- Năm Hai ban Một - Vương Đông.
Vương Đông bước nhanh về phía trước rồi giao bản sát hạch của mình cho lão sư giám trận.
Lần này Vương Đông thay Hoắc Vũ Hạo đánh trận đầu. Các đệ tử khác cũng
không ngạc nhiên về việc này, lúc trước Hoắc Vũ Hạo nhờ vào Hồn Kỹ đặc
biệt của mình hù dọa các Hồn Thú khác mới chiến thắng nhưng lúc này hắn
đã không được sử dụng lại Hồn Kỹ đó, vì thế ban Một cần có một đệ tử
xuất sắc đánh trận đầu tiên.
Nhưng Đái Hoa Bân lại thấy khác, hắn nghĩ Hoắc Vũ Hạo đang sợ hãi nên
không dám ra trận. Tưởng tượng đến cảnh Hoắc Vũ Hạo quỳ xuống nhận sai
thì cảm giác vui sướng vì được sỉ nhục đối phương của hắn đã hóa thành
oán độc hận thù. Trả thù, hắn muốn trả thù! Đầu tiên hắn sẽ đưa chân dẫm nát đối phương, sau đó lại tiếp tục tìm cơ hội giết chết tất cả. Hắn
muốn nhìn thấy đối phương quỳ xuống van xin hắn, sau đó hắn sẽ vui vẻ ra tay giết chết tất cả.
Một thiếu niên chưa đến mười ba tuổi như Đái Hoa Bân nhưng đã sớm trải qua giết chóc nên mới có thể suy nghĩ tàn nhẫn như vậy!
- Đệ tử chọn Hồn Thú ngàn năm.
Giọng nói của Vương Đông kéo Đái Hoa Bân ra khỏi thế giới của mình, nghe Vương Đông nói xong thì Đái Hoa Bân cũng giật mình. Vương Đông này chỉ
mới có hai Hồn Hoàn, cho dù hắn có Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn ngàn năm thì vẫn
chỉ là một Đại Hồn Sư! Một Đại Hồn Sư lại dám khiêu chiến với Hồn Thú
ngàn năm vốn là cấp bạc cao nhất tại kỳ sát hạch?
Hai lão sư giám trận cũng giật mình.
Hai ngày trước bọn họ đã bị Hoắc Vũ Hạo dọa một lần: Tên nhóc này tuy ra sân chỉ chọn một Hồn Thú trăm năm nhưng lại đưa ra hai Hồn Hoàn mười
vạn năm khiến đám Hồn Thú tại Đại Đấu Thú Tràng sợ đến mức tè cũng không biết. Lúc này Vương Đông lại chọn một Hồn Thú ngàn năm, đám nhóc này
muốn làm nổi bật khẩu hiệu dạy dỗ đệ tử quái vật của học viện Sử Lai
Khắc hay sao?
Nhưng vì có ngôn Thiểu Triết ở đây nên lão sư giám trận cũng không dám làm qua loa:
- Vương Đông, ngươi chắc chắn chứ?
- Chắc chắn!
Vương Đông gật đầu rồi bắt đầu tập trung Hồn Lực. Ánh sáng lam xuất
hiện, lúc này Vương Đông không dám chần chờ mà lập tức xuất ra Vũ Hồn
của mình. Hắn thật sự không dám sơ suất khi đối mặt với Hồn Thú ngàn
năm.
- Hả?
Các đệ tử bên ngoài giật mình hét to, các lão sư trên khán đài cũng vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ giật mình không phải vì Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương
Đông mà là vì ba Hồn Hoàn dưới chân hắn - Đây cũng chính là bí mật của
Vương Đông.
Hoắc Vũ Hạo trình diện muộn, Vương Đông cũng trở về cách hạn chót hai
ngày. Tại sao hắn lại trở về muộn? Trong vòng một tháng đó hắn được gia
tộc giúp đỡ đã đột phá ba mươi cấp và có được Hồn Hoàn thứ ba!
Ánh mắt của ngôn Thiểu Triết trên đài cao cũng sáng lên, hắn vuốt vuốt cằm:
-Tốt, tốt lắm! Một vàng hai tím, thiên phú của thằng nhóc này tốt lắm.
Nếu được mài dũa cẩn thận thì trong tương lai nó sẽ là một viên ngọc
quý, lại còn Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp. . .
Nói đến đây hắn lại mỉm cười một cách bí ẩn.
Hồn Hoàn thứ ba của Vương Đông cũng là một Hồn Hoàn ngàn năm. Bước vào
cảnh giới Hồn Tôn hắn đã có hai Hồn Hoàn ngàn năm, đây cũng không giống
như Hồn Kỹ mô phỏng của Hoắc Vũ Hạo mà là thực lực thật sự của hắn!
Đái Hoa Bân cũng không thể tin vào mắt mình, Vương Đông đã mang đến cho
hắn một sự ngạc nhiên đáng sợ. Tuy Hồn Lực của Đái Hoa Bân vẫn mạnh hơn
Vương Đông rất nhiều nhưng lúc này Vương Đông đã trở thành Hồn Tôn!
Vương Đông và hắn lúc này đều la Hồn Tôn, mà về mặt Hồn Hoàn thì Vương
Đông lại còn áp đảo hắn. Nếu chỉ tính về Hồn Kỹ thì Vương Đông đã chiến
thắng hắn, việc này cũng góp phần kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Tuy sắc mặt Đái Hoa Bân đã trở nên khó chịu nhưng hắn vẫn rất tin tưởng
vào phán đoán của bản thân. Hoắc Vũ Hạo lần này không được dùng Hồn Hoàn thứ hai, trong mắt Đái Hoa Bân thì việc này đã khiến Hoắc Vũ Hạo trở
thành đồ bỏ. Chỉ với một Hồn Hoàn và Tinh Thần Trùng Kích thì Hoắc Vũ
Hạo không có khả năng chiến thắng các Hồn Thú cao cấp, cùng lắm thì hắn
chỉ có thể thông qua sát hạch ở mức thấp nhất. Lúc này tuy hắn vẫn chắc
chắn bản thân có thể vượt qua được Vương Đông nhưng một cảm giác hồi hộp vẫn nhẹ nhàng len lỏi vào lòng hắn.
Lúc này một cỗ khí tức mạnh mẽ phát tán ra xung quanh, cánh cửa sân đấu mở ra, một Hồn Thú to lớn xuất hiện.
Hồn Thú này không có tốc độ kinh khủng như Phong Linh Lang nhưng nó lại mang đến một áp lực kinh khủng.
Hồn Thú này cao khoảng ba thước, cả người nó đứng thẳng và được phủ bởi
một bộ lông vàng phát ra mùi tanh nồng nặc. Trên lồng ngực nó có một
phần long trắng xen vài đường vân vàng trông giống với Quang Minh Nữ
Thần Điệp của Vương Đông.
Hồn Thú này có hình dạng một con gấu, ánh mắt của nó khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo khốc liệt.
Cùng loại Hồn Thú ngàn năm thì chiến lực của các Hồn Thú loại trâu, bò,
nai... không thể so với hổ, báo, gấu, sói... Đặc biệt là Hồn Thú loại
gấu này, nó lấy việc giết chóc rồi ăn thịt đối phương làm mục tiêu tu
luyện nên thực lực của nó lại có phần mạnh hơn các Hồn Thú ngàn năm
khác.
Đối thủ lần này của Vương Đông là một Hồn Thú ngàn năm gọi là Thị Huyết Ma Hùng có thuộc tính thổ mạnh mẽ.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương thì Vương Đông đã có biện pháp đối phó, hắn vung hai cánh bay lên cao. . . nhưng khi vừa cách mặt đất năm thước thì một áp lực mạnh mẽ xuất hiện đè hắn xuống, sau đó giọng nói của lão sư giám trận vang lên:
-Trong kỳ sát hạch thăng cấp không được bay quá mặt đất năm thước.
Thị Huyết Ma Hùng bước từng bước chậm rãi mang theo một áp lực vô hình
ép đến Vương Đông khiến hắn giật mình. Tuy đây là lần đầu đối mặt với
một Hồn thú ngàn năm nhưng Vương Đông vẫn vô cùng tin tưởng bản thân.
Cùng lúc đó thì toàn bộ sự việc đang xảy ra xung quanh đột nhiên hiện
lên trong đầu hắn: Hoắc Vũ Hạo đứng gần đó đã xuất ra Tinh Thần Tham
Trắc Cộng Hưởng hỗ trợ hắn.
Nếu không vì việc đánh cuộc với Đái Hoa Bân hắn nhất định không nóng nảy mà làm càn như vậy. . . Nhưng khi đối mặt với một trong những kẻ hại
chết mẫu thân thì hắn nhất định không thể thua! Hơn nữa Tinh Thần Tham
Trắc Cộng Hưởng của hắn cũng giúp đỡ Vương Đông, ít nhất thì Vương Đông
sẽ không bị thương.
Vương Đông giơ hai tay lên rồi hợp lại với hai cánh sau đó chậm rãi tiến về phía Thị Huyết Ma Hùng. Tốc độ của hắn tuy không nhanh nhưng vô cùng ổn định, bước chân lại vô cùng vững vàng thể hiện tâm tư trầm ổn của
chủ nhân.
Khoảng cách giữa hai bên ngắn dần, hai vị lão sư giám trận cũng đang hết sức tập trung quan sát. Chỉ cần Vương Đông gặp nguy hiểm cả hai sẽ lập
tức ra tay ứng cứu. Hồn Thú khác với con người, chúng lúc nào cũng dùng
hết sức để tấn công con mồi vì thế đã có lần xảy ra chuyện đệ tử bị đánh chết. Bọn họ cũng đã xem qua bảng sát hạch của Vương Đông, việc hắn
chính là đệ tử hạch tâm càng khiến các lão sư tập trung không dám để xảy ra sai sót.
Bộ dáng của Thị Huyết Ma Hùng nhìn qua có chút kỳ dị, không những bước
đi chậm chạp mà lại còn nghiêng ngửa không ổn định. Nhưng khi Thị Huyết
Ma Hùng còn cách Vương Đông khoảng ba mười thước thì thân thể nó bỗng hạ thấp xuống, hai chi trước cũng chạm đất trở thành bốn chân.
Biến hóa này khiến Vương Đông giật mình, hắn khựng người lại mà không kịp nghĩ nhiều.
Thị Huyết Ma Hùng vẫn nhẹ nhàng tiến về phía trước, đôi mắt đỏ nhạt của
nó còn hiện lên vẻ đùa cợt. Hồn Thú ngàn năm đã có một ít trí tuệ, Hồn
Thú tiến hóa đến vạn năm thì đã có thể suy nghĩ như con người thậm chí
còn có thể nói tiếng người.
Vừa nhìn thấy Thị Huyết Ma Hùng thay đổi tư thế thì Vương Đông lập tức
giật mình. Ngay lúc đó Thị Huyết Ma Hùng bỗng nhiên tăng tốc, toàn thân
nó bốc lên một vầng sáng đỏ dày đặc rồi bay thẳng về hướng Vương Đông.
Tốc độ của nó lúc này không hề kém hơn Hoắc Vũ Hạo khi chiến đấu với
Phong Linh Lang.
Hai chân biến thành bốn, sự việc lại diễn ra một cách nhanh dần. . . tất cả đều là tâm lý chiến! Quả không hổ danh là một Hồn Thú ngàn năm mạnh
mẽ, thực lực của Thị Huyết Ma Hùng lúc này đã vượt xa sức mạnh của Hồn
Thú trăm năm.
Khoảng cách ba mươi thước chỉ cần hít thở hai hơi là có thể vượt qua, mà trong thời gian Vương Đông còn đang sững sờ thì Thị Huyết Ma Hùng đã
nhảy đến mang theo một cú tát.
Lão sư giám trận cũng đã chuẩn bị ra tay, các lão sư quan sát trên đài
cao cũng nhíu mày, việc một đệ tử năm hai trở thành Hồn Tôn đã khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Hơn nữa Vương Đông lại là đệ tử hạch tâm thì kinh nghiệm chiến đấu cũng không thế yếu kém đến mức bị đối
phương dọa cho đầu óc bị choáng váng.
Vương Đông bị dọa cho sợ hãi? Việc này chắc chắn không thể xảy ra, ngay
khi bàn tay của Thị Huyết Ma Hùng vươn đến trước mặt Vương Đông thì hai
chân của hắn cũng chuyển động, sau đó toàn thân Vương Đông xoay tròn
khiến cú tát của Thị Huyết Ma Hùng bị lệch sang một bên. Lúc này thì
Vương Đông cũng đã áp sát đến bên cạnh đối phương.
Hai cánh vung lên tạo thành hai lưỡi đao chéo nhau rồi chém vào cổ Thị Huyết Ma Hùng.
Thị Huyết Ma Hùng sau một cú tát hụt cũng đã cảm thấy nguy hiểm, nó vận
lực rồi biến thân thể đổi thành màu vàng khiến cho lớp da bên ngoài trở
nên cứng rắn.
Hồn Kỹ thứ nhất của Vương Đông đánh thẳng vào lớp da cứng như sắt của
đối phương, trong phút chốc thanh âm va chạm chói tay vang lên, hoa lửa
bắn ra tung tóe.
Là Hồn Thú thuộc tính thổ nên Thị Huyết Ma Hùng phòng thủ rất giỏi.
Nhưng lúc này nó đã chậm nửa nhịp, trong lúc còn đang nghĩ đến việc
Vương Đông trúng đòn tâm lý chiến thì nó đã bị đánh trúng. Tuy nó phản
ứng nhanh nhưng vẫn bị Vương Đông quét trúng cổ lấy đi một mảng thịt
lớn.
Ta mà sợ tâm lý chiến sao? Vương Đông cười lạnh rồi dừng tay, sau khi
đánh trúng đối thủ thì hắn không tiến lên mà lại vỗ cánh lui về sau năm
thước vừa vặn thoát khỏi một kích bất ngờ của Thị Huyết Ma Hùng.
Nếu không được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo hỗ trợ thì nhiều nhất Vương Đông chỉ có thể đánh ngang tay với Thị Huyết Ma Hùng.
Nhưng Tinh Thần Dò Xét lại giúp Vương Đông nắm rõ tình huống thân thể
cùng với phương hướng tấn công của đối phương. . . cơ hội tốt thế này
hắn không thể bỏ qua.
Một kích này đánh ra đã khiến các lão sư trên đài như ngôn Thiểu Triết,
Đỗ Duy Luân và các lão sư bình thẩm khác vô cùng ngạc nhiên.
Gặp nguy không sợ hãi, lợi dụng mưu kế của đối thủ để phản công hơn nữa
trong khoảng cách gần như thế lại có thể bình tĩnh chiến đấu với Hồn Thú ngàn năm. . . Cho dù là các đệ tử cấp cao cũng không có quá nhiều người có thể có được bản lĩnh này.
Thị Huyết Ma Hùng bị đánh trúng nên tức giận gào to một
tiếng sau đó thân thể to lớn của nó dựng thẳng lên, hai mắt trở nên đỏ
ngầu dữ tợn. Thị Huyết Ma Hùng sau khi bộc phát hung tính đã sử dụng kỹ
năng thiên phú: Thị Huyết.
Hồn Thú này có tên gọi là Thị Huyết Ma Hùng cũng do kỹ năng thiên phú
của nó, nhờ có kỹ năng này cùng với thuộc tính thổ mà nó vô cùng mạnh
mẽ.
Sau khi phát động kỹ năng Thị Huyết thì da lông toàn thân nó được phủ
một sắc đỏ như máu, sau đó nó như phát điên vọt đến tấn công Vương Đông.
Hai cánh của Vương Đông vung lên rồi vươn lên phía trước vỗ mạnh một cái khiến thân thể trượt dài về phía sau nhằm kéo dài khoảng cách giữa hai
bên.
Nhưng Thị Huyết Ma Hùng sau khi sử dụng kỹ năng thiên phú thì tốc độ của nó đã tăng lên rất nhiều, Vương Đông tuy phản ứng khá nhanh nhưng vẫn
không kịp. Một tay của Thị Huyết Ma Hùng tuy đã vồ hụt Vương Đông nhưng
lại đánh mạnh vào mặt đất tạo ra một vòng sáng vàng không ngừng lan tỏa
ra xung quanh.
Kỹ năng thuộc tính thổ của Thị Huyết Ma Hùng: Sóng Địa Chấn.
Hồn Thú ngàn năm có khác biệt rõ rệt so với Hồn Thú trăm năm: Hồn Thú
trăm năm mạnh nhất cũng chỉ có kỹ năng công kích từ xa còn Hồn Thú ngàn
năm không những có thể công kích từ xa mà còn có thể có kỹ năng công
kích phạm vi lớn.
Sóng Địa Chấn chính là một tuyệt kỹ mà Thị Huyết Ma Hùng rất thích sử
dụng. Dưới ảnh hưởng của sóng địa chấn thì đối phương sẽ mất đi cân bằng thân thể cộng thêm một ít ảnh hưởng choáng váng. Chỉ cần Sóng Địa Chấn
đánh trúng đối phương thì Thị Huyến Ma Hùng sẽ lập tức chồm đến tấn công không ngừng.
Vì thế nên khi Thị Huyết Ma Hùng vừa sử dụng Sóng Địa Chấn thì hai lão
sư giám trận cũng đã hành động, chỉ cần Vương Đông bị Sóng Địa Chấn làm
ảnh hưởng thì hai người sẽ lập tức can thiệp.
Hồn Sư và Hồn Thú chiến đấu thì thắng thua nhiều lúc chỉ dựa vào một Hồn Kỹ duy nhất, chỉ cần một Hồn Kỹ đặc biệt được xuất ra đúng thời điểm
thì tình thế trận đấu sẽ lập tức thay đổi.
Ngay khi cánh tay của Thị Huyết Ma Hùng đánh xuống mặt đất tạo ra Sóng
Địa Chấn thì Quang Minh nữ Thần Điệp của Vương Đông cũng chớp lên, sau
đó Hồn Hoàn thứ hai của hắn phát sáng.
Lúc trước khi Vương Đông vung mạnh hai cánh để lui về phía sau đã tạo ra một lực đẩy mạnh cùng một dòng khí lưu, lúc này hai cánh của hắn tiếp
tục đập mạnh xuống phía dưới mượn dòng khí này đưa cơ thể bay lên cao,
trong nháy mắt toàn thân hắn đã nằm song song với mặt đất và cách đất
gần ba thước. Ngay lúc này Sóng Địa Chấn cũng ập đến, Thị Huyết Ma Hùng
cũng theo đà mà lao dừng lại ngay phía dưới Vương Đông đồng thời để lộ
toàn bộ phần lưng.
Quang Minh nữ Thần Điệp tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, sau đó toàn bộ lại ngưng tụ thành một cột sáng rồi bắn thẳng xuống.
Hồn Kỹ thứ hai của Vương Đông là Hồn Kỹ của Hồn Hoàn ngàn năm: Điệp Thần Quang. (DG: lúc thì TG gọi là Thần Quang, lúc thì gọi là Điệp Thần
Quang, thôi thì m thống nhất gọi là Điệp Thần Quang nha.)
Điệp Thần Quang từ trên bắn thẳng xuống lưng Thị Huyết Ma Hùng, ánh sáng chói mắt bao phủ không gian. Phía dưới tiếng gầm rú đau đớn của Thị
Huyết Ma Hùng vang lên không ngừng. Sau khi nó phát động đòn tấn công
thì thân thể sẽ thoáng chậm lại một chút nên không thể né được Điệp Thần Quang, lúc đó nó chỉ còn cách cuộn tròn thân thể rồi dùng tấm lưng vững chắc để ngăn chặn toàn bộ lực lượng của Điệp Thần Quang.
Ba giây sau công kích của Điệp Thần Quang mới chấm dứt, thân thể của
Vương Đông nhẹ nhàng vươn thẳng dậy, sau đó hai cánh màu lam cũng hóa
thành màu vàng, hai bàn tay Vương Đông đặt trước ngực, lòng bàn tay lại
hướng ra ngoài, Hồn Hoàn thứ ba của hắn tỏa sáng.
Một quả cầu ánh sáng xuất hiện giữa hai tay hắn, quả cầu này được hai
màu đỏ và vàng tạo thành đang không ngừng lớn lên, chớp mắt một cái nó
đã có đường kính hơn một thước. Xung quanh quả cầu ánh sáng có vô số các tia điện không ngừng chớp động khiến toàn thân Vương Đông như được
nhuộm một màu vàng.
Hai cánh sau lưng của Vương Đông cũng không ngừng phát sáng rồi truyền năng lượng vào quả cầu ánh sáng phía trước.
Thị Huyết Ma Hùng sau khi trúng phải Điệp Thần Quang thì thân thể đã quỳ xuống sát đất, tuy rằng lúc trước nó đã dùng toàn bộ sức lực để phòng
thủ nhưng uy lực của Hồn Kỹ ngàn năm vô cùng kinh khủng. Phần da lưng
của nó đã bị rách toác, toàn lưng bị máu nhuộm đỏ và kỹ năng Thị Huyết
của nó cũng bị cắt đứt.
Nhưng Điệp Thần Quang cũng không khiến Thị Huyết Ma Hùng mất đi toàn bộ
sức chiến đấu, dù sao nó cũng là một Hồn Thú ngàn năm thiên về phòng
thủ, vết thương Thần Quang gây ra khiến tốc độ và năng lực hành động của nó bị giảm đi khá nhiều.
Thị Huyết Ma Hùng cảm nhận được khí tức khủng bố phía trên nên xoay
ngược cơ thể một cách khó khăn, sau khi trông thấy quả cầu ánh sáng đáng sợ trước người Vương Đông thì nó sợ hãi gầm lên một tiếng. Sau đó nó
nâng chân lên tạo thành một tấm chắn ánh sáng vàng bao trước người.
- Đủ rồi, sát hạch kết thúc. Vương Đông, mau thu hồi Hồn Kỹ đi thôi.
Giọng nói của Đỗ Duy Luân vang lên.
Tuy nhiên lúc này muốn thu hồi Hồn Kỹ không phải là chuyện đơn giản,
Vương Đông vội vung hai tay lên cao, quả cầu ánh sáng theo đó bay thẳng
lên không trong hơn trăm mét rồi nổ to, một vầng sáng chói mắt tỏa ra
xung quanh như một đóa hoa nở rộ rồi dần dần tan biến chỉ để lại một bầu trời vàng rực.
Hai lão sư giám trận cũng tiến đến khống chế Thị Huyết Ma Hùng kết thúc trận sát hạch.
Không cần các lão sư bình thẩm lên tiếng thì các đệ tử cũng đoán được Vương Đông đã đạt được thành tích rất cao.
Sau khi sử dụng Hồn Kỹ của Hồn Hoàn thứ ba thì thân thể của Vương Đông
run nhẹ, khuôn mặt của hắn cũng tái đi. Nếu không vì đánh cuộc với Đái
Hoa Bân thì hắn cũng không muốn để lộ ra Hồn Kỹ này.
Hồn Kỹ này của hắn gọi là Điệp Thần Trảm, từ ngoài nhìn vào thì đây chỉ
là một quả cầu ánh sáng nhưng bên trong quả cầu này lại ẩn chứa một trăm lẻ tám nhát chém mang theo khí tức quang minh. Một khi quang cầu đánh
trúng đối thủ thì một trăm lẻ tám nhát chém này cũng sẽ từ quang cầu
phóng ra ngoài chém giết đối phương.
Điệp Thần Quang là một kỹ năng công kích có phạm vi lớn và có uy lực rất mạnh nhưng khả năng bạo phát lại kém. Còn Điệp Thần Trảm thì ngược lại, nó mất đi khả năng tìm kiếm chính xác mục tiêu và công kích từ xa nhưng uy lực bộc phát của nó được nâng đến mức cao nhất. Điệp Thần Trảm một
khi bay quá khoảng cách năm thước sẽ bị ăn mòn dần cho đến khi biến mất
hoàn toàn, đây cũng là nguyên nhân xảy ra một màn chói mắt trên bầu trời lúc trước.
Vương Đông chọn kỹ năng này làm Hồn Kỹ thứ ba của mình cũng do chịu ảnh
hưởng rất lớn từ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo. Một khi được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng hỗ trợ thì Thần Chi Điệp sẽ phát
huy được tối đa sức mạnh của nó.
Đỗ Duy Luân bàn bạc với ngôn Thiểu Triết một lúc rồi đưa ra quyết định.
Đỗ Duy Luân trầm giọng:
- Vương Đông chiến đấu với thử thách lớn nhất của sát hạch: Hồn Thú ngàn năm, sau khi phân tích thì kỹ năng cuối cùng của hắn có bảy phần mười
sẽ trực tiếp giết chết Thị Huyết Ma Hùng, biểu hiện của hắn khi chiến
đấu cũng vô cùng xuất sắc, kỹ xảo chiến đấu và khả năng phán đoán tình
huống cũng rất tốt. Ta quyết định Vương Đông đạt điểm tối đa.
Trong kỳ thi sát hạch thăng cấp, khi chiến đấu với các Hồn Thú khác nhau thì cách tính điểm cũng khác nhau. Hồn thú cấp bậc thấp nhất là trăm
năm đồng thời cũng tương đương với 10 điểm, sau đó cứ mỗi trăm năm tăng
lên thì tương đương 10 điểm. Hồn thú có tu vi ngàn năm cũng chính là 100 điểm. Nếu học viên nào chọn Hồn Thú trăm năm thì chẳng những nhất định
phải đánh bại được nó, hơn nữa còn phải lấy được điểm về mặt kỹ xảo, nếu không thì tiêu đời. Vì trong mỗi kỳ sát hạch, học viên ít nhất phải đạt 30 điểm mới thông qua. Còn Vương Đông, hắn đã chọn Hồn Thú ngàn năm,
vậy thì giờ chỉ cần hắn kiên trì được 30' là sẽ dễ dàng thông qua sát
hạch.
Vừa nghe mình đạt điểm tối đa thì Vương Đông vô cùng vui mừng, lúc này
chẳng cần quan tâm đến thành tích của Hoắc Vũ Hạo thì hắn cũng đã thắng
rồi. Vương Đông đạt điểm tối đa thì Đái Hoa Bân kia lấy gì để so sánh
với hắn?
Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì Đỗ Duy Luân đã dội thêm một gáo nước lạnh.
- Nhưng Thị Huyết Ma Hùng chính là một Hồn Thú thuộc ngàn năm có thuộc
tính thổ rất giỏi phòng ngự, nó vẫn còn ba phần khả năng có thể ngăn cản được một chiêu cuối cùng của ngươi. Mà sau khi ngươi phát ra Hồn Kỹ thứ ba thì Hồn Lực của ngươi cũng đã tiêu hao gần hết và không thể tiếp tục chiến đấu. Trường hợp đó ngươi chỉ có thể bị nó phản công, thậm chí còn có thể bị giết. Là một hồn sư mà lại liều mạng đánh như thế thì rất
không khôn ngoan, sau khi thương lượng với Ngôn viện trưởng thì chúng ta đã có quyết định cuối cùng, ngươi từ điểm tối đa sẽ bị trừ đi năm mươi
điểm còn lại một trăm điểm và vượt qua sát hạch.
- Hả?
Vương Đông há mồm:
- Đừng đùa chứ, có cần phải trừ nhiều đến thế không, đây là chiến đấu với Hồn Thú ngàn năm đó.
Ngôn Thiểu Triết lúc này lại lên tiếng:
- Là một Hồn Sư thì ngươi phải xác định rõ một việc, lúc chiến đấu phải đảm bảo an toàn cho bản thân rồi sau đó mới tính toán đến việc chiến
thắng đối phương. Ngươi bỏ công sức ra tu luyện nhiều năm, cả gia tộc
dốc sức giúp đỡ ngươi tu luyện để cho ngươi đi liều mạng chết chung với
một con Hồn Thú hay sao? Chết như vậy thì được gì. Chúng ta trừ đi năm
mươi điểm của ngươi còn vì ngươi là đệ tử hạch tâm của học viện. Là một
đệ tử hạch tâm thì không được có những sai lầm như thế, đệ tử hạch tâm
có thể được học viện giúp đỡ rất nhiều nhưng cũng phải chịu những yêu
cầu khắt khe trong tu luyện. . . ngươi đã hiểu rõ chưa?
Vương Đông tuy vô cùng bực tức nhưng lại không thể phản bác, cuối cùng hắn đành cuối đầu ũ rũ rời khỏi sân.
Vương Đông được 100 điểm khi thi sát hạch đã là thành
tích rất cao, dù gì thì hắn cũng chiến thắng một Hồn Thú ngàn năm. Mặc
dù ngôn Thiểu Triết và Đỗ Duy Luân phê bình khá nghiêm khắc nhưng hai
người rất vui mừng. Hai người vì không muốn Vương Đông kiêu ngạo nên mới trừ nhiều điểm như thế.
Vương Đông bực bội quay người bước trở về bên cạnh Hoắc Vũ Hạo:
- Thật là bất công mà, trừ gì mà trừ nhiều thế!
Hoắc Vũ Hạo nói nhỏ:
- Vậy cũng được rồi, 100 điểm là tốt rồi. Phần còn lại cứ để ta, hơn nữa nếu không có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của ta thì ngươi có thắng
dễ như vậy được không, còn dám nói các lão sư bất công nữa.
Vương Đông lè lưỡi nói:
- Nếu không có ngươi thì ba phần ta cũng không dám nắm chắc, con Thị
Huyết Ma Hùng này rất láu cá và mạnh mẽ. Tới lượt ngươi thì ít nhất cũng phải được ba mươi điểm đấy, tổng cộng chúng ta phải trên một trăm ba
mươi thì mới năm chắc phần thắng, ta không tin tên Đái Hoa Bân kia có
thể mạnh hơn chúng ta hợp lại.
Nhìn lại thì Đái Hoa Bân khi chiến đấu không có ai ngầm giúp đỡ, Vương
Đông cũng hiểu nếu đánh một chọi một thì hắn vẫn chưa phải là đối thủ
của Đái Hoa Bân. Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông là sự kết hợp
dung hòa giữa hệ Mẫn Công và hệ Cường Công còn Vũ Hồn Bạch Hỗ của Đái
Hoa Bân là Vũ Hồn hệ Cường Công. Nếu cả hai chiến đấu với nhau trong
phạm vi cố định và Vương Đông không được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng
của Hoắc Vũ Hạo hỗ trợ thì hắn không thể chiến thắng Đái Hoa Bân.
( DG: kiểu như 1 chọi 1 trong 1 khu vực nhỏ thì thằng đi đường pê đê vừa damg vừa kỹ ko ăn được 1 thằng đi thuần damg )
Được công nhận là đệ tử có thực lực mạnh nhất tại ban Tân Sinh thì thiên phú của Đái Hoa Bân không thể tầm thường.
- Năm Hai ban Hai, Đái Hoa Bân.
Đái Hoa Bân hô to một tiếng rồi bước lên, lúc này cả người hắn tỏa ra
khí thế vô cùng mạnh mẽ tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Nhìn thấy Đái Hoa Bân xuất hiện thì ánh mắt của ngôn Thiểu Triết sáng lên, hắn xoay qua nói với Đỗ Duy Luân:
- Đây là đệ tử mạnh nhất năm hai phải không?
Đỗ Duy Luân gật đầu:
- Tên nhóc này đến từ phủ Công Tước Bạch Hổ. Thiên phú của hắn còn cao
hơn đại ca hắn nữa. Ca ca hắn khi ở tuổi này vẫn chưa đạt được tu vi
này. Hơn nữa ta nghe Mộc Cận nói hắn tu luyện vô cùng nghiêm túc và khắc khổ, với tốc độ tu luyện của hắn thì trong vòng một năm hoặc một năm
rưỡi nữa thôi hắn sẽ có bốn Hồn Hoàn, đây cũng sẽ là kỷ lục mới của học
viện.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười:
- Từ cấp ba mươi chín muốn đột phá lên cấp bốn mươi cũng không dễ dàng
đâu. Nhưng mà thằng nhóc này cũng khá lắm rồi, chúng ta cứ xem nó phát
triển ra sao.
- Đệ tử chọn Hồn Thú ngàn năm.
Không đợi lão sư giám trận hỏi thì Đái Hoa Bân đã lên tiếng.
Vì đã có Vương Đông đi đầu nên hai lão sư giám trận đã không còn quá ngạc nhiên, cả hai chuẩn bị một lúc rồi thả Hồn Thú.
Lần này cũng thật trùng hợp, đối thủ của Đái Hoa Bân lại cũng là Hồn Thú loại hổ.
Một tiếng gầm gừ vang lên, một Hồn Thú hình dáng hổ từ cánh cửa phóng ra.
Vừa phóng khỏi cửa lồng nó liền ngừng lại rồi cẩn thận quan sát đối thủ. Hồn thú này có bộ lông màu vàng nhạt và vằn xanh, so với Hỏa Diễm Ma Hổ thì nó nhỏ hơn một ít nhưng tốc độ lại nhanh có vẻ nhanh hơn. Hai mắt
nó tỏa ánh sáng xanh biếc của hệ Phong.
Phong Hổ cũng cảm giác được sự nguy hiểm phát ra từ Đái Hoa Bân, nó
không tiến lên trước mà nhẹ nhàng đi ngang rồi nhích dần lên để quan sát đối phương. Bốn chân nó bước đi rất nhẹ nhàng, khi chạm đất cũng không
vang lên tiếng động.
Bỗng nhiên Đái Hoa Bân thu hồi khí thế, hắn bước đến gần Phong Hổ mà
không hề sử dụng Vũ Hồn Bạch Hổ. Hành động này của hắn cũng khiến hai
lão sư giám trận giật mình.
Sau một lúc dò xét, Phong Hổ nhận thấy Đái Hoa Bân đã không còn có thể
gây nguy hiểm cho mình nên quyết định hành động. Hai mắt nó lóe lên, bốn chân chùn xuống rồi phóng mạnh về phía Đái Hoa Bân. Tốc độ của nó còn
nhanh hơn vài phần so với Phong Linh Lang, lực công kích thì tất nhiên
mạnh hơn gấp bội. Sói vốn đã không thể bằng hổ chưa tính đến chênh lệch
giữa trăm năm và ngàn năm.
Khoảng cách giữa hai bên đã dần thu hẹp, Phong Hổ đang phóng đến phía
trước đột nhiên nhảy vồ lên, hai chân trước của nó vươn ra ngoài để lộ
mười móng vuốt sắt bén rồi rồi vung mạnh tạo thành mười ngọn đao gió táp thẳng vào người Đái Hoa Bân. Phong Hổ dùng bốn chân của mình làm vũ khí tấn công, Hồn Lực kết hợp với thiên phú về gió khiến đòn thế của nó vô
cùng nhanh, mạnh và sắc bén.
Đái Hoa Bân không tránh, hắn rống to một tiếng, xuất ra Vũ Hồn Bạch Hổ
rồi đánh về phía Phong Hổ. Hắn khác với Vương Đông, hắn muốn dùng thực
lực tuyệt đối của mình để kết thúc trận đấu nhanh chóng. Hồn Hoàn thứ ba của hắn cũng phát sáng.
Khí thế của Bạch Hổ phát ra ngoài khiến Phong Hổ giật mình hoảng sợ.
Trong các loại hồn thú dạng hổ thì Bạch Hổ là mạnh mẽ nhất, ở những nơi
hoang dã thì Bạch Hổ luôn là vương giả. Nhưng lúc này toàn thân Phong Hổ đã phóng lên cao nên không thể thay đổi phương hướng, nó chỉ có thể cố
gắng đánh xong một đòn rồi hạ xuống đất thì mới có thể phát huy ưu thế
về tốc độ của mình.
Hồn Hoàn ngàn năm được phát động, thân thể Đái Hoa Bân nhanh chóng tiến
đến trạng thái mạnh nhất. Lúc trước khi thi triển Hồn Kỹ thứ ba thì Đái
Hoa bân cần có thời gian để biến hóa nhưng bây giờ hắn đã đem quá trình
biến hóa thu gọn lại trong một thời gian rất ngắn. Việc này sẽ khiến cơ
thể chịu áp lực rất lớn nhưng khuôn mặt của hắn vẫn không hề tỏ vẻ khó
chịu.
Hồn Kỹ thứ nhất Bạch Hổ Hộ Thân Chướng được Bạch Hổ Kim Cương Biến phụ
trợ lúc này phát ra một vòng sáng trắng, hai bàn tay của Đái Hoa Bân
cũng biến thành màu vàng.
Tất cả mọi người đều đoán Đái Hoa Bân sẽ ngăn cản một đòn này của Phong
Hổ rồi mới tiến hành phản công nhưng hắn lại chấp nhận chịu bị thương để đánh thẳng vào Phong Hổ.
Đái Hoa Bân không tránh né mười ngọn đao gió đang bay đến, hắn cũng
không tránh hai chân đang tát đến của Phong Hổ mà giơ hai tay chộp vào
đầu Phong Hổ như muốn cùng chết với đối phương.
Ngôn Thiểu Triết, Đỗ Duy Luân và các lão sư đang xem trận đấu cũng giật
mình đứng dậy. Một thiếu niên mười hai tuổi lại có thể có lối đánh liều
mạng như thế sao, khuôn mặt Đái Hoa Bân lúc này vặn vẹo dữ tợn nhìn hung ác hơn hẳn Hồn Thú!
Phong Hổ vốn đã bị khí thế của Đái Hoa Bân áp chế, lúc này nhìn thấy hành động của Đái Hoa Bân nó lại càng hoảng sợ.
Từng ngọn đao gió chém vào người Đái Hoa Bân, mặc dù hắn đã dùng Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Hộ Thân Chướng nhưng vẫn không thể chống đỡ
toàn bộ uy lực của kỹ năng này. Từng vết máu xuất hiện trên vai và ngực
Đái Hoa Bân nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Phong Hổ. Đái Hoa Bân lúc này dường như không hề có cảm giác đau đớn, những vết thương do đao gió tạo thành chỉ như từng cơn gió nhẹ lướt qua người hắn.
Hai tay của Đái Hoa Bân đánh ra với tốc độ không kém cú vồ đến của Phong Hổ nhưng vì hai tay hắn ngắn hơn nên khi hắn còn đưa đánh trúng đối
phương thì hơi gió từ cú tát của Phong Hổ đã ập đến.
Liều mạng đánh nhau thì ai thắng?
Hai hổ gặp nhau, con mạnh sẽ chiến thắng!
Phong Hổ đã bị khí thế của Đái Hoa Bân áp đảo hoàn toàn, tuy nó có thể
đánh trúng Đái Hoa Bân trước khi đối thủ chạm vào mình nhưng nó vẫn thay đổi đòn đánh. Phong Hổ vung chân đánh vào hai bên cánh tay Đái Hoa Bân
hòng vây ngụy cứu Triệu.
Từ đầu Đái Hoa Bân đã muốn liều mạng lấy mạnh đấu mạnh nên lúc này hắn
không hề chùn bước. Một tiếng hổ gầm từ miệng Đái Hoa Bân vang lên, uy
nghiêm của chúa tể sơn lâm bộc phát ra xung quanh. Phong Hổ cũng bị
tiếng gầm làm ảnh hưởng, hai chân của nó đang đánh đến khựng lại nửa
nhịp. . . Đúng lúc đó Đái Hoa Bân dồn sức vào chân rồi nhào người phóng
về phía trước.
Lần này hắn dùng vai đỡ lấy đòn đánh từ hai chân của Phong Hổ, hai bàn tay của hắn lại âm thầm vung lên.
- Ầm!
Hai chân của Phong Hổ va vào vai của Đái Hai Bân rồi bật sang hai bên.
Song đồng của Đái Hoa Bân co lại, hai tay của hắn từ hai bên hung hăng
đánh vào hai bên má Phong Hổ.
Chiến lực của hai bên đã được bày ra hoàn toàn, Phong Hổ gầm lên đau đớn rồi cố gắng há mồm táp vào tay Đái Hoa Bân.
Nhưng Đái Hoa Bân lại không hề quan tâm đến đòn phản công của Phong Hổ,
hắn thản nhiên đưa tay đến trước miệng hổ rồi lấy móng vuốt đâm vào hai
bên má nó. Lúc này bàn tay hắn đã bị Phong Hổ cắn xuyên qua nhưng hắn
lại lợi dụng việc này xoay mạnh tay tách hẳn miệng Phong Hổ không cho nó ngậm lại.
Hồn Hoàn thứ hai tỏa sáng, một tia sáng bắn thẳng vào miệng Phong Hổ: Bạch Hổ Liệt Quang Ba!
- Ngừng tay!
Đỗ Duy Luân hét lên, thắng bại đã rõ!
Nhưng lúc này Đái Hoa Bân đã bị hơi máu làm mờ mắt, hắn đã biến Phong Hổ thành Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Hắn dùng sức ngửa người ra phía sau
rồi tung chân đá vào bụng đối phương, sau đó hai tay hắn kéo mạnh sang
hai bên xé toang thân thể Phong Hổ.
Phong Hổ bị Đái Hoa Bân xé đôi người, máu thịt mà nội tạng của nó văng tung tóe vào người Đái Hoa Bân nhuộm đỏ toàn thân hắn.