Vì sát hạch thăng cấp bị tạm dừng nên các học
viên ban Một và ban Hai của năm nhất đều phải quay về phòng học để tiếp tục học lý thuyết.
Vương Ngôn và Chu Y cùng nhau bàn bạc vài câu rồi gọi Hoắc Vũ
Hạo lên hỏi một chút sau đó mới bắt đầu giờ học buổi chiều.
Mà Hoắc Vũ Hạo cũng không về lại chỗ ngồi mà vẫn đứng yên ở trên bục giảng, còn Chu Y thì bị chủ nhiệm Đỗ Duy Luân gọi về tham dự cuộc họp đột xuất.
- Vì có chút chuyện ngoài ý muốn nên lần sát hạch này phải
dời lại khoảng chừng hai ba hôm nữa. Như thế cũng tốt, tất cả
sẽ có thêm chút thời gian tu luyện. Hôm nay quá trình Hoắc Vũ
Hạo chiến đấu với Phong Linh Lang hẳn là cái ngươi đã thấy rõ, đấu với hồn thú phải là như thế, việc quan trọng nhất chính
là bình tĩnh, chỉ khi bình tĩnh mới có thể thể hiện được
bản lĩnh của mình. Hồn thú thật ra cũng không đáng sợ, đa số
bọn chúng đều chiến đấu theo bản năng mà thôi. Bước đầu tiên
của các ngươi là phải vượt qua được lòng mình, càng sợ hãi
chỉ càng làm vướng chân vướng tay thôi.
Vương Ngôn liếc mắt nhìn từng học viên trong lớp, sau đó nói tiếp:
- Mỗi người các ngươi tự ngẫm lại xem, hôm nay lúc Phong Linh
Lang xuất hiện, trong lòng các ngươi có cảm thấy hoảng hốt hay
không?
Lúc này trong lớp có không ít học viên xấu hổ cúi đầu.
Vương Ngôn lại nói tiếp:
- Đấy không phải vì thực lực các ngươi yếu kém, mà vì các
ngươi thiếu kinh nghiệm chiến đấu với hồn thú. Nếu các ngươi
đối mặt với bạn học của mình thì có cảm thấy hoảng hốt như
vậy nữa không? Hiển nhiên là không rồi. Bởi vì các ngươi biết
chắc bạn của mình sẽ không bao giờ thật sự làm mình bị
thương. Như vậy, rốt cuộc là hồn thú mạnh hay hồn sư chúng ta
mạnh? Ta thay các ngươi khẳng định lại một lần nữa, nếu cả
ngang bằng tu vi, thì chắc chắn hồn sư chúng ta lợi hại hơn.
Nói đến đây hắn liền giơ tay lên chỉ thẳng vào người minh.
- Bởi vì chúng ta là con người có trí tuệ. Sở dĩ các ngươi
gặp hồn thú thì sợ hãi, vì các ngươi biết bọn chúng chỉ
đánh theo bản năng, chắc chắn sẽ không nương tay. Nhưng một khi
các ngươi có thể thích ứng được với cuộc chiến này, thì chắc chắn người mạnh hơn sẽ là chúng ta. Bởi vì lúc đó chúng ta
sẽ có thể lợi dụng Vũ Hồn và Hồn Kỹ của mình mà tạo thành những chiến thuật khác nhau. Tuy vậy, các ngươi phải nhớ rõ,
bất luận là hồn kỹ hay vũ hồn của ngươi mạnh như thế nào
cũng đều phải cần một hồn sư thật sự can đảm mới có thể
phát huy tác dụng một cách cao nhất.
- Kỳ sát hạch thăng cấp này sẽ quyết định các ngươi có thể
tiếp tục ở lại học viện học tập hay không, nói một cách cao
hơn một chút là nó liên quan đến tương lai cả đời này của các
ngươi. Hôm nay chúng ta sẽ tranh thủ chút thời gian còn lại mà
rèn luyện dũng khí cho các ngươi. Vũ Hạo có khả năng thay đổi
màu sắc Hồn Hoàn nên từ giờ, ta hi vọng các ngươi cố gắng
chịu đựng, dù áp lực có lớn đến mức nào cũng phải áp chế
tâm trạng, tuyệt đối không thể phóng thích vũ hồn của mình ra, phải cố gắng hết sức bình tĩnh. Nhớ chưa? Vũ Hạo, bắt đầu
đi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hai mắt hắn lóe ra ánh sáng màu vàng
kim rồi hai Hồn Hoàn màu trắng lập tức xuất hiện. Đúng là
một cặp Hồn Hoàn mười năm.
Vừa rồi Vương Ngôn gọi hắn lên chính là hỏi hắn có muốn dùng
cách này giúp đỡ các bạn cùng lớp hay không, bởi vì lúc đầu
Hoắc Vũ Hạo đã nói sơ lược tác dụng của hồn kỹ thứ hai này
rồi, nếu không Vương Ngôn cũng không biết mà đưa ra yêu cầu như
thế. Hoắc Vũ Hạo nghe xong không chút do dự lập tức đồng ý.
Hắn là lớp trưởng, nếu có khả năng giúp đỡ các bạn tuyệt
đối sẽ không từ chối. Hơn nữa kỹ năng Mô Phỏng này cũng không
có cách nào giấu diếm được. Mà hắn cũng không định giấu làm
gì. Sau khi được Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở, sau này hắn có
thể dựa vào nó mà hù dọa kha khá hồn thú. Đồng thời, lúc
này Hoắc Vũ Hạo cũng cảm nhận được một chút cách sử dụng
kỹ năng biến hóa khôn lường này.
Hồn Hoàn màu trắng dĩ nhiên sẽ không đem đến uy hiếp gì cho
những học viên ở đây. Nhưng sau đó, màu trắng kia nháy mắt đã
hóa thành màu vàng.
Tất cả học viên ban Một trông thấy một màn biến đổi này đều
há hốc mồm kinh ngạc. Một kỹ năng quá sức thần kỳ a. Hồn
Hoàn mà cũng thay đổi màu sắc được sao???
Vương Ngôn trầm giọng nói:
- Màu trắng, Hồn Hoàn mười năm. Cũng là Hồn Hoàn cấp bậc
thấp nhất mà hồn sư chúng ta có thể dung hợp. Màu vàng, chính là Hồn Hoàn trăm năm. Tại sao Hồn Hoàn lại thay đổi màu sắc
theo cấp bậc các ngươi có biết không? Đó chính là vì năng
lượng được dồn nén bên trong nó có số lượng khác nhau. Tuy
vậy, không phải cứ Hồn Kỹ nào từ Hồn Hoàn cấp thấp nhất này đều yếu kém nhất.
Sau đó Hồn Hoàn màu vàng lại biến thành màu tím, hai cái màu tím kia đại biểu cho Hồn Hoàn ngàn năm. Sau khi nó xuất hiện,
từ người Hoắc Vũ Hạo lập tức tỏa ra một luồng áp lực vô
hình khiến các học viên bên dưới bắt đầu có chút hồi hộp. Dù sao, những người ở đây cũng chỉ có mình Vương Đông là có Hồn
Hoàn ngàn năm mà thôi.
- Mọi người cẩn thận.
Hoắc Vũ Hạo lớn tiếng nhắc nhở, nháy mắt sau, hai Hồn Hoàn màu tím từ từ đậm lại rồi biến thành màu đen.
Ở đây đang là lớp học, không gian cũng không lớn như ở Đấu Thú
Trường, hai Hồn Hoàn vạn năm vừa xuất hiện thì luồng áp lực
vô cùng to lớn từ người Hoắc Vũ Hạo không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Lúc này Hoắc Vũ Hạo đang mô phỏng chính hơi thở của
Băng Bích Đế Hoàng Hạt, mặc dù chỉ mới là Hồn Hoàn vạn năm
nhưng nó là một Hồn Thú Siêu Cấp, nên chỉ cần khí tức thôi đã đủ khiến các học viên bên dưới cảm thấy nghẹt thở.
Nhất thời, một số học viên có tu vi hơi yếu một chút không kềm được mà để Hồn Hoàn xuất hiện, còn bọn họ cũng không khá
gì hơn, sắc mặt người nào cũng vô cùng tái nhợt.
Vương Ngôn nhíu mày, quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo.
- Không cần tăng lên nữa, cứ giữ thế này được rồi.
Hắn thật sự tin nếu trong không gian nhỏ bé này mà Hoắc Vũ
Hạo để hai Hồn Hoàn mười vạn năm xuất hiện thì đám nhỏ này
cũng không khác những hồn thú ban nãy là bao, tất cả đều sẽ
són hết ra quần. Chuyện gì cũng cần có mức độ, đòi hỏi cao
quá chưa hẳn là tốt. Hiện giờ cứ sử dụng áp lực từ hồn thú vạn năm là được rồi, đối với bọn nhỏ, từ từ thích ứng mới
là chuyện tốt.
- Hồn thú đạt được đến tu vi vạn năm sẽ có một bước nhảy vọt về chất. Cũng giống như hồn sư chúng ta đạt được sáu Hồn
Hoàn vậy. Đến Hồn Thú trên ba vạn năm thì phải cần hồn sư có
bảy Hồn Hoàn, đạt được Vũ Hồn Chân Thân mới so sánh được. Ban
nãy ta đã nói nếu xét theo từng cấp bậc, hồn sư chúng ta là
mạnh nhất. Nhưng thực tế, trong lịch sử của Đấu La Đại lục,
từng có hồn sư cường đại hơn cả hồn thú vượt cấp bậc của
mình, tuy nhiên đó cũng chỉ là một lần duy nhất. Những người
ấy cũng chính là Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất của học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Trong đó người đặc biệt cần phải
nhắc tới chính là người đã sáng lập ra Đường Môn, thường gọi
là Thiên Thủ Tu La - Đường Tam. Ngoài những người đó ra, sau này không còn một hồn sư nào có thực lực áp đảo được hồn thú
cả.
- Các hồn thú có tu vi đạt đến mười vạn năm thì đối mặt với
cường giả Phong Hào Đấu La cũng không có chút e ngại. Bởi vì
những hồn thú này đều là những loài có huyết mạch truyền
thừa cực kỳ khủng bố. Hồn sư muốn đối kháng được với bọn
chúng thì ít nhất phải đạt trên cấp chín mươi lăm, lúc đó tuy
vẫn là cường giả bậc Phong Hào Đấu La, nhưng thực lực của bọn họ đều đã bước lên một bậc thang mới. Hoặc là cường giả
Phong Hào Đấu La có đầy đủ Hồn Cốt ở tất cả các bộ phận
mới được.
- Tinh Đấu Đại Sâm Lâm từng có một dạo tạo nên thú triều công
kích học viện Sử Lai Khắc chúng ta, khiến học viện chịu một
tổn thất vô cùng khủng bố. Mà hồn thú có tu vi mười vạn năm
cũng không phải là siêu việt nhất, mười vạn năm thật ra chỉ là một mốc tu vi chứ chưa phải là cảnh giới cao nhất. Có một số hồn thú may mắn đột phá được cánh cửa này mà bước vào một
cảnh giới mới. Đó là những hồn thú có tu vi cao hơn mười vạn
năm mà chúng ta gọi là Hồn Thú Siêu Cấp. Ta dám chắc trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hẳn là phải có Siêu Cấp Hồn Thú ấy. Đối với hồn sư chúng ta, hồn thú mười vạn năm là một thứ vô cùng quý giá. Bởi vì từ hồn thú ấy, sẽ tạo ra được một Hồn Hoàn
mười vạn năm và Hồn Cốt nữa, tổng cộng chúng ta được đến bốn kỹ năng. Nhưng Hồn Thú Siêu Cấp lại không phải vậy, cho dù
chúng ta cố sống cố chết đánh bại được nó cũng vô phương hấp
thu được Hồn Hoàn, thành ra cuối cùng lại chẳng đạt được ích
lợi gì.
Chu Tư Trần ngồi nghe say mê, không kềm được lên tiếng hỏi;
- Vương lão sư, cường giả Phong Hào Đấu La cũng không thể sao?
Không phải hồn sư trên cấp chín mươi là có thể trở thành Phong
Hào Đấu La sao, lúc ấy cơ thể chúng ta đã có một sự biến đổi rất lớn rồi mà?
Hắn nói xong câu này sắc mặt lập tức tái nhợt, bởi vì từ
nãy giờ Hoắc Vũ Hạo cũng không thu lại hai Hồn Hoàn vạn năm,
tất cả học viên vừa phải tập trung tinh thần lắng nghe lão sư
giảng dạy vừa cố gắng áp chế nỗi sợ hãi từ nội tâm.
Vương Ngôn tức giận nói:
- Đồ ngốc, ngươi phạm phải một sai lầm rất lớn rồi có biết
không? Kiến thức bình thường thôi mà cũng quên cho được, nếu bây giờ đang sát hạch thì ta đã cho ngươi cuốn gói về nhà rồi. Ta hỏi ngươi, Phong Hào Đấu La có bao nhiêu Hồn Hoàn?
Chu Tư Trần hồn nhiên đáp:
- Chín... ặc ặc.
Hắn chưa trả lời xong đã giật mình hiểu ra rồi.
Cường giả Phong Hào Đấu La đã có chín Hồn Hoàn rồi, làm sao phụ thêm Hồn Hoàn nữa?
Vương Ngôn mỉm cười nói tiếp.
- Ngươi biết mình sai chỗ nào rồi chứ? Các ngươi cố gắng chịu
đựng, áp chế nỗi sợ hãi kia đi, tiếp theo, ta sẽ kể các ngươi
nghe một câu chuyện, đây cũng chính là một bí mật, bí mật về
Hồn Hoàn cao cấp nhất.
Chỉ một câu của Vương Ngôn đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả
học viên trong lớp, một số đệ tử bị áp bách phóng xuất vũ
hồn cũng đã giật mình thu lại hết rồi.
Vương Ngôn trầm giọng nói:
- Từ trước đến nay, ta chủ yếu nghiên cứu về Vũ Hồn và Hồn
Hoàn. Ta đã tìm đọc rất nhiều tư liệu, tất cả đều nói rằng,
Hồn Hoàn thứ mười xuất hiện cũng có nghĩa là thần giáng
thế. Trong tư liệu của học viện chúng ta đã ghi lại rằng cường giả từng đạt được mười Hồn Hoàn ở học viện chúng ta, cũng
chính là người mà ban nãy ta vừa nhắc đến, vị Tông Chủ đầu
tiên của Đường Môn - Đường Tam. Bản thân ngài là hồn sư có Vũ
Hồn Song Sinh, Vũ Hồn có mười Hồn Hoàn chính là Vũ Hồn chủ
đạo của ngài - Lam Ngân Hoàng. Những người nghiên cứu như ta
thường gọi Hồn Hoàn thứ mười ấy là Hồn Hoàn Thần Cấp.
Áp lực Vương Đông phải chịu so với những đệ tử
khác ít hơn một chút, vì hắn quá quen thuộc Hoắc Vũ Hạo rồi, hơn nữa hai người còn có Vũ Hồn Dung Hợp Lực, bất kể Hoắc
Vũ Hạo sử dụng cái gì cũng sẽ không đem lại uy hiếp quá lớn
cho hắn, lúc này hắn nghe Vương Ngôn nói đến đây cũng không kềm
được sự tò mò mà lên tiếng hỏi:
- Vương lão sư, thế Hồn Hoàn Thần Cấp có màu gì?
Vương Ngôn đáp:
- Ta cũng không rõ nữa. Theo tư liệu ghi lại thì tiên tổ Đường
Tam có hai vũ hồn, Hồn Hoàn thứ chín của vũ hồn Lam Ngân
Hoàng có màu vàng lam, còn của vũ hồn Hạo Thiên Chùy lại
không giống như thế, vì nó có màu vàng sẫm. Cả hai rất có
thể đều là Hồn Hoàn Thần Cấp, vì thế ta đoán, màu sắc của
Hồn Hoàn Thần Cấp sẽ biến đổi tùy theo vũ hồn của hồn sư.
Vương Đông lại hỏi tiếp:
- Ơ ban nãy lão sư bảo Hồn Hoàn thứ mười mới có Hồn Hoàn
Thần Cấp mà? Sao Hồn Hoàn thứ chín của tiên tổ Đường Tam đã
là Hồn Hoàn Thần Cấp rồi?
Vương Ngôn mỉm cười đáp:
- Cái này lại phải kể đến một truyền kỳ khác trong lịch sử
Đấu La Đại Lục của chúng ta, bí mật này cho dù các lão sư
khác cũng hiếm người biết đến. Người xưa đồn đại rằng khi ấy
có một hồn thú gọi là Thâm Hải Ma Kình Vương, tu vi của nó ở
khoảng trăm vạn năm, nhưng cụ thể có qua mức trăm vạn năm hay
chưa thì không ai rõ cả. Trong tư liệu chỉ nói khi tiên tổ Đường Tam hấp thu Hồn Hoàn thì có một năng lực nào đó của ngài
kết hợp vào khiến nó trở thành Hồn Hoàn Thần Cấp màu vàng
sẫm. Còn một chuyện quan trọng hơn nữa là khi ngài hấp thu Hồn Hoàn này thì tu vi đã đạt đến cấp bật tuyệt đỉnh, một trăm
cấp, khi ấy ngài đã gần như trở thành thần rồi, thế nên mới
có khả năng đánh chết được Thâm Hải Ma Kình Vương.
Từ lúc Vương Ngôn nói đến chuyện tiên tổ Đường Tam có Hồn Hoàn Thần Cấp thì Hoắc Vũ Hạo đã ngây người rồi, sau đó nghe tiếp tin ngày xưa từng có một hồn thú tu vi vượt qua trăm triệu năm
lại càng kinh hãi.
Lúc này bản thân hắn cũng không kềm được mà mở miệng hỏi:
- Vương lão sư, tu vi của con Thâm Hải Ma Kình Vương kia thật sự đã đạt đến trăm vạn năm sao?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Thật ra suốt vạn năm nay đã có rất nhiều người nghiên cứu
vấn đề này rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả chính xác được.
Thường thì cấp bậc cao nhất mà hồn thú đạt được là mười vạn năm. Khi đó bọn chúng sẽ phải vượt qua một kiếp nạn, và bọn
chúng sẽ có quyền chọn độ kiếp hay hóa thân thành người. Ta
đã nói qua, miễn hồn thú nào độ kiếp thành công liền trở
thành Hồn Thú Siêu Cấp ngay. Nhưng từ lúc đó, bọn chúng phải
liên tục cứ mười vạn năm độ kiếp một lần, đến khi nào thành
công đủ mười lần thì bọn chúng sẽ như cá chép hóa rồng. Con
Thâm Hải Ma Kình Vương kia cũng không ngoại lệ. Cho nên, bất luận tu vi của nó có đạt đến trăm vạn năm hay không mà nó không đạt đủ yêu cầu thì vẫn phải là Hồn Thú Siêu Cấp chứ chẳng thể
thành Thần được. Đương nhiên, cũng chỉ có Thần Cấp mới có thể khuất phục được Hồn Thú Siêu Cấp khủng bố như nó. Nếu tiên
tổ Đường Tam không có thực lực như vậy thì cho dù có giết
được Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không thể hấp thu nó thành Hồn Hoàn và cả Hồn Cốt kia được.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vương lão sư, tiên tổ Đường Tam khi thành Thần rời bỏ thế
giới chúng ta, ngoài vũ hồn Lam Ngân Hoàng và Hạo Thiên Chùy
còn có vũ hồn nào khác không?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Hẳn là không. Khi ấy tiên tổ Đường Tam từng đại chiến một
trận với Vũ Hồn Điện, đối thủ của ngài là hai cường giả
Thần Cấp, và trong tư liệu ghi lại hoàn toàn không có chi tiết
nào nhắc đến việc ngài có một vũ hồn thứ ba cả. Vũ Hạo,
tại sao con lại hỏi thế?
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:
- Đệ tử chỉ thuận miệng hỏi thôi, Thần Cấp cách chúng ta xa
quá. Con chỉ tò mò không biết đạt đến cấp Thần có vũ hồn
thứ ba không nữa?
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Con nghĩ ra được chuyện này là tốt lắm, với những người
nghiên cứu vũ hồn như chúng ta, giả thuyết càng lớn mật lại
càng thú vị, cứ thoải mái tưởng tượng rồi từ từ tìm hiểu
chứng minh sau. Được rồi, dừng lại đi.
Câu cuối cùng này là hắn nói riêng với Hoắc Vũ Hạo, sau đó
các đệ tử khác liền cảm thấy nhẹ cả người, cảm giác đột
nhiên được thả lỏng khiến hồn lực dao động một cách kịch liệt đúng là vô cùng sảng khoái a. Lúc này bọn hắn mới giật mình nhận ra bản thân họ đã không còn bị áp lực từ Hồn Hoàn vạn
năm của Hoắc Vũ Hạo đè nén nữa.
Vương Ngôn nhìn bộ dạng như vừa trút được gánh nặng của các học viên rồi mỉm cười nói:
- Bất luận là áp lực từ hồn thú hay hồn sư đều là một dạng
khiến tinh thần của mình sinh ra cảm giác sợ hãi. Nếu tinh
thần của mình mạnh mẽ thì áp lực có mạnh đến mức nào cũng
có thể đứng vững được. Vừa rồi tinh thần của các ngươi bị ta
gây chú ý nên mới không cảm nhận được áp lực nữa. Sau buổi
học này các ngươi về cẩn thận ngẫm nghĩ lại từng cảm giác
mình vừa trải qua rồi rút kinh nghiệm cho kỳ sát hạch sắp
tới. Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Ngày mai chúng ta lại tiếp
rục rèn luyện thế này.
Mỗi học viên trong lớp, bao gồm cả Hoắc Vũ Hạo, lúc này đều
nhìn Vương Ngôn bằng ánh mắt kính phục. Quả thật, về phương
diện giảng dạy, Chu Y không bằng vị bác học Vương Ngôn này.
Nhưng về phương diện kiểm soát học viên, Chu Y lại thắng tuyệt
đối. Hai người bọn họ cùng hợp tác với nhau đúng là có thể
cùng bổ trợ một cách hoàn hảo nhất. Ít nhất sau một năm đầu, tất cả học viên đều đã có hai Hồn Hoàn.
Lúc này vẫn khá lâu nữa mới đến giờ cơm nên Hoắc Vũ Hạo và
Vương Đông liền về ký túc xá, sau đó dưới sự yêu cầu mãnh
liệt của Hoắc Vũ Hạo, cả hai bắt đầu tu luyện.
Hôm nay đúng là không phải vì Hoắc Vũ Hạo quá siêng năng, chỉ
vì trong lòng hắn đang có hàng tá câu hỏi muốn hỏi Thiên Mộng
Băng Tằm. Trước giờ hắn ở cùng phòng ở Vương Đông, chỉ khi nào cả hai tu luyện hắn mới có cơ hội nói chuyện với Thiên Mộng
Băng Tằm mà thôi.
Hồn lực trong cơ thể của cả hai bắt đầu lưu chuyển, sau đó tần số dao động càng lúc càng tăng cao. Tu vi của hắn và Vương Đông đều có một bước nhảy vọt về chất nên ưu đãi trong việc tu
luyện thế này càng lúc càng rõ rệt.
- Thiên Mộng ca, Thiên Mộng ca.
Hoắc Vũ Hạo vừa tiến vào trạng thái minh tưởng liền vừa
khống chế hồn lực di chuyển theo quỹ đạo vừa hô to gọi nhỏ
Thiên Mộng Băng Tằm.
Rất nhanh sau đó liền có tiếng nói đáp lại của Thiên Mộng Băng Tằm, giọng nói của nó có vẻ hết sức mệt mỏi:
- Cái gì nữa đây? Vì chuyện Thâm Hải Ma Kình Vương sao?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Dạ. Thiên Mộng ca, con Thâm Hải Ma Kình Vương kia cũng là hồn thú trăm vạn năm thật sao?
Thiên Mộng Băng Tằm cười to nói:
- Không phải đệ đã có đáp án rồi sao?
Đúng vậy, ban nãy sở dĩ Hoắc Vũ Hạo hỏi Vương Ngôn chuyện tiên tổ Đường Tam khi đó có vũ hồn thứ ba hay không chính vì muốn
xác minh xem con Thâm Hải Ma Kình đó có phải là hồn thú trăm
vạn năm không.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Thế nó không phải thật sao?
Thiên Mộng Băng Tằm nói;
- Ta đã nói rồi, ta là hồn thú duy nhất trên đại lục này đột
phá được cấp bậc trăm vạn năm. Vì ngay cái lúc ta đột phá
cánh cửa đó, cái cảm giác đó ta không thể diễn tả được, nhưng ta biết chắc ta là hồn thú đầu tiên đạt được cấp độ này.
Mặc dù trên đại dương số lượng hồn thú nhiều gấp mấy trên đất liền nhưng ta chắc chắn trong số chúng nó cũng không có hồn
thú trăm vạn năm nào.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ơ vậy chẳng phải Thiên Mộng ca thành Thần rồi sao?
Trong lòng hắn lúc này có một chuyện vô cùng thắc mắc, nó
cũng xuất phát từ lúc vũ hồn Linh Mâu của hắn có Hồn Hoàn
thứ hai mang đến kỹ năng Mô Phỏng. Từ trước đến giờ Thiên Mộng
Băng Tằm luôn không cho Hoắc Vũ Hạo biết màu sắc thật sự của
Hồn Hoàn thứ nhất của vũ hồn Linh Mâu, nhưng nhờ bản tính
"siêng năng" của nó mà Hoắc Vũ Hạo mới có cơ hội biết được,
bởi vì từ sau khi Hoắc Vũ Hạo có khả năng biến đổi màu sắc
Hồn Hoàn thì nhiệm vụ hóa trang nó liền giao hết cho Hoắc Vũ
Hạo. Đến tận lúc đó Hoắc Vũ Hạo mới biết hóa ra cái Hồn
Hoàn trí tuệ kia có màu vàng ánh kim vô cùng rực rỡ.
Màu sắc Hồn Hoàn đó không giống bất cứ màu nào trong năm loại trắng vàng tím đen đỏ thường nghe nói. Mà ban nãy lão sư Vương Ngôn đã có nhắc đến chuyện Hồn Hoàn Thần Cấp của tiên tổ
Đường Tam cũng có màu không giống bình thường, thế nên Hoắc Vũ Hạo mới đánh liều nghĩ rằng Hồn Hoàn đầu tiên kia của mình
cũng là cấp Thần.
Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói:
- Làm gì dễ đến thế, ta mà là Thần thì làm sao để bọn oắt
con trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bắt nạt được chứ? Đúng, Hồn Hoàn của ta cho đệ đúng là Hồn Hoàn Thần Cấp nhưng cũng không phải thật sự đạt cấp Thần. Đó là vì nó thiếu hai thứ, một là
Thần Ấn trên người đệ, chỉ khi nào tu vi của đệ đạt đến cấp
bậc cao nhất thì trên người đệ mới xuất hiện ấn ký này, cái
thứ hai chính là Thần Vị. Đệ tưởng muốn thành Thần dễ lắm
sao? Muốn đạt được nó đệ phải vượt qua vô số thử thách gian
nan vô cùng. Hiện giờ đệ nghĩ đến chuyện đó vẫn còn quá sớm.
Giờ đệ chỉ cần biết, ca là độc nhất vô nhị, là một Hồn Hoàn trăm vạn năm thật sự, như vậy là đủ rồi. Hiểu chưa?
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo đáp như cái máy. Sau đó cũng lại hỏi tiếp.
- Thiên Mộng ca, khoan khoan đi ngủ, đệ còn một câu hỏi nữa. Hôm
nay đệ vừa thử sử dụng một Hồn Kỹ mà Băng Đế mang đến cho
đệ. Nhưng không biết tại sao năng lượng đột nhiên lại khổng lồ
như thế?
Thiên Mộng Băng Tằm bực bội nói:
- Đệ còn dám hỏi một câu vô nghĩa thế này sao? Đệ coi Băng Đế
là gì? Nàng là một trong những Hồn Thú cường đại nhất trên
đại lục này. Đệ mới chỉ hấp thụ được một lượng nhỏ năng
lượng trong Hồn Hoàn và Hồn Cốt thôi, vậy mà thể chất đã
biến đổi rất lớn rồi. Hơn nữa hai Hồn Kỹ nàng đem đến cho đệ
đều là những kỹ năng thiên về sức mạnh. Kỹ năng cực mạnh mang
thuộc tính băng cực hạn mà hôm nay đệ thi triển gọi là Băng Đế Ngạo. Bất quá, kỹ năng này chỉ phát huy được tác dụng mạnh
nhất trong cận chiến mà thôi. Còn hai cái kỹ năng mà Hồn Cốt
mang đến cho đệ thì thôi tạm thời đừng động đến, mắc công sử
dụng xong đệ lại chẳng còn chút khí lực nào nữa. À quên, nếu đệ và cái đứa dung hợp hồn lực với đệ ấy, hai đứa cùng hợp lại thì có thể miễn cưỡng sử dụng một cái. Ài, thật ra hôm
nay đệ phải cảm thấy tự hào rồi, vì cái người lúc chiều ra
tay với đệ ấy là cái gì cái gì mà nhân loại bọn đệ gọi là
Phong Hào Đấu La.
Hoắc Vũ Hạo thất kinh nói:
- Thiên Mộng ca, ý ca là, Cung lão sư hả???
Thiên Mộng Băng Tằm nói:
-Cảm giác của ta không sai đâu… Thôi được rồi, ca đi ngủ đây, ngươi cứ tiếp tục cố gắng tu luyện đi nhé.
Hỏi đáp một hồi Hoắc Vũ Hạo cũng đã được giải đáp hết mọi thắc mắc, sau sự tình hôm nay thì lòng tin của hắn lại tăng lên rất nhiều.
Màn trình diễn của Hoắc Vũ Hạo tại Đấu Thú Tràng mau chóng lan truyền
khắp ngoại viện, nhưng mọi người cũng biết là hắn có năng lực mô phỏng
khí tức nên sự việc cũng không gây náo động quá lớn.
Kỳ thi thăng cấp năm hai tiến hành trễ hai ngày so với dự định, mà Chu Y sau khi đi họp về cũng cho Hoắc Vũ Hạo biết được một tin tức: Học viện
yêu cầu Hoắc Vũ Hạo phải sát hạch lại và không được sử dụng Hồn Kỹ
Mô Phỏng nữa. Tuy lúc này Hoắc Vũ Hạo chắc chắn có thể thông qua sát
hạch nhưng Chu Y vẫn mong muốn hắn có thể phát huy tối đa sức lực để đạt thành tích cao nhất tại kỳ sát hạch này.
Đỗ Duy Luân rất khó chịu! Sau kỳ sát hạch thăng cấp hắn phải lập tức
triệu tập một vài lão sư đến họp đột xuất, rồi lại còn đi
báo cáo kết quả cho viện trưởng Ngôn Thiểu Triết. Mà viện trưởng nghe
xong lại lập tức ra lệnh cho hắn phải tìm hiểu được Vũ Hồn thứ hai và
Hồn Kỹ của Hoắc Vũ Hạo là gì.
…
- Nhị thiếu chủ à, việc này nguy hiểm quá. Học viện Sử Lai Khắc chính là học viện tốt nhất ở đại lục, bọn họ có rất nhiều cường giả, Phong
Hào Đấu La ở đó cũng nhiều hơn Đế Quốc của chúng ta nữa. Nếu chúng ta
liều lĩnh giết người tại học viện thì Công Tước đại nhân sẽ gặp rắc rối!
- Vậy nếu ta ra tay ở bên ngoài học viện?
- Nếu nơi đó ở xa học viện thì chúng ta có thể thử xem xét. Nhị thiếu
chủ à, người phải giữ bình tĩnh. Còn nếu không thể chịu được thì ngài
cũng nên hỏi ý kiến của Đại thiếu chủ.
- Không cần, ta đã nghĩ kỹ rồi. Lúc nãy ta tức giận quá nên không suy
xét thiệt hơn, thôi các ngươi cứ tìm biện pháp đi. Nếu không có cách
thích hợp thì ta sẽ ra tay, tất cả cũng vì danh dự của phủ Bạch Hổ Công Tước. Lúc đó các ngươi không được ngăn cản ta nữa!
- Vâng.
…
- Ha ha, lão già Ngôn Thiểu Triết lúc này chắc đang tức giận đến râu tóc dựng ngược lên rồi. Đã quá, đã quá… ha ha ha.
Tiền Đa Đa dựa lưng vào ghế đắc ý cười to.
Phạm Vũ ngồi ở đối diện cung kính nói:
- Tiền viện trưởng à, lần này thật sự cám ơn ngài.
Lúc này hắn vô cùng vui mừng, Tiền Đa Đa ra tay rất đúng lúc, ngay tại
thời khắc quan trọng thì Hoắc Vũ Hạo đã được đưa về bên hệ Hồn Đạo, cho
dù là Ngôn Thiểu Triết cũng không thể nói được gì.
Tiền Đa Đa khoát tay:
- Cám ơn gì chứ, ta làm tất cả cũng vì hệ Hồn Đạo thôi. Lão già Ngôn Thiểu Triết kia rất gian manh, chúng ta vẫn phải cảnh giác.
Phàm Vũ giật mình:
- Còn phải cảnh giác nữa sao? Tiểu Hoắc bây giờ đã là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo rồi mà!
Tiền Đa Đa nói:
- Không được lơi lỏng như thế, ta hiểu rất rõ con người của lão hồ ly
kia. Hắn không dễ dàng chịu thua như thế đâu, tuy hắn không ác đến mức
cưỡng bức trẻ em nhưng dụ dỗ thì hắn vẫn có thể làm được. Ngươi phải
luôn theo sát Tiểu Hoắc không để thằng bé bị lão già kia giăng bẫy. Nói
cho nó biết Ngôn Thiểu Triết có thể cho nó thứ gì thì chúng ta cũng có
thể cho nó vật ấy. Ta không tin lão già ấy có thể cướp đi miếng thịt
trước miệng ta… Vũ Hồn Song Sinh, ha ha ha. Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ
mặt của lão già ấy lúc này là ta đã vui rồi.
Phàm Vũ mỉm cười:
- Ta cảm thấy ngài nghĩ nhiều quá rồi. Ta tiếp xúc với Tiểu Vũ
Hạo cũng được một thời gian, tính cách của nó ta cũng nắm khá rõ. Ta
có thể cam đoan với ngài chỉ cần có đầy đủ điều kiện thì Tiểu Hoắc
sẽ thăng cấp rất nhanh. Trong vòng năm năm ta sẽ giúp nó trở thành một
Hồn Đạo Sư cấp năm rồi tiến vào nội viện, sau đó nó và Thái Đầu sẽ cùng
nhau thực hiện kế hoạch của chúng ta.
- Kỹ năng Mô Phỏng của Tiểu Hoắc cũng đã giúp chúng ta giải quyết một
vấn đề lớn của kế hoạch. Tuy kỹ năng này không thể dùng để công kích
nhưng lại có năng lực che dấu tu vi của bản thân. Lần này cả trời cao
cũng giúp đỡ hệ Hồn Đạo rồi, Hoắc Vũ Hạo chính là người tốt nhất cho kế
hoạch Cực Hạn Đan Binh của chúng ta.
Tiền Đa Đa cũng gật đầu:
- Phàm Vũ à, ta có một đề nghị. Thằng nhóc Hoắc Vũ Hạo này rất không
bình thường, thiên phú của nó cũng rất kỳ lạ. Chúng ta không thể đem
cách đào tạo một Hồn Sư thông thường mà áp đặt cho nó. Ta nghĩ cũng nên
thay đổi kế hoạch đối với Hòa Thái Đầu. Nếu sau này Hoắc Vũ Hạo là Cực
Hạn Đan Binh thì chúng ta sẽ biến Hòa Thái Đầu thành kho vũ khí của Cực
Hạn Đan Binh.
Phàm Vũ giật mình:
- Nhưng mà việc này có phần mạo hiểm. Nếu chúng ta thất bại thì…
Tiền Đa Đa nghiêm mặt trầm giọng:
- Không có nếu ở đây. Ngay cả Vũ Hồn Song Sinh cũng không giúp kế hoạch
thành công thì chúng ta còn có cách nào? Được ăn cả ngã về không, phải
có quyết tâm thì mới thắng lớn được.
Phàm Vũ nhíu mày:
- Nhưng ta vẫn hơi lo lắng, chúng ta cũng nên hỏi ý kiến của Thái Đầu một chút.
Tiền Đa Đa mỉm cười:
- Ừm, việc này cứ từ từ. Bọn chúng vẫn còn nhỏ, vẫn nên tu luyện cho căn cơ vững chắc đã. À, khi nào thì Tiểu Hoắc đến đây?
Phàm Vũ trả lời:
- Sau khi kết thúc sát hạch bên hệ Vũ Hồn thì nó sẽ đến.
Tiền Đa Đa nói:
- Tiểu Hoắc bây giờ đã là đệ tử hạch tâm của chúng ta. Sau khi kết thúc
sát hạch bên đó thì ngươi nên dẫn nó sang đây tham gia kỳ sát hạch thăng cấp của hệ Hồn Đạo. Ta cũng rất muốn biết rõ năng lực chiến đấu của nó.
- Được!
Phàm Vũ trả lời đầy tự tin. Hoắc Vũ Hạo là đệ tử đắc ý nhất của hắn, đối với tên đệ tử này thì hắn luôn tin tưởng tuyệt đối.
***
Hai ngày sau.
Bên ngoài Đấu Thú Tràng.
- Hoắc Vũ Hạo kia, ngươi có dám tiếp tục đánh cược không.
Đái Hoa Bân bước ra chặn đường Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Hoắc Vũ Hạo chưa kịp trả lời thì Vương Đông đã nhanh miệng:
- Gì chứ? Vẫn không phục à? Ngươi biết Tiểu Hoắc của chúng ta bị hạn chế Hồn Kỹ nên mới dám chạy ra đánh cược đúng không? Thua chính là thua,
ngươi không cần nói nhiều nữa! Chính ngươi mới hôm trước còn quỳ
xuống nhận lỗi với bọn ta đấy.
Ánh mắt Đái Hoa Bân lập tức trở nên lạnh lùng:
- Hừ, một chút mưu mẹo vặt vãnh thì tính làm gì? Lần đấy là ta chấp
nhận thua, lần này ta chỉ hỏi hai ngươi có dám tiếp tục đánh cược hay
không mà thôi. Lần này một mình ta đánh cuộc với hai ngươi, ta chấp hai ngươi cộng điểm lại với ta đấy.
Đái Hoa Bân vừa nói xong thì Vương Đông đã nhảy lên:
- Tên Đái Hoa Bân kia, ngươi đừng quá kiêu ngạo.
Đái Hoa Bân lạnh lùng:
- Kiêu ngạo thì sao, dám hay không?
Vương Đông hăng máu cãi lại:
- Sao lại không dám, cược thì cược. Vẫn như lúc trước, lần này nếu ngươi thua thì phải lạy ba lạy.
Đai Hoa Bân nhìn sang Hoắc Vũ Hạo vẫn đang im lặng:
- Không dám à?
Hoắc Vũ Hạo trả lời một cách thản nhiên:
- Xem ra lần trước ngươi thua mà không phục! Được thôi, thích thì nhích!
Hai mắt Đái Hoa Bân híp lại nhìn hai người một lần nữa rồi xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của Đái Hoa Bân, Vương Đông cười nhẹ rồi nói:
- Ngươi đoán thật không sai, hắn chỉ là một tên tứ chi phát triển mà
thôi, não quá phẳng, chỉ vì trả thù mà hắn dám làm tất cả. Nhưng nghĩ
lại thì hắn khinh thường tụi mình quá.
Hoắc Vũ Hạo cũng mỉm cười:
- Cũng không phải là hắn xem thường tụi mình mà là do tụi mình che dấu
quá tốt, nếu cứ suy đoán theo lẽ thường thì hắn sẽ mắc mưu thôi.
Hạo Đông lực chính là bí mật lớn nhất của hai người, nếu không có Hạo
Đông lực thì tu vi của hai người không thể tăng lên với tốc độ chóng mặt như thế. Hoắc Vũ Hạo còn có bí mật về Vũ Hồn Song Sinh, về Hồn Hoàn và
thân thế của Băng Đế…
Ngoài những việc đó ra, hắn còn có một bí mật cực lớn mà ngay cả các lão sư cũng không biết.
Sau hai ngày tu luyện với tốc độ chóng mặt thì Vương Đông đã dẫn Hoắc Vũ Hạo đi kiểm tra Hồn Lực. Kết quả là Vương Đông mang theo tâm trạng kinh hãi đi dùng điểm tâm: Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo đã tiến đến cấp hai mươi
sáu.
Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo đạt cấp mười ba khi tiến vào học viện Sử Lai
Khắc, một năm sau hắn đã cấp hai mươi sáu. Có thể nói trong số toàn bộ
các đệ tử tại học viện Sử Lai khắc thì Hoắc Vũ Hạo có tốc độ tăng
trưởng Hồn Lực kinh khủng nhất.
Tính toán Hồn Lực thì không thể dùng phép cộng để hình dung, nếu như lúc trước ở cấp mười ba Hoắc Vũ Hạo có mười đơn vị Hồn Lực thì tại cấp hai
mươi sáu này hắn đã có ít nhất là năm mươi đơn vị Hồn Lực. Chỉ trong một năm mà Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo đã tăng lên gấp năm lần! Chuyện này
không ai có thể nghĩ đến.
Lúc này cho dù tính cả các đệ tử ở ban một năm hai thì Hồn Lực của hắn
cũng nằm trong mười người đứng đầu… mà việc này cũng chỉ có Vương Đông
là biết rõ, hơn nữa ngay cả Vương Đông cũng có bí mật của mình mà còn
không chỉ một bí mật…
Quá trình sát hạch thăng cấp cũng giống như hai ngày trước, Đỗ Duy Luân
làm người giám sát nhưng lúc này còn có thêm viện trưởng hệ Vũ Hồn Ngôn
Thiểu Triết đến xem, lúc này Ngôn viện trưởng lại thay thế Đỗ Duy Luân
làm chủ bình thẩm.
Kỳ thi Sát hạch thăng cấp của đệ tử ngoại viện cũng khiến viện trưởng ra tay? Hơn nữa việc Ngôn viện trưởng ra mặt cũng chỉ vì một đệ tử!
Vì làm viện trưởng của hệ Vũ Hồn tại học viện Sử Lai Khắc nên địa vị của Ngôn Thiểu Triết rất cao. Nếu hắn đến một quốc gia nào đó làm quan thì
nhất định sẽ được đón tiếp như một quốc sư… Nhưng Ngôn Thiểu Triết vẫn
luôn ở lại học viện Sử Lai Khắc. Hắn thích nhất là việc nhìn những hạt
giống thiên tài được mình bồi dưỡng ngày càng phát triển rồi kéo theo cả học viện cũng trở nên mạnh mẽ.
Trong mắt người khác thì một học viên cho dù là thiên tài cũng không
đáng để hắn phải tự mình ra mặt nhưng Ngôn Thiểu Triết lại nghĩ khác, đệ tử này chính là người có Vũ Hồn Song Sinh vạn năm khó tìm!
Không những thế mà trước khi đến đây hắn còn tìm đến Thú Vương Cung
Trường Long hỏi thăm một chút tin tức. Tuy rằng không thể xác định chính xác Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo nhưng từ Cung Trường Long mà Ngôn Thiểu
Triết biết được hai chữ cực hạn. Sau khi biết đến hai chữ này thì hắn
cũng đã vô cùng tin tưởng vào nhận định của mình, một loạt kế hoạch cũng được hắn vạch ra.
Ngôn Thiểu Triết nhìn thấy đám đệ tử đang tiến vào rồi khẽ mỉm cười.
Tiền Đa Đa ơi Tiền Đa Đa , ngươi cứ ở đó mà vui mừng đi. Để ta xem ai
sẽ là người có thể cười đến phút cuối.