Phần
1: Hoàng cung
“Ái! Đau quá, chết tiệt, là kẻ nào không có mắt quăng tất thối bay đầy
trời, hại ta từ cầu thang lao thẳng xuống đất. Nếu để ta điều
tra ra, ta nhất định cho hắn uống canh tất thối!”
Cảm nhận được từ gáy truyền đến một trận đau nhức,
Vân Hiểu Nguyệt một bên trong lòng oán hận mắng, một bên chậm rãi xốc mí mắt
nặng trĩu lên.
Kỳ quái? Chỉ là ngã cầu thang thôi mà,
vì sao ngay cả…cũng đau như vậy? Ô ô ô. .
. Đừng nói là làm rách cả màng trinh nha! Không cần, ta còn chưa
biết tình yêu thế nào, sao lại mạc danh kỳ diệu bị thất thân
đây?
“Huyên Huyên? Huyên Huyên chết tiệt, tao thành ra như vậy, mày
cũng không biết chạy lại giúp tao, chờ tao đứng dậy, tao sẽ dần khuôn
mặt đẹp của mày đến chết, cho mày nghỉ việc mà dưỡng nhan! Ôi, đau
chết mất!”
Miệng cúi đầu rên rỉ, Vân Hiểu Nguyệt nhìn xung
quanh, đánh giá bốn phía.
Hả? New York
từ khi nào mở một bệnh viện trang nhã như vậy, sao mình lại
không biết? Chậc chậc, rất giống như thật! Xem cái đống rèm mành này,
xem chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn cổ này, xem áo ngủ bằng gấm
trên người ta này, chính xác là may thủ công, thật xa xỉ!
Ánh mắt tò mò chuyển động, Vân Hiểu Nguyệt đánh
giá chung quanh trần nhà, còn có cả bình phong nữa? Còn
có gương đồng khó nhìn thủa xưa? Trên tường treo cung nữ đồ,
lớp rèm lụa mỏng theo gió nhảy múa, tất cả mọi thứ, ta quả là đang ở một
nơi đặc biệt, tuyệt đối là một bệnh viện tư nhân sùng cổ siêu
cấp xa hoa!
Hừ! Khẳng định là xú tiểu tử Viễn Thần, không bao giờ đổi được tật xấu
vừa vào cửa liền cởi tất thối làm phi tiêu ném lung tung! Cố tình khiến ta như
thế này đây, trúng ngay vào mặt, chết tiệt! Chờ ta nghỉ ngơi xong, nhất định
không khách khí đối với ngươi! Quên đi, hiện tại vẫn là nghỉ ngơi đã!
Nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt cân nhắc bên người mình không một
ai. Tiểu Huyên Huyên nhiều chuyện chắc ra ngoài làm việc rồi, ngủ một giấc no
nê rồi nói sau! Không nghĩ nữa, mí mắt còn chưa hoàn toàn khép lại đã nghe
thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó, một
bóng áo màu lục nhạt chạy vội tới bên giường.
“Nương nương, rốt cục người đã tỉnh! Huyên Nhi sợ muốn
chết, ô ô. . .”
Thấy Vân Hiểu Nguyệt trên giường mở to hai mắt, tiểu nha đầu
kinh hỉ vạn phần, khóc nức lên.
Ách? Nương nương? Cái gì nương nương? Cái bệnh viện sùng cổ quái
quỷ này, ngay cả y tá cũng là biến thành nha hoàn sao?
Nhìn nha hoàn mặc sam váy lục nhạt, tóc kết hai bên trước mắt, quả là một tiểu
cô nương thanh tú, Vân Hiểu Nguyệt có chút ngây ngốc.
“Cái kia. . . tiểu thư, ngươi đừng kêu tôi như vậy, tôi
không quen! Cô có thể gọi tôi là Vân tiểu thư, OK?”
Má ơi, còn gọi mình là nương nương nữa! Vân Hiểu Nguyệt ta rõ ràng
là một cô gái xinh đẹp trong trắng, nay biến thành nương
nương? Khôi hài!
“Ô ô ô. . . Nương nương, người làm sao vậy? Em
là Huyên Nhi, là nha hoàn của người, không phải tiểu
thư gì hết! Thái y. . . Trương Thái y. . . Ngài mau tới xem bệnh
cho nương nương, có phải người đã trúng tà hay
không? Ô ô ô. . .”
Tiểu cô nương vừa khóc vừa kêu.
Vân Hiểu Nguyệt còn không kịp phản ứng, chợt nghe một đợt tiếng
bước chân vội vã truyền đến, sau đó có một ông già đầu đội
mũ quan, mặc áo dài màu đen, tay ôm một hòm thuốc chạy
vội vào!
“Hạ quan Trương Phi, tham kiến Điệp phi nương nương!”
Lão già râu bạc buông hòm thuốc xuống, run rẩy quỳ xuống dập đầu!
“Trương Phi? Ôi, tên rất buồn cười!” Vân Hiểu Nguyệt
vừa nghe, nhịn không được rên rỉ cười ra tiếng, “Này này,
còn đùa gì nữa! Lão gia gia, lão lớn tuổi như vậy, sao
có thể dập đầu? Mau đứng lên, lão vậy sẽ khiến tôi giảm
thọ mất!”
Trời ạ! Ai xây cái bệnh viện này vậy, thật tài tình! Đợi
lát nữa nhất định phải trông thấy viện trưởng thiên tài kia!
“Oa. . . Trương Thái y, nương nương nhà chúng ta thật sự là bệnh
không nhẹ, ngài mau xem bệnh cho nương nương!”
Tiểu nha đầu nghe vậy, gào khóc, kéo lão Thái y đến trước
giường, kéo rèm vải một bên ra!
“Điệp phi nương nương, đắc tội !”
Lão Thái y lau mồ hôi, ngón tay đặt trên cổ tay
của Vân Hiểu Nguyệt dò mạch.
Bắt mạch? Thú vị thật! Nhớ lại khi
mình ở tổ chức, cũng từng học qua! Bất quá, thứ mình
học là làm như thế nào để lợi dụng gân mạch thành
cách giết người vô hình, chứ không học bắt mạch cứu
người thế này! Chưa từng thử qua, nếu có cơ hội,
có thể sẽ học! Vân Hiểu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ,
cảm giác thật mệt mỏi. Chết tiệt! Còn gọi Điệp phi
nương nương cái gì? Rõ ràng bảo ta Trang phi nương nương được(‘Trang’
trong hóa trang, giả trang, đóng kịch)! Rỗi hơi! Thôi quên đi, chờ ta
có tinh thần nhất định thảo luận vấn đề này! Ta
bây giờ đầu thật đau, thân thể cũng đau, chỉ muốn ngủ một
giấc!
“Nương nương, xin hỏi người còn có nhớ vì sao tối
hôm qua lại bị thương ở gáy không?”
Thật lâu sau, Trương Thái y buông cổ tay của Vân
Hiểu Nguyệt ra, thật cẩn thận hỏi.
“Nhớ! Là từ cầu thang ngã xuống nên hôn
mê, rất đau! Miễn cưỡng mở mắt, Vân Hiểu Nguyệt mơ mơ màng
màng trả lời,
“Ách?” Trương Thái y sửng sốt, nhìn tiểu nha hoàn đôi mắt đã đỏ,
tiếp tục hỏi: “Nương nương, xin hỏi người có nhớ mình tên là gì không?”
“Vô nghĩa! Vân Hiểu Nguyệt, còn có thể gọi
là gì nữa? Trương gia gia, ông có bị làm sao không vậy!” Vân Hiểu
Nguyệt kỳ quái liếc nhìn!
“Chuyện này…chuyện này… Nương nương, cho lão hỏi vấn đề cuối
cùng, người có nhớ rõ người nhà của người không?”
Trương Thái y mặt mày càng nhăn càng chặt, lại nhẹ nhàng
hỏi.
“Người nhà? Tai nạn máy bay, chết sạch rồi! Tôi chỉ có một
mình! Được rồi, Trương gia gia, tôi mệt chết đi được, trước ngủ một
giấc đã, có gì chờ tôi tỉnh rồi nói sau nha!” Vân Hiểu Nguyệt thật
sự chống đỡ không nổi nữa, gục đầu xuống, ngủ ngon
lành!
“Ô ô ô. . . Thái y, chuyện này làm sao bây giờ? Nương
nương nhà ta sao lại mê sảng nói như vậy?
Không biết tối hôm qua thị tẩm, Hoàng Thượng đã làm gì
nương nương, khi ta trở lại, nương nương người dính đầy
máu, làm ta sợ muốn chết! Ô ô ô. . . Làm sao bây giờ?”
Lôi kéo ống tay áo của Trương Thái y, tiểu nha hoàn
khóc rống lên!
“Huyên cô nương, ngươi không muốn sống nữa sao?!
Như thế nào có thể nói như vậy?”
Trương Thái y luống cuống ngó nghiêng một hồi mới đứng
lên, đôi mắt già nua thương hại nhìn Vân Hiểu Nguyệt đang
nhẹ nhàng ngủ, kéo tiểu nha hoàn đi ra ngoài!
“Huyên cô nương! Theo như lão phán đoán, Điệp
phi nương nương bị thương ở gáy, làm cho mất trí nhớ! Sau đó tinh
thần lại có chút hoảng hốt, cho nên ăn nói lung tung! Huyên
cô nương, chờ nương nương tỉnh lại, nhẹ nhàng kể chuyện
cho người, không chừng có thể lấy lại trí nhớ của
người cũng nên! Còn nữa, nếu nương nương không khôi phục được
trí nhớ, trăm ngàn lần không thể cho người xuất môn, nếu
không lỡ gặp phải Hoàng Thượng, bị thương thêm lần nữa,
thật sự sẽ không có phương pháp hồi phục được! Đây
là phương thuốc uống cùng thuốc trị thương thoa ngoài
da, ngươi mau đến Thái y viện bốc thuốc đi!”
Trương Thái y thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Nghiệp
chướng! Một nữ oa nhi, không biết như thế nào lại biến
thành như vậy, đáng thương! Nếu để cho cha nàng biết,
trong triều sẽ đại loạn mất, aizz. . .
“Cám ơn Trương Thái y, ngài đi thong thả!”
Tiểu nha hoàn khóc sướt mướt tiễn bước Trương Thái y, vội vàng
phân phó thị nữ một bên hầu hạ tốt nương nương, vội
vã chạy đến Thái y viện lấy thuốc !