Thánh Minh, năm thứ bốn mươi hai, tháng mười một, ngày hai mươi ba. Hoàng đế băng hà, cả nước để tang.
- Ngươi nói gì? Sau một trăm ngày mới đọc di chiếu nhường ngôi của phụ hoàng?
Thái tử Nam Thiên Nhất túm lấy cổ áo của Trương công công gặng hỏi. Trương công công không nao núng, thành thật đáp:
- Đó chính là ý chỉ của hoàng thượng. Người nói trước kia trong triều mọi việc thế nào thì trong ba tháng tới cứ tiếp tục hành xử như vậy.
Tự biết làm căng không có hiệu quả, Nam Thiên Nhất điên tiết hất mạnh tay
làm Trương công công té ngã trên đất. Trương công công cũng không phật
lòng, bình thản đứng lên túc trực bên di thể của tiên hoàng. Hắn quả
thật cảm thấy bi ai thay cho tiên hoàng, người vẫn còn chưa nhập quan mà các con đã xáo xào muốn tranh đoạt ngôi vị rồi.
—————-
Nguyệt Lan cung
- Mẫu phi, người không sao chứ?
Nam Thiên Thần lo lắng hỏi thăm Lan phi, kể từ lúc phụ hoàng hắn mất Lan
phi đã đóng kín cửa, lặng thầm khóc bên trong. Hắn cũng biết qua việc
phụ hoàng và mẫu phi đã làm lành với nhau, nàng đã ở bên cạnh hắn vào
những giây phút cuối cùng dù rằng phải cải trang thành một cung nữ.
Lan phi nhìn hắn trìu mến, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Thần Nhi, thời gian tới ngươi nhất định phải bảo trọng, tự lo liệu cho
bản thân mình. Ngôi vị đó, có được thì có, không được cũng đừng cưỡng
cầu, đều quan trọng nhất chính là bảo hộ bản thân mình…
Cảm thấy như Lan phi đang nói lời trân trối, Nam Thiên Thần liền hoảng hốt gọi:
- Mẫu phi…
Lan phi hỏi:
- Thần nhi. Mẫu phi vô dụng trước giờ không thể giúp gì được cho con, con có trách mẫu phi không?
Nam Thiên Thần cuống quýt nói:
- Mẫu phi, người đừng nói như vậy. Trước giờ Thần nhi chưa từng có ý nghĩ đó.
Thấy nhi tử của mình hiếu thuận như vậy, Lan phi liền mãn nguyện, cười nhẹ nói:
- Thần nhi. Có những chuyện không thể thay đổi được, con cũng đừng cảm
thấy đau lòng. Bởi vì, đó cũng chính là tâm nguyện của mẫu phi…
Nam Thiên Thần nghe thấy liền kinh hoàng, chẳng lẽ…
- Mẫu phi, người…
- Thần nhi, mẫu phi và phụ hoàng của con đã bị chia cách rất lâu rồi…
Nam Thiên Thần xiết chặt nắm tay lại, đau đớn không muốn chấp nhận sự thật.
——————
Buổi chiều ngày tiên đế mất, Trương công công đã đọc di chiếu của tiên đế
bắt những phi tử tiên đế đã từng sủng hạnh, kể cả hoàng hậu đều chôn
cùng, những người chưa được sủng hạnh thì cho xuống tóc xuất gia.
Lan phi đã biết điều này từ trước nên bình thản đón nhận, khoé miệng còn hiện lên nét cười.
“Thần Nhi, mẫu thân trước giờ không đem lại lợi ích gì cho con, hãy để cái chết của mẫu thân giúp con bớt một gánh nặng…”
“Phượng hoàng hậu… ngươi phải đi cùng ta thôi.”
Ngược lại, ở những nơi khác liền vang lên tiếng khóc oán than, nhất là ở
Phượng Hoàng cung, Phượng hoàng hậu không chấp nhận nổi sự thật này
đương trường chết ngất. Sau khi tỉnh lại thì điên cuồng khóc lóc, nài nỉ Phượng Thành cứu bà, nhưng thánh chỉ đã hạ, không tuân theo chính là
kháng chỉ, giết cả nhà, làm sao Phượng Thành chấp nhận được.
Trong cung gần như hỗn loạn, mọi người ai nấy đều hoang mang lo sợ cho số phận của mình.
Thái tử Nam Thiên Nhất gương mặt càng lúc càng khó coi, đập vỡ toàn bộ đồ trong phòng, phát tiết lên cơn giận những cung nhân.
Nhị hoàng tử Nam Thiên Cung vẫn một vẻ thờ ơ, bàng quan thế sự.
Tam hoàng tử Nam Thiên Phong lại đắc ý suy nghĩ: nếu như phụ hoàng muốn
nhường ngôi cho thái tử Nam Thiên Nhất thì đã công bố chiếu chỉ ngay
luôn rồi cần gì phải chờ đợi một trăm ngày sau. Nhất định là trong chiếu chỉ không phải tên của Nam Thiên Nhất. Càng suy đoán, Nam Thiên Phong
lại càng khẳng định trong chiếu chỉ truyền ngôi kia chỉ có thể là tên
của hắn.
Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần túc trực bên linh cửu đưa tiễn phụ hoàng của mình và sắp tới là còn cả Lan phi, mẫu thân của hắn.
——— ————-
Uy vương phủ.
Trần Duy Cẩn hôm nay đóng cửa thư phòng không tiếp kiến ai, ở trong phòng cũng không thắp nến, toàn bộ là một màn tối mờ.
Ba tháng. Đây chính là khoảng thời gian mấu chốt. Trong thời kỳ này, hai
phe của thái tử Nam Thiên Nhất và tam hoàng tử Nam Thiên Phong lại càng
đấu nhau quyết liệt đây. Đây cũng là giai đoạn quyết định sự thành bại
của hắn.
Trần Duy Cẩn bất giác đưa hai tay mình lên, hai tay
trống rỗng nhưng hắn lại cảm thấy nặng trĩu. Chính hai bàn tay này, là
hai bàn tay này đã cầm lấy hai chiếu chỉ của lão hoàng đế, à không, phải gọi là tiên hoàng truyền lại. Hai chiếu chỉ đó đương nhiên có hai cái
tên khác nhau rồi.
Nam Thiên Quân chết rồi cũng đã suy tính cẩn
thận, hắn để lại hai chiếu chỉ truyền ngôi. Một cái là truyền ngôi cho
Nam Thiên Thần. Một cái lại để tên người kế vị là Nam Cung Phong. Lão đã để lại sự lựa chọn cho Trần Duy Cẩn, nếu tình thế bắt buộc Nam Thiên
Thần không thể nối ngôi, hắn sẽ giúp cho Nam Thiên Phong đăng ngai vị và để cho Nam Thiên Thần trở thành một thân vương, cả đời ở đất phong,
không được hồi kinh. Lão hoàng đế đã suy tính mọi đường chỉ để giữ lại
mạng cho Nam Thiên Thần.
Việc có hai di chiếu chỉ có Trần Duy Cẩn và Trương công công biết tới.
Dù biết rõ tâm cơ của lão tiên hoàng, Trần Duy Cẩn vẫn không thể kèm được mà buộc miệng mắng:
- Lúc nào chuyện khó xử cũng để lại cho ta…