Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã sáng trưng! Vân Hiểu Nguyệt trừng
mắt nhìn nến đỏ hai bên cánh tay N giây, rốt cục bị cái phòng khám này khiến
cho ngu ngơ!
Quái quỷ! Có cần sùng cổ như vậy không? Ta muốn đèn điện! Nến này,
chỉ có thời bà nội ta mới dùng, quá lỗi thời! Đúng là dở hơi!
“Huyên Huyên, mày ở đâu?” Yết hầu chưa thông, Vân Hiểu Nguyệt gọi lớn
một chút, cảm giác chỗ đau đớn đã tốt hơn nhiều, chính là gáy vẫn đau!
“Nương nương, người đã tỉnh rồi! Có đói bụng hay không? Trên người
còn đau hay không? Trương Thái y đã bốc thuốc, em cũng sắc rồi! Trước dùng bữa,
sau đó uống thuốc, được không?”
Vẫn là cô gái giả trang nha hoàn buổi chiều vội vã tiến vào, trong
tay bưng một chén cháo thơm ngào ngạt.
“Tôi thật sự rất đói bụng đâu! Cô bạn, tên cô là gì?”
Vân Hiểu Nguyệt suy nghĩ một hồi, cô gái vội
quỳ xuống trước mặt nàng!
“Nương nương, em gọi là Huyên Nhi, là nha
hoàn bên người của nương nương, từ nhỏ đã đi theo người! Người thật sự không nhớ
Huyên Nhi sao?”
Tiểu cô nương nói xong, nhịn không được rớt
nước mắt, làm cho Vân Hiểu Nguyệt ngây dại!
“Đợi đã, cô là nói, cô. . . từ nhỏ đã đi
theo tôi?”
Chỉ vào mũi của mình, Vân Hiểu Nguyệt la
hoảng lên, thanh âm thay đổi!
Như thế nào có thể? Sao ta lại không biết
cô! Chuyện gì thế này?
“Ô ô ô. . .Nương nương, Trương Thái y nói,
người là vì đụng đầu, cho nên mất trí nhớ! Không sao hết,
có Huyên Nhi ở đây, em nhất định sẽ đem chuyện của người nhất nhất nói cho người,
cho người nhớ lại! Nương nương, trước dùng bữa, sau đó em nói cho người, được
không?”
Cô gái nhỏ lau khô nước mắt, nâng bát cháo lên, cẩn thận muốn bón
cho nàng.
“Khoan, tôi tự ăn được!”
Nâng tay đỡ bát cháo, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên phát hiện, trên người
mình cư nhiên mặc áo dài bằng tơ lụa màu đỏ nhạt, tay sờ người mình, ngất! Cư
nhiên ngay cả nội y cũng thay, là một chiếc yếm kỳ quái!
“Chết tiệt! Viễn Thần chết tiệt nhà ngươi, ngươi không vì trả thù ta
đem ta cho tới nơi nào đây? Tò mò! Mặc kệ, trước tiên nhét đầy bụng đã rồi nói
sau!”
Cầm bát cháo, Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh húp xong!
“Huyên Nhi à, đừng đùa tôi nữa, cô nói thật đi, có phải tiểu tử Viễn
Thần chết tiệt kia, mướn cô tới đùa giỡn tôi? Đây rốt cuộc là chỗ nào? Gọi viện
trưởng của các cô tới gặp tôi!”
Đưa cái bát trống, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái tựa vào thành giường,
cười tủm tỉm nói.
“Nương nương! Viễn Thần là ai? Huyên Nhi chưa từng nghe thấy tên
này! Còn nữa, nơi này là Hoàng cung Thanh Long quốc, người là Điệp phi của
Hoàng Thượng, vừa được sắc phong nương nương! Về phần Viện trưởng, người này
không có, người lớn nhất chính là Hoàng Thượng, nhưng mà, phi tử không được
Hoàng đế bệ hạ triệu kiến thì không được gặp Hoàng Thượng! Nương nương, người
không sao chứ!”
Mỗi một câu nói của cô gái, ánh mắt của Vân Hiểu Nguyệt càng ngày
càng trừng lớn, đợi cho cô ta nói xong, Vân Hiểu Nguyệt ngu ngốc nhìn!
Thanh Long quốc? Cái gì vậy, là khu du lịch mới ở Trung Quốc sao?
Không thể! Còn nữa, nơi này là chỗ nào? Hoàng cung? Tử Cấm thành? Không phải ta
không phải tổng bộ “Sát Thủ Minh” ở New York sao? Sao lại ở Bắc Kinh? Hơn nữa, đã là thế kỉ
hai mốt, thế nào còn có Hoàng Thượng? Không đúng! Thật không đúng!
Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, làm sát thủ phải thật bình tĩnh, nàng
nhanh chóng lấy lại nét tươi cười, ngồi thẳng người, Vân Hiểu Nguyệt thản nhiên
hỏi:
“Huyên Nhi phải không? Em nói ta mất trí nhớ ? Được, cho dù ta mất
trí nhớ, vậy nói cho ta biết, nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Còn nữa, năm nay là năm bao nhiêu? Ta đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì lại bị thương ở gáy?”
“Nương nương, nơi này là là Sắc Điệp Cung mà Hoàng Thượng xây cho
người, người là phi tử được Hoàng Thượng ba ngày trước sắc phong, là ấu nữ của
Vân Thừa tướng đương triều – người có quyền lực tối cao! Đêm qua đến phiên người
thị tẩm, nhưng không biết làm sao, người bị đuổi về, đầu đầy máu tươi, khiến
Huyên Nhi sợ hãi! Huyên Nhi cũng không biết người đã xảy ra chuyện gì! Đúng rồi,
năm nay là Thanh Long năm thứ mười ba, nương nương, người nhớ được gì không?”
Tiểu nha hoàn đứng ở bên giường, thật cẩn thận nói.
“Thanh Long năm thứ mười ba? Ấu nữ của Vân Thừa tướng? Sắc Điệp
cung? Thị tẩm?”
Vân Hiểu Nguyệt càng nghĩ càng hãi hùng! Tất cả những thứ này, mình
hoàn toàn chưa từng nghe nói, chẳng lẽ nói? Ta xuyên không! Không thể nào, chỉ
có loại tiểu thuyết võng lạc mới có thể xuất hiện tình tiết hư vô mờ mịt vớ
vẩn này, nay lại thật sự ứng nghiệm trên người ta? Ta sẽ không thật vậy chứ!
Nhưng là, mọi chuyện này phải giải thích như thế nào?
“Như vậy, ta tên là gì?”
Sẽ không là vì tên giống nhau, cho nên
linh hồn hoán đổi chứ? Rất nhiều tiểu thuyết đều viết như vậy.
“Nương nương, người tên Vân Nhược Điệp! Người
ngay cả tên mình cũng không nhớ rõ sao! Trời ạ! Nương nương, nên làm gì bây giờ!”
Tiểu nha hoàn gấp đến độ muốn khóc!
Vân Nhược Điệp! Vân Hiểu Nguyệt!
Trừ bỏ họ giống nhau, không có gì giống
nhau hết?
“Ta bao nhiêu tuổi?”
“16! Người vừa đủ tuổi, đã bị triệu tiến
cung làm phi tử, tối hôm qua liền thị tẩm , đây là vinh quang lớn! Nhưng mà. .
. Không biết đã xảy ra chuyện gì, người thành ra như vậy! Nương nương, nếu để
lão gia, phu nhân biết, sẽ rất đau lòng a! Ô ô. . . “
Nói xong, tiểu nha hoàn lại khóc rống lên!
“Cái gì? 16 tuổi thị tẩm?”
A, trách không được khiến ta đau như vậy,
hóa ra là mạc danh kỳ diệu thất thân! Như vậy, cũng chính lúc người gọi là Vân
Nhược Điệp bị thương ở gáy, ta ở tổng bộ “Sát Thủ Minh” bị phi tiêu tất thối
kia hại theo ngã cầu thang, sau đó chúng ta liền đổi linh hồn? Ta cũng thảm quá
đi!
“Ai. . . Cho ta chết đi!”
Vân Hiểu Nguyệt gào thét! Như thế nào lại
có chuyện như vậy? Ta bị trúng tất thối, hại ta xuyên không, tuyệt đối là xuyên
không ‘kinh điển’ nhất trong lịch sử! Viễn Thần! Ta làm
sao để trở về đây? Tiểu tử ngươi hại ta !!!
“Nương nương, người trăm ngàn không cần lo nghĩ trong lòng a! Ô ô ô.
. . Người nếu làm sao, Huyên Nhi phải làm sao bây giờ? Lão gia, phu nhân làm
sao bây giờ? Người là nữ nhi duy nhất của bọn họ! Còn có công tử, cũng sẽ
thương tâm! Ô ô ô. . .”
Nghe thấy Vân Hiểu Nguyệt nó vậy, Huyên nhi sợ tới mức lập tức quỳ
trên mặt đất cầu xin!
Chết tiệt! Tùy tiện nói thôi mà!
“Được rồi, em đứng lên đi! Ta sẽ không chết!”
Quên đi, nếu đã đến đây, trước hết là bồi dưỡng thân mình rồi nói
sau! Dù sao cùng lắm là thất thân mà thôi, lúc ấy cũng không phải ta, sao cũng
vậy! Hơn nữa, ta ở “Sát thủ minh” cũng chán rồi, coi như là đổi chỗ mới chơi
đùa đi! 16 tuổi, so với tuổi thật sự của ta còn nhỏ hơn 10 tuổi, buôn bán lời!
“Thật sự? Thật tốt quá! Nương nương, người trọng thương chưa lành, vẫn
là sớm uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi! Chuyện của ngươi, ngày mai em sẽ chậm rãi
nói cho người!”
Huyên nhi cao hứng đứng lên, đưa chén thuốc nói.
“Được!”
Một ngụm uống hết thuốc, Vân Hiểu Nguyệt thuận miệng nói: “Đem gương
lấy lại đây, ta muốn nhìn một chút!”
Bổn cô nương xinh đẹp, nếu Vân Nhược Điệp này xấu hơn ta, ta sẽ thiệt
thòi lớn!
“Dạ!” Huyên Nhi đem gương đồng đưa tới, Vân Hiểu Nguyệt kích động
vừa thấy, choáng váng!