Tu vi Tiêu Tiêu không bằng Tiết Binh, Đỉnh Chi Phong chỉ có thể giam giữ trong ba giây, nhưng trong ba giây này có thể thấy rõ ràng, ánh sáng
tỏa ra trên người Sâm Nhiêm đã giảm bớt. Đây là hồn lực Hải Trãi bị Tam
Sinh Trấn Hồn đỉnh dung hợp thể hiện ra sự đặc biệt.
Thật vất vả, Tiết Binh mới đem hết toàn lực theo Đỉnh Chi Phong giãy
được ra. Nhưng ở lúc thoát ra trong nháy mắt, hắn xuất hiện sự hoảng
hốt. Đây là hiệu quả của tự thân Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh, gây kinh sợ.
Tiêu Tiêu biết, tu vi bản thân kém nhiều so với đối thủ, chiến đấu phía
sau nàng cũng không dám giữ lại lực lượng. Ba hồn hoàn trên người, thứ
hai, thứ nhất, ba hồn hoàn liên tiếp sáng lên.
Phát động đầu tiên chính là hồn hoàn thứ ba, ba tòa Tam Sinh Trấn Hồn
đỉnh chợt biến lớn. Đường kính ước lượng phải vượt qua ba thước. Ngay
sau đó là hồn hoàn thứ nhất, ba tòa đại đỉnh đồng thời bị nâng lên một
thước, sau đó ầm ầm rơi xuống đất.
Ngay lập tức từng tiếng nổ vang lên bên trong, ba vòng sáng màu đen
trong nháy mắt khuếch tán ra, ở trong trung tâm của ba tòa đại đỉnh, tất nhiên cũng là nơi Tiết Binh đang ở.
Chấn động mãnh liệt làm Tiết Binh vừa đứng lên thì toàn thân lập tức
cứng đờ. Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy ba tòa giống như ngọn núi nhỏ ầm ầm rơi xuống. Theo ba phương hướng khác nhau, hung hãn đánh lên người
hắn.
Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh hồn kỹ thứ nhất Đỉnh Chi Chấn, hồn kỹ thứ hai
Đỉnh Chi Đãng, thứ ba hồn kỹ Đỉnh Chi Uy. Sau khi phát động hồn kỹ thứ
tư, ba hồn kỹ bị Tiêu Tiêu gần như dùng hết sức lực sử dụng liên tiếp,
hồn kỹ khống chế có thể nói là thần kì.
Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh có thể hoàn thành hồ kỹ Đỉnh Chi Uy, đã tạo ra uy lực không hề nhỏ. Dù đang ở trạng thái võ hồ chân thân, bị ba đại đỉnh
đánh tới. Tiết Binh cũng phải phun ra một ngụm máu. Hiển nhiên đã bị
thương không nhẹ.
Nhưng sau đó, hắn nhìn thấy Tiêu Tiêu hướng đến hắn làm một cái mặt quỷ nói:
- Tôi nhận thua.
Nói xong quay người bỏ chạy.
Thắng? Cho dù thắng cũng tức chết a! Khi Tiết Binh biến lại hình người,
sắc mặt hắn so với thua trận khó coi không khác gì nhau. Nhưng mà, Bất
Phá Đấu La đã muốn đến trước mặt hắn, hắn muốn làm cái gì cũng không có
khả năng. Lúc trước đội trưởng của bọn họ đã có bài học như vậy, làm sao quên cho được.
Tiêu Tiêu nhảy xuống khỏi đài thi đấu trở về:
- Vũ Hạo, ta không hoàn thành nhiệm vụ .
Hoắc Vũ Hạo ha hả cười:
- Không, ngươi đã làm rất tốt.
Vừa nói ánh mắt vừa nhìn lên đài thi đấu, cất cao giọng:
- Trọng tài, trận đấu cá nhân kế tiếp Đường Môn bỏ cuộc, chúng ta hi
vọng trực tiếp tiến vào giai đoạn đoàn chiến, mong ngài phê chuẩn.
Bỏ qua thi đấu cá nhân? Đây chính là cơ hội tốt để lấy điểm nha! Chẳng
lẽ bọn họ sợ Tiết Binh kia, người có khả năng thi triển võ hồn chân
thân?
Đại đa số người xem đều nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ đều không nghĩ đến,
rõ ràng hồn sư chỉ mới dưới hai mươi tuổi, hồn đạo sư mà có thể tham gia trận đấu bày ra lực lượng mạnh như võ hồn chân thân. Đây là sức mạnh
không thể tưởng tượng được.
Trịnh Chiến gật gật đầu, nói:
- Đường Môn bỏ qua các trận đấu cá nhân còn lại. Trong trận chiến cá
nhân: Đường Môn bốn điểm, Minh Ngọc Tông bảy điểm. Hai bên nghỉ ngơi một phút, chuẩn bị đoàn chiến.
Người không rõ sự việc có thể cho rằng, đây là Đường Môn sợ võ hồn chân
thân của đối thủ. Nhưng người tinh mắt, chân chính hiểu biết hồn sư lại
đều hiểu được. Hoắc Vũ Hạo lựa chọn một cơ hội thật tốt.
Lấy thực lực của Tiết Binh, quả thực có thể thắng một trận, nhưng Đường
Môn lại so với bọn hắn yếu hơn sao? Từ Tam Thạch còn chưa có lên thi đấu đâu. Hắn cũng đã từng bày ra thực lực cấp bậc hồn đế. Tiêu Tiêu trận
đấu vừa rồi thật sự thua? Cho dù thua nàng cũng làm cho Tiết Bính tiêu
hao thực lực rất lớn. Ít nhất, ngay lập tức bắt đầu đoàn chiến, Tiết
Binh này không thể nào khôi phục hoàn toàn lực lượng. Huống chi, Minh
Ngọc Tông chỉ còn sáu người có thể dự thi. Trong đó U Thần , Tần Nguyệt
Nguyệt ở trong trận đấu đều nhận thua, tiêu hao cũng không ít. Dưới tình huống như vậy, đoàn chiến, Đường Môn chiếm được một chút lợi thế. Bọn
họ còn năm người chưa có lên thi đấu. Tất cả đều ở trạng thái đầy đủ lực lượng.
Về phần điểm số. Đây chẳng qua là một loại an ủi với những đội có thực
lực yếu thôi. Đối với đội ngũ có thể đạt được toàn thắng mà nói, điểm số chẳng là cái gì. Khi Hoắc Vũ Hạo nói buông tha cho trận chiến cá nhân,
trực tiếp tham gia đoàn chiến, trong giọng nói đã lộ ra ý tứ, hắn không
cần điểm số. Hơn nữa bọn họ đã muốn chiến thắng chiến đội Nhật Nguyệt
Hoàng Gia hồn đạo sư học viện. Nếu trận này thắng Minh Ngọc Tông, một
chân cũng đã bước vào đấu vòng tròn, tiến vào tốp tám đội mạnh.
Thời gian một phút thật ngắn ngủi, khi hai đội đi lên đài thi đấu, nhìn lẫn nhau, không khí liền trở nên xơ xác tiêu điều.
Đội trưởng Minh Ngọc Tông rốt cục đã lên sân đấu. Đây là lần đầu tiên
nàng dự thi từ khi giải đấu diễn ra cho đến giờ. Vẫn mặc trường bào màu
đen thần bí như trước, che mặt, không nhìn rõ mặt mũi. Trên người nàng
tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo nhắm thẳng vào Vương Đông Nhi, lại nghĩ đến A Đức là thân đệ đệ của nàng, thù oán này xem như khắc cốt ghi tâm.
Hoắc Vũ Hạo có chút trêu ghẹo nhìn về phía Vương Đông Nhi nói:
- Xem ra, lực hấp dẫn của ngươi không phải lúc nào cũng có lợi. Ngươi
xem, nữ đội trưởng của Minh Ngọc Tông đối với ngươi thật sự sẽ không tốt như vậy.
Vương Đông Nhi hừ một tiếng:
- Đó là bổn thiếu gia không có xuất ra ba mươi sáu kế, nếu không, còn
không biết sẽ thế nào đâu. Đệ đệ của nàng ta không phải do ta giết, rõ
ràng tự bạo. Ai bảo hắn đi hấp thu máu huyết của ta.