
chuyện nói nhiều nhất là giúp nàng nhớ lại những chuyện xưa từ nhỏ đến lớn của
Vân Nhược Điệp!