Ngày đưa hoàng đế
nhập lăng, các cung phi nối gót phía sau đoàn tuỳ tùng. Cả bầu trời một
màu trắng của tang thương. Tiếng kèn cất lên, đoàn người bắt đầu rải
bước đi. Càng đến gần hoàng lăng, tiếng khóc từ nhóm cung phi càng vang
lớn, không biết là họ đang khóc thương cho tiên hoàng hay là đang khóc
vì bản thân mình đây.
Phượng hoàng hậu cũng ở trong nhóm cung
phi, cứ ngất lên ngất xuống, gần như là được cung nữ kéo theo xuống
quãng đường. Trong cả đoàn người nhốn nháo ấy, lại thấy Lan phi thật
bình thản, nàng cả một giọt nước mắt cũng không rơi, hiên ngang ngẩng
cao đầu bước đi, giống như nơi nàng sắp đến không phải là mộ địa mà là
chốn thần tiên vậy.
Đoàn người dần bước vào trong lăng mộ, những
người không có bổn phận thì ở bên ngoài đứng đợi. Những cung phi đã vào
hoàng lăng đều được sắp đặt nơi an nghỉ của mình, rượu độc được đưa tới, có người không chịu được gào khóc chạy trốn, nhưng cuối cùng họ vẫn bị
bắt phải ở lại chốn lạnh lẽo này mãi mãi.
Phượng hoàng hậu biết mình không thể tránh khỏi số kiếp, cả người suy sụp quỳ rạp trên đất.
Trương công công dẫn theo hai thái giám tiến về phía Phượng hoàng hậu, cung kính nói:
- Hoàng hậu, chỗ của ngài ở bên này.
Phượng hoàng hậu nhìn theo hướng tay Trương công công chỉ, đó chỉ là một căn
phòng bình thường. Dù rằng sắp chết, Phượng hoàng hậu vẫn không bỏ xuống uy quyền của nàng được. Tại sao nàng không được chôn cùng tiên hoàng?
- Trương công công. Ông lầm rồi.
Trương công công lắc đầu, thê lương đáp:
- Không. Lão nô không lầm. Đây chính là ý chỉ của tiên hoàng.
Phượng hoàng hậu không chấp nhận, giãy giụa không chịu đi, Trương công công
thuyết phục không được, khẽ hắt đầu chỉ thị cho hai thái giám phía sau
tiến tới ép hoàng hậu phải rời đi.
Sau khi Phượng hoàng hậu đã ra ngoài, có bóng một người từ từ bước tới. Nhìn thấy người đó, Trương
công công liền cúi đầu cung kính gọi:
- Lan phi.
Lan phi không nhìn Trương công công cứ sải từng bước từng bước lại gần chiếc giường Nam Thiên Quân đang nằm trên đó.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, vẻ mặt thanh thản, khoé miệng còn hiện cả ý cười.
Lan phi lúc này không kiềm được nữa, nước mắt cứ thế chảy dài. Mãi một
lúc sau, nàng mới khó khăn mở miệng nói:
- Quân… thiếp đã tới rồi.
Trương công công đứng đó cũng xúc động mà rơi lệ, hắn đã theo hầu tiên hoàng
hơn bốn mươi năm, kể từ lúc tiên hoàng còn là một đứa bé tới khi trưởng
thành trở thành một người chí cao vô thượng. Nếu nói có ai biết được
từng diễn biến trong cuộc đời của Nam Thiên Quân nhất thì đó chính là
Trương công công. Nếu có người hiểu rõ Nam Thiên Quân nhất thì đó cũng
chính là Trương công công.
Mối tình giữa tiên hoàng và Lan phi,
Trương công công cũng chính là người tỏ ngọn ngành. Lan phi là người duy nhất mà tiên hoàng yêu trong cuộc đời của mình, cũng là người mà tiên
hoàng cảm thấy đau lòng nhất. Đối với Trương công công, Lan phi mới thật là thê tử mà tiên hoàng thừa nhận.
Cảm thấy thời gian đã trễ,
Trương công công tiến tới khẽ dâng lên một cái hộp. Lan phi nhìn cũng
không nhìn cũng hiểu đượcc cái hộp đó chứa thứ gì.
- Lan phi, viên thuốc này sẽ giúp ngài ra đi thanh thản. Ở đây đã không còn chuyện của lão nô nữa. Lão nô… xin kính tiễn ngài.
Nói tới đây, Trương công công bật khóc thành tiếng. Lan phi vẫn không để
tâm đển lão. Sau khi lau nước mắt, Trương công công lặng thầm lui ra.
Cánh cửa bằng đá của gian phòng nặng nề khép lại, niêm phong mãi mãi.
…
Trong gian phòng bây giờ chỉ còn lại một tia sáng le lói từ chiếc đèn chưa
cạn dầu. Khi ánh sáng đó tắt đi, nơi này chỉ còn lại một bóng đen bao
phủ.
Trên chiếc giường lớn, Lan phi nằm cạnh Nam Thiên Quân, nàng thủ thỉ:
- Quân, bây giờ thật giống như trước kia phải không? Thiếp chỉ có thể gặp chàng trong bóng đêm…
- Quân, chàng có biết khi lần đầu gặp nhau, thiếp cũng đã yêu chàng không?
- Quân, chàng có biết khoảng thời gian trong cung thiếp đã cô đơn đến thế nào không? Chàng lại không đến gặp thiếp…
- …thiếp thật sự đã rất mệt mỏi…
- Quân, nếu như… có kiếp sau, chàng nhất định phải tìm được thiếp… kiếp
sau, dù chuyện gì xảy ra… thiếp cũng sẽ chọn ở bên cạnh chàng… không bao giờ buông tay nữa…
Quân…
Tiếng nói trong phòng từ sớm đã không còn, chiếc hộp đựng thuốc độc vẫn nằm nguyên vị trí không được mở ra.
——— ———–
Ở bên ngoài hoàng lăng đã được đóng kín, mọi người đã dần dần rời khỏi,
Nam Thiên Thần vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt hướng về cánh cửa đá vô
tình kia.
Màn đêm dần buông xuống, hai mắt của Nam Thiên Thần vẫn chưa một lần rời mắt khỏi vị trí cửa đá đó.
- Tứ hoàng tử…
Nghe tiếng gọi, Nam Thiên Thần mới chậm rãi quay đầu lại nhìn. Trần Duy Cẩn
đứng ở đấy nhìn hắn, dù bề ngoài Trần Duy Cẩn không lộ vẻ gì nhưng Nam
Thiên Thần vẫn cảm nhận được sự quan tâm của hắn.
Nam Thiên Thần nở nụ cười vô ưu nói:
- Ta không sao.
Trần Duy Cẩn lần đầu cảm thấy nụ cười của Nam Thiên Thần thật khó coi, hắn nói:
- Nếu muốn khóc thì hãy khóc đi.
Nam Thiên Thần phân trần:
- Ngươi có biết đây chính là ước nguyện của mẫu phi không? Nàng không nói nhưng ta biết nàng luôn mong muốn được ở cạnh phụ hoàng. Cả cuộc đời
của nàng có lẽ đây là lúc cảm thấy mình hạnh phúc nhất. Bản thân ta
không phải là nên vui mừng cho nàng sao? Cuối cùng… cuối cùng nàng đã
không còn cảm thấy cô đơn nữa rồi…
Những giọt nước mắt bất giác
cứ thế rơi xuống, Nam Thiên Thần như không biết, vẫn tiếp tục nói. Đến
cuối cùng, hắn cũng không chịu được mà quỳ xuống khóc thê lương.
Nếu là bình thường, Trần Duy Cẩn nhất định sẽ trách Nam Thiên Thần quá mềm
yếu. Nhưng lúc này, để cho Nam Thiên Thần khóc chính là giải pháp tốt
nhất. Hắn đã chịu đựng quá nhiều rồi. Trong một lúc mất cả phụ mẫu, bây
giờ, hắn đã không còn người thân nữa rồi.
Trần Duy Cẩn xoay lưng về phía Nam Thiên Thần, lạnh nhạt nói:
- Ngươi chỉ có ngày hôm nay để yếu đuối thôi. Ngày mai hãy lau sạch nước mắt đi. Còn rất nhiều việc đang chờ ngươi.
Nam Thiên Thần càng khóc càng lớn tiếng, Trần Duy Cẩn lặng thầm lui về. Đi
được một đoạn lại bị Lão Khấu từ trong bụi rậm lao ra, tưởng lão lại
muốn sinh sự, Trần Duy Cẩn liền cảnh giác. Nào ngờ, Lão Khấu lại nước
mắt ngắn nước mắt dài cảm tạ hắn:
- Uy vương, cảm ơn. Đứa nhỏ đó
quá cứng rắn, người lớn như ta còn không chịu được thế mà nó cứ gồng ép
bản thân mình. Ta lại không có cách nào để an ủi nó…
Trần Duy Cẩn trợn mắt nhìn Lão Khấu, một lão già hơn năm mươi tuổi, mặt mày hung
tợn, râu tóc xùm xuề lại bật khóc như một đứa trẻ thật làm cho Trần Duy
Cẩn không thể khen tặng, càng nhanh chân rời đi.