Hoắc Vũ Hạo cười ha hả, thật ra hắn cũng
rất ngạc nhiên, vì cái gì mà tinh thuyết của Vương Đông Nhi lại có lực
lượng lớn như vậy. Lẽ ra, A Đức nếu đã dám hấp thu tinh huyết thì nên có năng lực hóa giải a! Tại sao lại phải chịu tự bạo chết như vậy?
Bất Phá Đấu La đứng ở giữa đài thi đấu, ý bảo hai bên cùng tiến lên.
Ở khoảng cách gần, mọi người Đường Môn càng có thể cảm nhận được trên người đội trưởng Minh Ngọc Tông tỏa ra khí tức âm lãnh.
Trịnh Chiến trầm giọng nói:
- Đoàn chiến bắt đầu. Các ngươi hai bên đều có rất nhiều người, lão phu
không có khả năng quan tâm đến từng người. Ta nhắc nhở lại với các
ngươi, đây chính là một trận đấu. Tính mạng con người chỉ có một. Mong
các ngươi quý trọng tính mạng của mình, cũng như quý trọng sinh mệnh của đối thủ.
Vừa nói ánh mắt hắn chuyển hướng về phía đội trưởng Minh Ngọc Tông, trầm giọng nói:
- Đệ đệ của ngươi chết, ta rất tiếc, đồng thời cũng vì không bảo vệ được hắn nên muốn nói lời xin lỗi với ngươi. Nhưng cái chết của hắn, quả
thật không phải do Vương Đông giết chết. Về phần vì sao hắn tự bạo, chắc chắn ngươi hiểu rõ hơn chúng ta.
Đội trưởng Minh Ngọc Tông không lên tiếng trả lời, hai tròng mắt giấu sau khăn che mặt vẫn chăm chú nhìn Vương Đông Nhi.
- Hai bên báo danh. Minh Ngọc Tông bắt đầu trước.
- Minh Ngọc Tông, Tần Nguyệt Nguyệt.
- Minh Ngọc Tông, U Thần.
- Minh Ngọc Tông, Trần Tuấn.
- Minh Ngọc Tông, Thanh Thanh.
- Đội phó Minh Ngọc Tông, Tiết Binh.
Sắc mặt Tiết Binh có chút tái nhợt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tiêu Tiêu. Bị Tiêu Tiêu dùng liên tục bốn hồn kỹ hành hung, cảm giác kia chỉ có
hắn mới hiểu!
Đội trưởng Minh Ngọc Tông là người cuối cùng mở miệng, vẫn như trước dùng giọng nữ khàn khàn lạnh lẽo nói:
- Minh Ngọc Tông. Nên Ẩn.
Nên Ẩn? Một cái tên thực kỳ lạ. Hai đội viên chưa ra thi đấu của Minh
Ngọc Tông, Trần Tuấn là một thanh niên thân hình cao lớn, còn Thanh
Thanh là một cô gái có tướng mạo bình thường nhưng thân hình rất đẹp.
- Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo.
- Đường Môn, Vương Đông.
- Đường Môn, Từ Tam Thạch.
- Đường Môn, Hòa Thái Đầu.
- Đường Môn, Giang Nam Nam.
- Đường Môn, Tiêu Tiêu.
- Đường Môn, Na Na.
Đường Môn bảy người báo danh theo thứ tự. Tại đây, khi đoàn chiến còn
chưa bắt đầu, khí thế hai bên đã bắt đầu va chạm ra ánh lửa mãnh liệt.
Đối với Đường Môn mà nói, kể từ lúc tham gia giải đấu Cao Cấp Hồn Sư
tinh anh đại chiến lần này, cho tới nay mới gặp một đoàn chiến chân
chính có tính đối kháng. Đây đối với bọn họ mà nói chính là khảo nghiệm. Nhất là với thân phận đội trưởng, Hoắc Vũ Hạo lại càng cần như thế.
- Hai bên lui về phía sau.
Đội viên hai đội chậm rãi lui về phía sau. Vương Đông Nhi vẫn như trước
phụ trách Hoắc Vũ Hạo xe lăn. Mọi người không nói gì, chỉ yên lặng di
chuyển. Bọn họ bắt đầu cảm giác được, Tinh Thần Dò Xét của Hoắc Vũ Hạo
đang đưa họ nối tiếp thành một chỉnh thể. Đồng thời giống như một cái
lưới lớn, đem toàn bộ sân đấu bao trùm bên trong. Trong đầu mỗi người
Đường Môn, đều có thêm một đôi mắt giống như mắt thần từ trên không
trung quan sát.
Khi đến gần một bên đài thi đấu, hai bên đều bắt đầu sắp xếp đội hình.
Ở bên kia, Minh Ngọc Tông đứng ở phía trước, rõ ràng là người cùng Tiêu
Tiêu giao đấu một hồi Tần Nguyệt Nguyệt. Bên trái Tần Nguyệt Nguyệt là
Trần Tuấn, bên phải là Thanh Thanh, ở sau lưng nàng còn lại là người có
tu vi mạnh mẽ Tiết Binh. Nên Ẩn đứng ở sau lưng Tiết Binh, còn lại U
Thần ở phía sau Nên Ẩn. Hiển nhiên là bất cứ lúc nào cũng có thể phát
huy ra tốc độ kinh người của hắn để tiến hành công kích.
Đường Môn bên này, đứng ở phía trước vẫn luôn là Từ Tam Thạch, bên trái
hắn là Tiêu Tiêu, bên phải là Giang Nam Nam, sau lưng là Hòa Thái Đầu.
Phía sau Hòa Thái Đầu là hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi. Sau
cùng là Na Na.
Đội hình hai bên đều không tính là đội hình tiêu chuẩn nhất để chiến đấu, nhưng lúc này lại có vẻ rất ăn ý.
Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến nhìn hai bên, với tu vi của hắn, lúc này
trong lòng cũng có chút áp lực. Dù sao, trận chiến này bắt đầu, hắn thật không biết sẽ xuất hiện kết quả như thế nào. Mấy năm nay đám tiểu tử
này, cả đám đều có ý chí chiến đấu mạnh mẽ, hơn nữa đều đủ tàn nhẫn. Hắn một người không có khả năng bận tâm đến tất cả. Dù sao, năm hoàn, sáu
hoàn thực lực, trong giới hồn sư đã là rất mạnh.
Vứt bỏ ý nghĩ hỗn độn, Trịnh Chiến quét mắt nhìn một vòng hai bên đội viên, tay phải lúc này mới giơ lên cao, hét lớn:
- Trận đấu bắt đầu!
Cùng với lời nói của hắn, hai bên cơ hồ trong nháy mắt đã động. Minh
Ngọc Tông bên kia tuy rằng chỉ có sáu người, nhưng lại là bên tiến lên
trước.
Phía trước Tần Nguyệt Nguyệt lúc này có đồng đội áp trận, cả người khí
thế ngút trời, đại đao võ hồn phóng xuất ra, nhanh chóng vọt lên trước,
áo giáp bắt đầu bao trùm toàn thân.