Một buổi chiều, Vân Hiểu Nguyệt cùng mỹ nhân mẫu thân dùng bữa, nói
chuyện phiếm. Đến tận khi mặt trời ngả về tây, Vân phu nhân dù lưu luyến không
muốn rời Vân Hiểu Nguyệt cũng đành cáo biệt, cùng thị nữ xuất cung,.
Nghe Vân phu nhân kể chuyện, Vân Hiểu Nguyệt hiểu được rất nhiều
chuyện của Vân Nhược Điệp, trong lòng càng thông cảm với nữ tử yếu đuối huệ chất
lan tâm này, cũng càng thêm kiên quyết phải nhanh chóng luyện tập võ nghệ, sớm
ngày ra khỏi cung. Cho nên vừa mới tắm rửa xong, nàng liền lệnh cho Huyên Nhi
cùng thị nữ lui đi, thổi cây sáo nhỏ.
“Tham kiến Điệp phi nương nương!” Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, Tư
Đồ Viễn từ cửa sổ tiến vào, quỳ rạp xuống đất.
“Ta nghĩ sẽ bái huynh làm sư phụ, được chứ?” Vân Hiểu Nguyệt tiến tới,
tự tay nâng Tư Đồ soái ca dậy, cười tủm tỉm hỏi.
“Nương nương thân thể đáng ngàn vàng, không nên mệt nhọc quá mức! Đã
có Tư Đồ Viễn bảo vệ, nương nương cứ yên tâm đi!” Mắt nhìn xuống, Tư Đồ Viễn mặt
không chút thay đổi trả lời.
“Huynh không muốn dạy ta?” Vân Hiểu Nguyệt liền nâng lên khuôn mặt hắn,
cười nhẹ hỏi.
“Nương nương, xin tự trọng!” Tư Đồ Viễn ngẩn ra, nhanh chóng lui ra
phía sau, dựa vào đến sát tường, cặp mắt mê người kia thủy chung không nhìn về
phía Vân Hiểu Nguyệt.
“Tư Đồ Viễn, mẫu thân huynh không dạy huynh khi nói chuyện với người
khác, phải nhìn vào mắt họ sao? Đây là lễ phép tối thiểu, nhìn ta, nói cho ta
biết, huynh không muốn dạy võ cho ta, để người khác khi dễ ta, đúng không?” Vân
Hiểu Nguyệt mặt lạnh đi, tiến lên vài bước, bức hắn vào góc tường, gắt gao theo
dõi sắc mặt hắn.
Hừ! Không dạy ta? Ta đố huynh làm được! Vân Hiểu Nguyệt ta muốn làm gì, không có chuyện làm
không được!
“Nương nương, người…” Tư Đồ Viễn cả người
chấn động, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ ẩn chứa tức giận của
Vân Hiểu Nguyệt, nhất thời nói không ra lời.
“Ta làm sao? Cha ta cho huynh bảo vệ ta, vậy
khi ta bị hoàng đế kia khi dễ, huynh ở đâu? Khi ta bị Nhu phi hãm hại, ngươi ở
đâu? Tư Đồ Viễn, huynh còn dám nói ngươi sẽ bảo vệ ta à? Huynh không phải mong
ta sớm chết một chút, để huynh được giải thoát, không cần cả ngày bí mật bảo vệ
ta, đúng không?” Vân Hiểu Nguyệt dùng sức nhéo đùi mình một cái, cảm giác đau
nhức lảm cho mắt nàng nhanh chóng dâng lên một màng mỏng, nước mắt trào ra,
thanh âm cũng đã trở nên nghẹn ngào!
Má ơi, đau quá đi! Tư Đồ Viễn, huynh mà
không đáp ứng ta, ta sẽ dùng sắc câu dẫn!
“Nương… Nương nương, người đừng khóc! Ta đồng
ý với người, được không?” Thấy nữ tử trước mắt thương tâm muốn chết, bộ dáng lê
hoa đái vũ làm cho Tư Đồ Viễn đau lòng không thôi, đôi mắt đen xinh đẹp vốn lạnh
lùng, nay tràn đầy đầy đau xót cùng áy náy, vội vàng đầu hàng!
“Thật chứ?” Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ cao hứng,
kinh hỉ tiến tới hỏi, vô tình, gần như dựa hẳn vào trong lòng hắn.
“Ta… Ta dạy người! Nhưng mà, người cũng
không nên…” Khuôn mặt trắng nõn liền đỏ ửng một cách đầy khả nghi, Tư Đồ Viễn
ánh mắt né tránh, hai tay nắm chặt, thân thể căng cứng, dán vào chân tường lắp
bắp nói.
“Ta? Ta thì sao?” Vân Hiểu Nguyệt thấy bộ dáng thẹn thùng khẩn
trương của “soái ca lãnh khốc”, cảm thấy cực kỳ thú vị, bèn nổi ý xấu muốn trêu
cợt hắn, kiễng mũi chân lên dựa vào càng sát.
“Cái kia… Nương nương, nam nữ… Nam nữ thụ thụ bất thân, người lùi
ra được không?” Tư Đồ Viễn khẩn trương nói, rồi nhắm nhanh đôi mắt, hàng mi dài
khẽ run, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Chậc chậc, Viễn sư phụ, huynh không cần khẩn trương như vậy đâu!
Huynh như vậy, về sau dạy ta thế nào được? Mở mắt nhìn ta!” Vân Hiểu Nguyệt cười
cười đưa mặt sát tới, bàn tay mềm mại rất là quá mức sờ lên bộ ngực rắn chắc bó
chặt trong hắc y của hắn, hì hì nói.
“Đừng… Dừng tay! Nương nương, thuộc hạ, thuộc hạ. . .” Tư Đồ Viễn
toàn thân cứng ngắc, bởi vì khẩn trương môi bị răng cắn đến suýt bật máu, làm
cho Vân Hiểu Nguyệt nghẹn cười đến đau cả bụng!
Thật sự là xem rất vui a! Không phải là thời
cổ đại nam tôn nữ ti sao, mà còn có nam tử thẹn thùng như vậy, thật sự là hiếm
thấy!
“Kia… Ngươi mở mắt nhìn ta, đáp ứng ta một
yêu cầu, ta sẽ tránh ra!” Bàn tay nhỏ bé cứ một tấc một tấc hướng lên trên, Vân
Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Được!” Tư Đồ Viễn nghe vậy, hai mắt lập tức
giương lên thật to, vẻ mặt thật cực kì đáng yêu, cực kì mê người!
“Huynh có vợ không?”
“Không có!”
“Có ý trung nhân nào không?”
“Ta. . . Không có!” Trong mắt hiện lên một
tia đau đớn, Tư Đồ Viễn chần chờ một chút rồi đáp.
“Phải không?” Vân Hiểu Nguyệt cũng không vạch
trần, tiếp tục hỏi: “Như vậy, huynh là hộ vệ của một mình ta, đúng hay không?”
“Đúng!”
“Như vậy, ta muốn huynh đáp ứng ta, cả đời
này, huynh đối với ta trung tâm như một, không thể cưới vợ sinh con, không thể
liếc mắt nhìn nữ tử khác một cái, được không?” Vân Hiểu Nguyệt định làm khó hắn,
nửa đùa nửa thật nói.
“Được! Cả đời này, ta chỉ đối xử tốt với
người, tuyệt đối sẽ không phản bội người! Nếu không,
khiến cho ta ngũ lôi oanh đỉnh, không chết tử tế được!” Tư Đồ Viễn nhìn Vân Hiểu
Nguyệt thật sâu, kiên định nói.
“Ách?” Chỉ đùa một chút mà thôi, vậy mà cũng đồng ý? Không phải chứ!
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, nhìn đôi mắt thâm thúy của Tư Đồ Viễn, đột
nhiên hiểu được: Tư Đồ Viễn này, nhất định là yêu Nhược Điệp rất sâu đậm! Đáng
tiếc, hắn không biết Vân Nhược Điệp trước mắt này nguyên lai không phải người hắn
yêu! Trong thân thể này lại là một linh hồn đến từ không gian khác, một nữ sát
thủ tuyệt đối không an phận thủ thường! Tư Đồ Viễn, giờ có lẽ ta chỉ có khả
năng thay Tiểu Điệp khẽ hôn người một cái!
Trong lòng đột nhiên đau xót, Vân Hiểu Nguyệt kiễng chân, nhẹ hôn
lên môi hắn một cái rồi nhanh chóng lui ra phía sau, nhìn vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa
vui sướng của Tư Đồ Viễn, thản nhiên nói: “Ta chỉ là hay đùa mà thôi! Viễn, về
sau ta sẽ gọi huynh như vậy, sau này nhìn thấy ta cũng không được quỳ lạy! Buổi
tối ngày mai bắt đầu, huynh dạy ta như làm thế nào để tu luyện nội lực, ta chỉ
muốn học cái này, được không?”
“Được!” Tư Đồ Viễn ánh mắt buồn bã, gục đầu xuống, nhẹ nhàng mà nói.
“Cám ơn huynh, ta tin tưởng huynh nhất định sẽ là sư phụ tốt, mà ta
cũng nhất định sẽ là đồ đệ tốt! Viễn, trở về nghỉ ngơi đi, không cần bảo vệ ta,
ta không sao, buổi tối ngày mai gặp lại!” Vân Hiểu Nguyệt đi đến bên cửa sổ mở
cửa ra, hít thật sâu một hơi hương thơm sảng khoái của không khí, mỉm cười nói.
“Ta… Được, nương nương bảo trọng!” Tư Đồ Viễn vừa định cự tuyệt, mắt
thấy biểu tình nhất quyết phản đối của Vân Hiểu Nguyệt nên vội vàng sửa miệng,
rồi sau đó đến bên cửa sổ, bay vút mà đi!
Nhìn Tư Đồ Viễn nháy mắt biến mất trong bóng đêm, Vân Hiểu Nguyệt
trong lòng chợt phiền muộn: Thực xin lỗi, Tư Đồ Viễn, trong khoảng thời gian ở
Hoàng cung cùng huynh tập võ này, ta sẽ cố hết sức thay thế Điệp nhi đối xử tốt
với huynh. Nhưng sau khi ta rời khỏi đây, ta không còn là Vân Nhược Điệp nữa,
mà là Vân Hiểu Nguyệt, ngươi và ta sẽ trời nam đất bắc, vĩnh viễn không còn gặp
lại.
Hy vọng huynh có thể tìm được hạnh phúc của chính mình!