“Em. . . Em xác định đây là ta? Sao lại xấu
như vậy!!!” Nhìn khuôn mặt hiện trên gương đồng, Vân Hiểu Nguyệt sợ run đến nửa
ngày, la hoảng lên, quả thực là khóc không ra nước mắt!
Má ơi! Sao lại thành ra như vậy? Khuôn mặt
có nhiều nốt hồng đậu, cho dù là gương đồng cổ này nhìn mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn
rõ ràng có thể thấy được! Cũng may những nốt không vỡ ra, bằng không, khẳng định
còn thảm hơn! Sửu nữ. . . Ta không muốn xuyên vào thân thể của nàng, ta muốn
khuôn mặt xinh đẹp của ta, làn da trắng noãn mềm mại! Ô ô. . . Chết tiệt Viễn
Thần, ta muốn ăn sống nuốt tươi ngươi!!!
“Nương nương, người là đệ nhất mỹ nhân
kinh đô đấy! Cho nên vừa đủ tuổi cài trâm đã bị Hoàng Thượng nạp vào cung, sao
lại là xấu nữ? Chẳng qua từ khi người vào cung, không biết vì cái gì, lại thành
ra như vậy!”
Huyên nhi vội vàng giải thích!
“Kinh đô đệ nhất mỹ nhân? Với khuôn mặt
này? Ha ha. . .Cười chết người! Ta nói nha đầu Huyên
nhi nhà em, em đừng trêu đùa như vậy!”
Má ơi! Ở chỗ này, sẽ không quan niệm xấu là đẹp chứ! Nếu nhìn thấy
hoàng cung xấu nữ lúc nhúc lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa Hoàng đế lại là một gã béo
mập ngồi không hưởng thụ, không bằng cho ta trở về đi! Ông trời ơi, ta muốn về
nhà!!!
“Thật sự mà! Nương nương, ngươi cẩn thận nhìn lại đi, trừ bỏ những nốt
này, người thật sự là mỹ nhân! Toàn bộ Hoàng cung, không có người nào đẹp hơn
nương nương! Ngày trước, người vẫn rất kiêu ngạo về dung mạo của mình mà! Ô ô.
. . Nương nương, người như thế nào quên tất cả như vậy?”
Tiểu nha hoàn thấy Vân Hiểu Nguyệt khinh thường khuôn mặt của mình,
gấp đến độ khóc rưng rức!
“Thật sự? Vậy cho ta xem, mang chậu nước đến đây!”
Vân Hiểu Nguyệt thấy tiểu nha hoàn dáng vẻ sốt ruột, có chút không
đành lòng, mỉm cười ra lệnh!
“Dạ, nương nương!”
Huyên nhi cao hứng lau khô nước mắt, vội vàng đi ra ngoài!
Vân Hiểu Nguyệt thả lỏng thân thể dựa vào thành giường, bắt đầu
nghiên cứu thân thể này: thật sự, làn da rất trắng, là cái loại trắng như bơ, sờ
lên trắng mịn, không sai! Sờ ngực mình, ai nha! So với mình trước kia nhỏ đi
nhiều. Quên đi, thân thể này còn rất nhỏ! Có tiền đồ bồi dưỡng! Dáng người
không sai, eo cũng rất nhỏ, chân rất dài, phỏng chừng cao một mét sáu lăm, dáng
chuẩn! Càng làm cho nàng cao hứng là, thân thể này có một đôi chân ngọc vừa phải,
không có dị dạng, cực kì xinh đẹp! Điều này chứng tỏ này không giống cổ đại ở địa
cầu, không có tục bó chân, thật sự là chuyện vui vẻ duy nhất!
“Aizz. . .”
Thở dài một tiếng, gáy còn còn vô cùng đau đớn, Vân Hiểu Nguyệt đến
bây giờ đều cảm thấy mình chính là đang nằm mơ! Đáng tiếc, không phải!
Cha, mẹ, thứ lỗi cho Nguyệt Nguyệt không bao giờ có thể hàng năm tảo
mộ cha mẹ được nữa, xin lỗi! Còn có Tiểu Huyên Huyên, mày có cảm giác được gì
không? Tao ở địa cầu, căn bản đã chết! Còn có các tiểu đệ, các cậu có biết hay
không, công chúa lão đại của các cậu kỳ thật đã đi tới một không gian hoàn toàn
xa lạ? Các nhiệm vụ sau này, không ai tỉ mỉ bày ra cho, phải chú ý an toàn của
mình, có biết không?
Lệ một giọt một giọt chảy xuống, Vân Hiểu Nguyệt càng nghĩ tâm càng
đau! 26 năm qua, ở “Sát Thủ Minh” hưởng thụ sủng nịch cùng che chở, có phải sẽ
không bao giờ được như thế nữa hay không? Ngẫm lại chính mình từ nhỏ đến lớn, đầu
tiên là được cha mẹ yêu thương, sau đó gia nhập vào đệ nhất tổ chức sát thủ của
cha mẹ, thu lưu nhiều cô nhi, thành lập “Sát Thủ Minh”, ai cũng quan tâm đến
nàng, đến khi tai nạn máy bay, cha mẹ ra đi, bản thân tiếp nhận “Sát Thủ Minh”,
vẫn hưởng thụ cuộc sống của một công chúa! Hơn nữa, bản thân từ nhỏ đã đọc nhiều
sách vở, cũng đã trải qua hệ thống huấn luyện của sát thủ! Mặc dù không tự mình
làm nhiệm vụ, nhưng dựa vào sự thông minh của mình mà nhìn rõ mọi việc,
trở thành một quân sư hoàn mỹ, có phải bởi vì chính mình rất hạnh phúc, cho nên
ông trời cũng đố kỵ, cho nên muốn đem mình đưa đến nơi này hay không?
“Quên đi! Đến thì cũng đến rồi, còn lo nghĩ nhiều làm gì! Tuy rằng
không biết vì cái gì mình tới được đây, tuy nhiên, Vân Hiểu Nguyệt ta là người
vĩ đại như vậy, dù là nơi nào cũng nhất định không để bản thân chịu thiệt?
Hoàng cung có gì đặc biệt hơn người? Thế thì thế nào? Bằng thông minh của ta,
nhất định có thể sống vui vẻ nơi này!”
Lau khô nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh liền tiếp nhận sự thật
này, sau khi chơi đùa đã mệt, sau đó nghĩ một chút, tìm cách chuồn ra cung! Muốn
nàng ở hoàng cung làm phi tử ư? Muốn nàng cùng ba ngàn nữ nhân tranh một nam
nhân ư? Thật đúng là ăn no dửng mỡ!!!
“Nương nương, Huyên nhi đến đây!”
Vân Hiểu Nguyệt đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng
bước chân, tiểu nha hoàn đến!
“Mau cho ta xem!” Đem một chậu nước trong đặt ở bên giường, Vân Hiểu
Nguyệt liền thắp nến, tỉ mỉ nhìn: quả thật là vô cùng thê thảm! Bởi vì làn da
trắng, cho nên những nốt đỏ rậm rạp này, càng nhìn càng thấy ghê người, chết tiệt!
Miễn cưỡng dời mắt, Vân Hiểu Nguyệt phát hiện, khuôn mặt của Vân Nhược
Điệp này đích thực rất đẹp! Khuôn mặt mỹ nhân, mắt hạnh to ngập nước, đáng yêu
mê người! Lông mi vừa dài vừa cong, chiếc mũi nhỏ xinh đẹp, đường cong cơ thể
duyên dáng, nếu như trên mặt không có nốt đỏ khủng bố này, quả thật là cái tuyệt
sắc mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Hình như còn đẹp hơn mình ở địa cầu, Vân
Hiểu Nguyệt vừa lòng!
“Không sai! Huyên nhi, khuôn mặt của ta quả thực xinh đẹp! Tuy
nhiên, theo như em nói, ta cùng lắm mới tiến cung ba ngày mà thôi, sao lại mọc
ra nhiều nốt đỏ như vậy?”
Hơn nữa Vân Hiểu Nguyệt càng xem, làn da càng mẫn cảm, nhịn không được
thấy kỳ quái mà hỏi!
“Không biết ạ! Nhưng, Huyên nhi nhận ra, người một tháng trước dùng
phấn son mà Nhu phi nương nương đưa tới phủ mà bắt đầu. . . Huyên nhi từng nhắc
người một lần, nhưng người không tin, còn nói Huyên nhi nhiều miệng, Huyên nhi
cũng không dám nói nữa! Tiến cung mấy ngày nay, người không hề ra ngoài, chỉ có
Nhu phi biết chuyện người trên mặt nổi hạt đậu, hôm trước Nhu phi nương nương vụng
trộm tặng một lọ thuốc mỡ, tốt đi nhiều, sau lại không biết như thế nào, người
ngày hôm qua đột nhiên nổi nhiều nốt đỏ như vậy, vừa vặn đúng lúc Hoàng Thượng
triệu tẩm, người rơi vào đường cùng nên phải hóa trang bằng một lớp phấn son thật
dày, mang theo cái khăn che mặt đi, sau đầy người là máu rồi bị đuổi về, khi tỉnh
lại cái gì cũng không nhớ rõ!”
Tiểu nha hoàn nói xong, thương tâm, lại bắt đầu òa khóc!
“Huyên nhi đừng khóc, không sao hết, ta mất trí nhớ, nhưng em nhớ
rõ! Nói cho ta biết! Đúng rồi,
ai là Nhu phi?”
Hừ! Không cần phải nói, khẳng định là Nhu
phi kia động tay động chân! Về phần cái lão ngưu kia,
tám phần là bị đám nốt đổ khủng bố của Vân Nhược Điệp mà sợ hãi, có lẽ đánh
nàng, sau đó Vân Nhược Điệp đáng thương bị thương, hoặc là đã chết! Ta không
hay ho trùng hợp cũng đụng đầu, liền mạc danh kỳ diệu đến đây, hừ!
“Nhu phi nương nương biểu tỷ của người, lớn hơn người hai tuổi, cảm
tình hay người khá tốt! Hai năm trước, Nhu phi nương nương vào cung, nghe nói
được Hoàng Thượng hết mực sủng ái! Tuy nói Nhu phi nương nương không thể rời
cung, nhưng nàng thường xuyên phái người đưa một ít đồ dùng cho nương nương. Về
sau Hoàng Thượng triệu người tiến cung, Nhu phi nương nương liền tự mình tới
đón người! Nhưng, nương nương à, Huyên nhi cả gan nói thêm câu nữa, Nhu phi
nương nương cũng không thích người, người khác nhìn không ra, còn nha hoàn bên
người, nhìn lâu cũng sẽ nhận thấy! Nghe những lời của Nhu phi nương nương,
Huyên nhi vẫn nghẹn ở trong lòng! Nay người mất trí nhớ, là chuyện không tốt,
Hoàng cung không thể so với trong nhà, Huyên Nhi khẩn cầu nương nương về sau đừng
chuyện gì cũng nói với Nhu phi nương nương, được không?”
Tiểu nha hoàn nói xong sau, “Phù phù” một tiếng quỳ gối xuống đất!
Thật sự là nha đầu ngoan trung thành và tận tâm! Còn rất thông minh,
trách không được Vân Nhược Điệp mang nàng cùng tiến cung! Vân Hiểu Nguyệt vừa
lòng nở nụ cười, Huyên nhi này, cùng Tiểu Huyên Huyên của ta giống nhau, đều rất
tốt với ta, ta thích!
“Huyên nhi ngoan, đứng lên đi! Ta đã biết, về sau ta sẽ chú ý ! Tốt lắm, lấy cho
ta một chiếc khăn mặt sạch sẽ, để ta rửa mặt, đem đồ trang điểm mà Nhu phi đưa
tới lại đây, không phải, là phấn son, mang đến đây! Về sau ta không cần nó nữa!”
Tuy nhiên, Nhu phi à Nhu phi, ta sẽ giữ đống
này, chờ ta có cơ hội, nhất định đem tất cả trả lại cho cô, cho cô cũng thử những
nốt đỏ này, ha ha. . .
Nhe răng trợn mắt cúi đầu dùng nước trong
rửa mặt, sau đó lau khô! Vân Hiểu Nguyệt mỏi mệt không chịu nổi nói: “Huyên
nhi, sớm đi ngủ đi! Về phần khuôn mặt của ta, hôm nay ta không muốn nói, mọi
chuyện chúng ta ngày mai nói sau!”
“Dạ!”
Huyên nhi cúi người thân, hầu hạ Vân Hiểu
Nguyệt nằm xuống, sau đó thổi tắt ngọn nến. Vân Hiểu Nguyệt thật sự quá mệt mỏi
, không lâu sau, rất nhanh ngủ say!