Nam Thiên Quân, hoàng
đế của Nam Quốc, lên ngôi khi mới mười tuổi dưới sự nhiếp chính của Tần
thái hậu, lấy hiệu là Thánh Minh. Sau khi Nam Thiên Quân trưởng thành,
Tần thái hậu vẫn không muốn buông quyền lực trong tay mình, Nam Thiên
Quân rất bất mãn nhưng khi đó hắn chưa có khả năng đối nghịch với thế
lực của Tần thái hậu và Tần quốc công nên đành ẩn nhẫn. Bề ngoài vẫn sắm vai một hoàng đế nhu nhược, cái gì cũng không ngó ngàng nhưng sau lưng, Nam Thiên Quân bắt đầu xây dựng thế lực của mình…
Tần thái hậu
đương lúc đắc ý nên không đề phòng nhi tử của mình, mắt thấy tình thân
dần trở nên xa cách cũng không có ý định hàn gắn. Cứ thế, khoảng cách
giữa bà và nhi tử càng lúc càng xa.
Đến một ngày, khi bị chính
hoàng nhi của mình kéo ngã từ ghế thái hậu xuống, Tần thái hậu mới tỉnh
ngộ. Nam Thiên Quân bây giờ không còn là một đứa trẻ tuỳ theo sự sắp đặt của bà, đã có năng lực quyết định mọi chuyện, thậm chí còn có sức mạnh
để lật đổ gia tộc họ Tần của mình.
Tần thái hậu nhiều lần tự hỏi: nếu biết trước kết cuộc này, năm xưa bà sẽ nhẫn tâm phế bỏ nhi tử thân
sinh của mình để Nam quốc thay thành họ Tần hay bà sẽ sớm trao trả quyền lực lại để đổi đường sống cho Tần gia?
Dù trong tâm tưởng của bà có chọn kết quả nào đi nữa thì vẫn không thể thay đổi được sự thật hiện tại. Tần thái hậu không bao giờ có cơ hội để hối hận.
Nhìn nụ
cười giễu cợt vô tình của Nam Thiên Quân, Tần thái hậu tự hiểu rằng tất
cả đã quá muộn, bà nhắm mắt buông xuôi, chấp nhận tất cả.
Một
ngày kia, toàn Nam quốc bị một tin tức làm trấn động: cả gia tộc Tần
quốc công bị nhấn chìm trong biển lửa, không một người sống sót.
Có nhiều phỏng đoán là Tần gia đã hết thời vận phật ý trời nên bị trừng
phạt, có người nói Tần gia bị kẻ thù ám toán, nhưng ai lại có đủ năng
lực để diệt luôn cả tộc Tần gia như thế…
Hoàng đế Nam Thiên Quân
sau khi nghe tin dữ đã bị kích động đến thổ huyết, Tần thái hậu càng
bệnh liệt giường, đóng cửa không gặp bất cứ ai.
Nam Thiên Quân lấy danh nghĩa là hậu duệ của Tần gia, đầu đội khăn tang, hạ lệnh cả nước chịu tang ba năm.
Đó là ba năm ảm đạm của Nam quốc, không có một lễ tiệc nào được diễn ra.
Nam Thiên Quân lúc ấy đã gánh thay trách nhiệm của Tần quốc công, ngày
đêm lao lực, xử lý chính sự. Khi đó, người ta mới biết rằng hoàng đế của họ là người cực tài ba chứ không phải chỉ là một hoàng đế bù nhìn chỉ
biết hưởng thụ. Trong ba năm đó, hoàng đế miễn luôn việc đưa tú nữ vào
cung, phát chẩn thiên tai…
Ở nhân gian, bá tánh không tiếc lời
khen ngợi Thánh Minh Đế Nam Thiên Quân, những lời tốt đẹp cứ thế lan
truyền. Chẳng mấy chốc, chẳng mấy ai còn đến sự huy hoàng của gia tộc
Tần thị năm xưa, nếu có, chỉ có tiếng “chậc” vang lên tiếc nuối. Tất cả
đã đi vào dĩ vãng…
…
Thánh Minh, năm thứ mười, tháng sáu, ngày mười tám, một năm sau ngày Tần gia bị diệt tộc, Tần thái hậu mất.
Thánh Minh, năm thứ mười ba, tháng tám, ngày tám, Thánh Minh Đế lập hậu.
Thánh Minh, năm thứ mười bốn, xảy ra hạn hán, Thánh Minh Đế hạ lệnh mở kho gạo.
Thánh Minh, năm thứ mười lăm, biên giới phía bắc bị xâm lăng, Thánh Minh Đế đích thân dẫn binh ra trận.
Thánh Minh, năm thứ mười tám, tháng giêng, ngày hai mươi, đại hoàng tử ra đời, phong tên Nam Thiên Nhất, lập làm thái tử.
…
Thánh Minh, năm thứ bốn mươi hai, Lương thừa tướng mưu phản, bắt giam cả nhà, chờ ngày định tội…
——— ————–
Ngồi trong ngục, cẩm y bào thay bằng áo tù rách nát, mùi hôi thối sốc lên
mũi, thỉnh thoảng còn có mấy con chuột chạy qua, cả một ánh sáng cũng
không thấy được, Lương thừa tướng vẫn không thể ngờ lại có ngày hắn ra
nông nỗi này. Tại sao lại ra như vậy? Hắn đã sai chỗ nào?
Bên
cạnh Lương thừa tướng đang thất thần là Lương phu nhân đang gào khóc.
Tóc tai bà ta rối tung, quần áo nhăn nhúm xộc xệch, bà ta cứ luôn miệng
la hét khóc lóc inh ỏi trông chẳng khác nào một người đàn bà bị điên.
- Mau thả ta ra! Ta là thừa tướng phu nhân! Con ta là thái tử phi! Các ngươi không được đối xử với ta như vậy…
Mấy vị thê thiếp khác của Lương thừa tướng cũng không ngoại lệ, tất cả đều
bị tống giam vào ngục, tiếng khóc than thành đàn, chỉ là, họ không dám
lớn tiếng kêu gào như Lương phu nhân thôi.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng Lương thừa tướng cũng hiểu ra, người đứng phía sau
chuyện này chắc chắn chính là Uy vương Trần Duy Cẩn! Chẳng trách vì sao
Trần Duy Cẩn lại buộc hắn phải đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Nguyệt, chỉ
như vậy, ngày hôm nay Tiểu Nguyệt mới không bị liên luỵ.
Trần Duy Cẩn!
Lương thừa tướng càng nghĩ càng tức giận, tại sao Trần Duy Cẩn cứ phải khăng khăng đối nghịch với hắn như vậy?
Đúng rồi! Còn Quế Chi! Đến giờ Quế Chi vẫn chưa bị bắt, chắc chắn thái tử đã che chở cho nữ nhi của hắn. Phải! Hắn vẫn còn thái tử! Nhất định Nam
Thiên Nhất sẽ tìm cách cứu hắn ra. Hắn vẫn còn nhiều tài sản bí mật
khác, chỉ cần đem nó ra làm vật trao đổi, nhất định Nam Thiên Nhất sẽ
cứu hắn ra.
May mắn là nhi tử duy nhất của hắn không có ở kinh
thành, tránh được một kiếp này. Nhi tử đó chính là mang tất cả kỳ vọng
của hắn và là người duy nhất kéo dài hương hoả của Lương gia.
Lương thừa tướng sau khi đã thấu suốt thì đôi mắt không còn vẻ ảm đạm nữa mà loé lên một tia sinh cơ cùng tức giận.
Uy vương. Thù này ta nhất định sẽ trả!
—————–
Lương thừa tướng đã suy đoán đúng, việc Lương thừa tướng nuôi dưỡng tư binh ý định mưu phản chính là do hắn tiết lộ cho Nam Thiên Phong biết. Nam
Thiên Phong liền vui mừng cười to ba tiếng, nghĩ đến việc lại có thể nhổ thêm một cánh tay đắc lực của thái tử thì lại càng đắc chí liền tâu
việc này lên với lão hoàng đế. Lão hoàng đế đang bệnh nặng nghe được tin này liền tức giận mà ho mấy tiếng làm cho Trương công công và mấy lão
thái y một phen hốt hoảng. Lão hoàng đế hạ chiếu để Nam Thiên Phong lãnh binh đi tiêu diệt đoàn tư binh đó.
Trần Duy Cẩn nghe được tin
đấy trong lòng lại thầm mắng lão hoàng đế cáo già, lão từ sớm đã biết
tất cả, làm gì có việc mà tức giận công tâm tới ói máu chứ. Lão hoàng đế cũng diễn thật đạt đi.
Thật ra, quyển sổ lần trước Trần Duy Cẩn
đưa cho Lương thừa tướng chỉ có nửa quyền, ghi về phần tiền tài bất
chính của lão, còn phần về đội tư binh bí mật trong bóng tối của Lương
thừa tướng thì vờ xem như không biết, để Lương thừa tướng buông lỏng
cảnh giác. Mặt khác, hắn không có hứa sẽ giữ bí mật chuyện này nha. Trần Duy Cẩn mang một bản sao chép khác đưa đến Nam Thiên Nhất, bây giờ,
chắc là đã ở trên tay Nam Thiên Nhất rồi.
Lương thừa tướng, lần này ngươi đừng nghĩ có người sẽ cứu được ngươi.
——— ———
Phủ thái tử.
Nam Thiên Nhất quăng quyển sổ trên tay xuống, mặt hầm hầm tức giận.
Giỏi cho Lương thừa tướng! Ngươi lại dám qua mặt bổn thái tử như vậy!
Đương lúc đó, Lương Quế Chi hốt hoảng từ bên ngoài xông cửa vào, sốt ruột gọi:
- Thái tử…
Nàng bình thường xinh đẹp tuyệt luân, nay đến khóc cũng đặc biệt hơn người,
nhìn vào liền khiến người khác cảm thấy đau lòng, muốn che chở. Nhưng
đáng tiếc, giờ đây nhan sắc của nàng không còn khiến Nam Thiên Nhất xao
xuyến nữa mà cảm thấy chán ghét không thôi.
- Thái tử… phụ thân đã bị bắt rồi…
Lương Quế Chi giọng rưng rưng tỉ tê, cầm khăn tay lau nước mắt nên không nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Nam Thiên Nhất.
Thấy Nam Thiên Nhất mãi không đáp lời, Lương Quế Chi mới ngẩng mặt lên nhìn, vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn của Nam Thiên Nhất đập vào mắt nàng. Lương Quế
Chi khẽ run rẩy nhưng vấn cố nài nỉ:
- … thái tử… phụ thân là vô tội. Ngài nhất định phải cứu phụ thân ra…
Phải rồi, nhất định phải cứu được phụ thân ra, nếu phụ thân không còn, nàng
cũng sẽ mất tất cả. Nàng đương nhiên hiểu Nam Thiên Nhất lấy nàng một
phần là vì nhan sắc của nàng nhưng phần lớn lại vì giá trị của Lương
thừa tướng. Hắn là thái tử, muốn nữ nhân thế nào mà không được, chỉ có
quyền lực mới là cái hắn xem trọng. Nếu Lương phủ mất, nàng sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, đến lúc đó, Nam Thiên Nhất sẽ đối xử với nàng như thế nào đây?
Không! Nàng không chấp nhận mất tất cả như vậy! Nàng là thái tử phi! Tương lai, nàng chính là hoàng hậu!
- Thái tử…
Nam Thiên Nhất vẫn không nhúc nhích, Lương Quế Chi cắn môi, siết chặt khăn tay, lại lên tiếng ngon ngọt:
- Thái tử, thiếp biết một bí mật…
Nam Thiên Nhất vẫn bất động, Lương Quế Chi liều mình nói tiếp:
-… thiếp biết… phụ thân vẫn còn nhiều tài sản cất giấu khác. Phụ thân làm
rất bí mật, thiếp chỉ tình cờ mà biết được. Nếu như thái tử có thể cứu
được phụ thân ra, nhất định, nhất định phụ thân sẽ báo đáp thái tử.
Nam Thiên Nhất không nghe nổi nữa, phì cười. Lương Quế Chi nghe giọng cười
Nam Thiên Nhất chẳng hề cảm thấy nhẹ lòng mà lại thấy lo sợ nhiều hơn.
- Ha ha ha… Nếu từ đầu Lương cẩu tặc kia thành thật thì có lẽ bổn thái tử còn suy nghĩ lại. Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Lương Quế Chi biết việc không xong, lại cố gắng thay đổi tình thế:
- Thái tử, làm sao ngài lại nói phụ thân như vậy. Phụ thân trước giờ luôn trung thành với thái tử.
Nghe vậy, Nam Thiên Nhất lại càng cười lớn, trừng mắt nói với Lương Quế Chi, nhấn mạnh:
- Ta nói… Lương thừa tướng xong rồi! Cả nàng cũng vậy…
Lương Quế Chi như bị sét đánh ngang tai, bước chân run lẩy bẩy thụt lùi, không tin được mở to mắt nhìn Nam Thiên Nhất.
- Lương thừa tướng hết thuốc cứu rồi. Còn cái này là của nàng.
Dứt lời, Nam Thiên Nhất quăng cho Lương Quế Chi một phong thư, Lương Quế Chi chết đứng khi nhìn thấy dòng chữ trên đó: Hưu thư.
Lương Quế Chi không chấp nhận sự thật này, chăm chăm nhìn Nam Thiên Nhất không tin nổi:
- Ngài đang đùa Quế Chi sao? Ngài làm sao có thể đối xử Quế Chi như vậy được…
Không thèm nghe lấy một lời, cũng chẳng một câu giải thích, Nam Thiên Nhất cho gọi người vào ra lệnh:
- Lương Quế Chi bây giờ không còn là thái tử phi nữa. Hãy đưa nàng ta tới đại lao hội hợp với Lương gia đi.
Hai tên tuỳ tùng tiến lên bắt lấy hai tay Lương Quế Chi kéo đi, Lương Quế
Chi không chấp nhận, điên cuồng giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của
hai người đó, lớn tiếng nói:
- Thiếp không chấp nhận. Thái tử. Ngài không thể đối xử với ta như vậy…
Bàn tay đang cầm tờ hưu thư run rẫy đưa lên, đôi mắt hiện lên sự bất cam, Lương Quế Chi xé nát bức hưu thư đó.
- Ta không muốn. Ta không chấp nhận…
Nam Thiên Nhất chán ghét, không kiên nhẫn quát:
- Dẫn đi.
Lần này, hai tên tuỳ tùng không nương tay nữa, kẹp chặt lấy Lương Quế Chi lôi đi. Lương Quế Chi vẫn điên cuồng gào thét:
- Thái tử, ngài không được làm vậy. Ta không đi! Ta không đi! Các ngươi buông tay ra! Ta là thái tử phi! Ta là thái tử phi…
Thái tử, ngài không thể tàn nhẫn như vậy…