Uy vương phủ.
Hôm nay, Trần Duy Cẩn không ra ngoài, thảnh thảnh thơi thơi ở nhà với Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt đang vẽ tranh, còn Trần Duy Cẩn thì nằm lười trên ghế dài. Sau
khi vẽ tranh xong, Tiểu Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng, suy nghĩ
một lúc mới nhìn Trần Duy Cẩn hỏi:
- Hôm nay, chàng không đi đâu sao?
Nghe Tiểu Nguyệt hỏi vậy, Trần Duy Cẩn buồn bực, vì thường ngày hắn luôn tối mịch mới về nên sự có mặt của hắn vào ban ngày khiến Tiểu Nguyệt cảm
thấy kỳ lạ sao? Sinh hoạt vào buổi sáng của nàng được mặc định không có
Trần Duy Cẩn ở bên. Vì vậy, nàng mới không quấn lấy hắn như lúc tối mà
xem hắn như vô hình không để ý tới?
Trần Duy Cẩn thở dài, không nỡ trách nàng, nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay là ngày đặc biệt. Ta sẽ không làm việc mà ở bên cạnh nàng, được không?
Tiểu Nguyệt theo quán tính gật đầu, xong trầm tư suy nghĩ lời của Trần Duy Cẩn, lại hỏi:
- Vậy ngày mai chàng sẽ không có, phải không?
Trần Duy Cẩn cười khổ gật đầu:
- Ừ.
Tiểu Nguyệt dường như đã hiểu “ngày đặc biệt” là có ý gì, là hôm nay, dù
trời chưa tối, nàng vẫn có thể ở bên Trần Duy Cẩn. Nghĩ thế, Tiểu Nguyệt liền lon ton chạy tới ngồi cạnh Trần Duy Cẩn và hơi dựa vào hắn.
Trần Duy Cẩn buồn cười, tiểu nương tử của hắn đã hiểu ra rồi sao?
Trần Duy Cẩn khẽ siết tay ôm Tiểu Nguyệt vào lòng, bỏ toàn bộ những suy tính mệt mỏi qua một bên. Bên cạnh Tiểu Nguyệt chính là thời gian hắn cảm
thấy dễ chịu nhất. Nàng nhu thuận, nàng tĩnh lặng khiến hắn cảm thấy
thật bình an, thật nhẹ nhõm.
Trần Duy Cẩn nhắm mắt hưởng thụ hạnh phúc chỉ thuộc về hắn, thời gian cứ thế trôi qua, Tiểu Nguyệt vẫn ngồi
yên như vậy mà không cảm thấy có gì khó chịu.
Đến khi mở mắt ra, Trần Duy Cẩn nở nụ cười hiếm hoi với Tiểu Nguyệt:
- Lúc nãy, nàng vẽ tranh sao?
Tiểu Nguyệt gật đầu.
- Chúng ta đi xem.
Tiểu Nguyệt gật gật đầu rồi đứng lên, Trần Duy Cẩn vẫn giữ tư thế ôm lấy một bên eo của nàng bước tới.
Bức tranh Tiểu Nguyệt vẽ rơi vào mắt của hắn, nàng không phải vẽ theo kiểu
thuỷ mạc hay bất cứ loại nào mà hắn từng thấy qua. Nhìn bức tranh của
nàng cứ như đang nhìn thấy cảnh vật trước mắt nàng lúc đó, chính xác đến từng cọng cỏ.
Hắn khẽ thở dài, tự hiểu rằng nàng vẽ là vẽ lại
cảnh vật mà nàng đã từng nhìn thấy, dù cảnh ấy có đẹp đến thế nào, nàng
cũng chỉ nhớ được hình dạng chúng mà không bao giờ hiểu được tình ý
trong đó.
Nàng học cầm, nàng có thể đàn, nhưng không thể hiểu được ý cầm.
Nàng chơi cờ, nàng có thể ứng biến tốt nhờ trí nhớ, không thể hiểu được sự sâu xa trong từng bước cờ.
Nàng có thể đọc thơ, nhưng không thể làm được một bài thơ đơn giản nhất.
Tiểu Nguyệt thấy Trần Duy Cẩn cầm bức tranh của mình xem thật lâu, không biết hắn suy nghĩ gì nên hướng mắt chờ đợi.
Chợt tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt thuần khiết của Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn mới xoa đầu nàng, cười nhẹ nói:
- Nguyệt Nhi vẽ rất đẹp nha. Nàng làm tốt lắm.
Nghe vậy, Tiểu Nguyệt cảm thấy vui nhẹ nhàng cười gật đầu.
Trần Duy Cẩn lại đau lòng.
- Nguyệt Nhi!
Tiểu Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn Trần Duy Cẩn, thấy biểu tình nghiêm túc của hắn thì hơi rụt lại nhưng vẫn chờ đợi.
- Nàng chỉ được nghe lời của ta, những lời của người khác… nàng thích
nghe thì nghe, không nghe cũng không sao… bởi vì, họ có ác ý muốn làm
nàng bị tổn thương.
- Tổn thương?
- Phải. Bên ngoài, có rất nhiều người xấu, họ không muốn chúng ta hạnh phúc, nên sẽ nói những lời làm tổn thương nàng.
- Họ nói cái gì để “tổn thương” Tiểu Nguyệt?
Đang phút lãng mạn, Trần Duy Cẩn bị Tiểu Nguyệt làm cho cứng miệng, họ sẽ
nói cái gì? Hắn có thể nói ra sao? Nói nàng đã bị Lương phủ từ mặt? Tiểu Nguyệt hiểu được “từ mặt” là gì sao? Nói là Lương phủ bị tống giam mưu
phản? Nói là…
Trần Duy Cẩn rớt mồ hôi hột.
- Là… những lời làm nàng cảm thấy buồn, nàng sẽ khóc… như là… nàng sẽ không thể ở bên ta nữa…
Tiểu Nguyệt liền hoảng sợ, co rúm người lại, nấp vào người Trần Duy Cẩn.
Trần Duy Cẩn liền cảm thấy hối hận, ôm lấy nàng trấn an.
- Nàng đừng sợ, đó chỉ là lời nói, sẽ không thành sự thật được.
Tiểu Nguyệt đang dúi mặt vào ngực hắn khó khăn lắm mới ngẩng lên được, hai mắt đỏ au nói:
- Tiểu Nguyệt không nghe. Tiểu Nguyệt chỉ tin lời Cẩn thôi.
Trần Duy Cẩn vỗ về nàng an ủi:
- Ừ, Nguyệt Nhi chỉ cần nghe theo lời ta thôi… ngoan…
Tiểu Nguyệt vẫn ôm chầm lấy Trần Duy Cẩn, dù có những lời hứa hẹn của hắn
vẫn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi. Đôi tay đang níu lấy áo của hắn khẽ
run lên từng hồi.
Bây giờ, nàng đã hiểu thêm nhiều thứ, biết tắm
rửa, biết thay y phục, cũng biết được người nào tốt với nàng. Bởi vì
trước kia nàng đã bị bỏ đói thời gian dài nên cơ thể rất nhỏ bé, gầy
yếu, tay cũng có rất nhiều vết chai. Sau này, Thanh Ca được phân đến đặc biệt chăm sóc nàng, những vết chai trên tay nay đã biến mất, da dẻ được dưỡng cho trắng noãn, mềm mại, nhưng vẫn có nhiều vết thương mãi không
thể biến mất, nhất là những vết sẹo trong trái tim của nàng.
Trong thế giới của nàng, đến bây giờ, mọi thứ thật xa cách, tất cả đều lạnh
lẽo, chỉ có duy nhất một mình Trần Duy Cẩn mang tới hơi ấm cho nàng.
Nàng rất sợ, rất sợ phải mất đi nơi ấm áp duy nhất đó.
Trong vô thức, thầm thì:
- Cẩn… đừng bỏ rơi Tiểu Nguyệt…