Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 129: Q.4 - Chương 129: Sử Lai Khắc Thất Quái (Thượng-ha)




Ngôn Thiểu Triết gật đầu nói:

- Các ngươi lần này cũng đã vất vả nhiều, về nghỉ ngơi đi. Nhớ kỹ, những gì các con thấy về Hải Thần các phải tuyệt đối giữ bí mật. Thược Hành, nhiệm vụ Giám Sát Giả của con đã gần đủ số lượng rồi, có thể bắt đầu khảo hạch tốt nghiệp nội viện.

- Dạ.

Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thân cung kính hành lễ rời khỏi Hải Thần các.

Mãi đến khi ra khỏi tòa lầu, cả hai mới thở phào một hơi, mặc dù trong phòng kia, các vị trưởng lão không lên tiếng nói gì nhưng áp lực từ người bọn họ vẫn tỏa ra rành rành, hết sức rõ ràng. Những người kia đều là cao thủ bậc Phong Hào Đấu La, hơn nữa đa số đều là…

Dù cả hai không được nhận phần thưởng quan trọng gì cho lắm nhưng cuối cùng ít nhất bọn họ đã không bị xử phạt, hơn nữa nhiệm vụ lần này cũng xem như thành công trọn vẹn. Nhất là Đái Thược Hành, Ngôn Thiểu Triết nói hắn có thể chuẩn bị thi sát hạch tốt nghiệp, đây cũng có nghĩa là hắn sắp tốt nghiệp khỏi nội viện Sử Lai Khắc. Khắc khổ tu luyện hơn mười năm, rốt cuộc đã có thể chuẩn bị khởi hành một hành trình mới, tâm trạng hắn lúc này dĩ nhiên là hết sức hưng phấn và kích động rồi.

Bên trong Hải Thần các, ngoài các trưởng lão và bốn vị viện trưởng cũng chỉ còn tám người Vương Ngôn, Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Tâm trạng hưng phấn của mọi người đều đã bị những lời răn dạy và quở mắng của Ngôn Thiểu Triết nói với Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần, như một gáo nước lạnh tạt bay biến mất. Thậm chí nó còn có xu hướng chuyển sang lo lắng sợ hãi nữa.

Ngôn Thiểu Triết quay sang nhìn mọi người, mỉm cười nói:

- Thế nào? Thấy học viện quá nghiêm khắc à? Ta đặc biệt nhắc lại cho các con biết, đây là yêu cầu cơ bản nhất của học viện dành cho đệ tử nội viện. Học viện dốc lòng bồi dưỡng đệ tử nội viện thì dĩ nhiên yêu cầu với tất cả cũng sẽ tăng cao. Mà không lâu sau nữa, các con cũng sẽ trở thành một phần tử của nội viện, đến lúc đó các con sẽ hiểu nó rõ ràng hơn. Được rồi, bây giờ đến phần thưởng của các con, lão sư Vương Ngôn.

- Ngôn viện trưởng.

Vương Ngôn bước lên, hơi hơi khom người.

Ngôn Thiểu Triết ân cần nói:

- Lần này cả đội đi với số người không đủ với yêu cầu, có đến bốn đệ tử đội chính thức không thể tham gia, ba người còn lại cũng đều bị thương nhưng ngươi cũng có thể dẫn đội giành chức quán quân, khả năng của ngươi, học viện đều đã nhìn thấy rõ ràng. Từ giờ, thăng cấp ngươi trở thành giáo sư của nội viên, có thể giảng dạy ở nội viện học viện Sử Lai Khắc.

Vương Ngôn vội vàng ngắt lời:

- Viện trưởng, ta không cần phần thưởng. Giải quán quân lần này ta tự thấy mình không có công lớn gì, tất cả đều từ sự cố gắng của bọn nhỏ. Bọn chúng dốc toàn lực, liều mạng mới có thể giành được. Nếu học viện muốn thưởng, nhất định phải thưởng cho bọn chúng.

Kết quả của Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần đã thật sự dọa Vương Ngôn sợ hãi, hắn rất lo học viện sẽ làm lòng tin của bọn trẻ trở nên lạnh giá.

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:

- Dĩ nhiên bọn chúng đều có phần thưởng. Còn phần thưởng của ngươi là của ngươi. Hơn nữa vừa rồi cũng không phải là phần thưởng của ngươi mà chỉ là thăng chức cho ngươi thôi. Phần thưởng thật sự của ngươi là, trong vòng một năm tới, tàng thư lâu (phòng chứa sách) của Hải Thần các sẽ mở ra vì ngươi, ngươi có thể thoải mái đọc bất cứ gì mình thích nhưng chỉ có thể đọc và nghiên cứu trong phạm vi tàng thư lâu.

- Cái gì?

Vương Ngôn vừa nghe xong phần thưởng của mình lập tức không kềm được mà kích động hưng phấn nhảy dựng lên, mặc kệ trước mặt hắn là các vị trưởng lão hay học trò của mình.

Tàng thư lâu của Hải Thần các chứa những thứ gì? Bên trong không chỉ có những điển tịch, tư liệu mà bên ngoài không có mà trong mắt Vương Ngôn, nó chính là một kho báu có tiền cũng không thể mua được. Đừng nói là hắn, cho dù là các vị trưởng lão, mỗi khi muốn vào cũng phải làm vô số thủ tục hết sức rườm rà. Một năm có thể thoải mái ra vào nghiên cứu, món quà này đối với Vương Ngôn mà nói là hết sức tuyệt vời, tuyệt vời tuyệt đối.

Ngôn Thiểu Triết nhìn dáng vẻ hưng phấn của Vương Ngôn, mỉm cười nói:

- Vương lão sư, đây là phần thưởng xứng đáng với công sức mà ngươi đã trả giá vì học viện, ngươi phải tiếp tục cố gắng nghiên cứu và cống hiến nhiều hơn nữa. Hi vọng tương lai ngươi có thể tìm được nhiều thứ hữu ích ở tàng thư lâu.

- Cám ơn viện trưởng, cám ơn các vị trưởng lão.

Vương Ngôn gần như hưng phấn không thể kiềm nén nổi nữa, tàng thư lâu, Hải Thần các, đây là nơi mà trước đây dù nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.

Các vị trưởng lão mỉm cười nhìn hắn gật đầu, ở học viện Sử Lai Khắc, không hẳn nhất định phải có thực lực cao cường mới được người khác coi trọng, về phương diện lý luận, nếu ngươi tinh thông thì địa vị cũng không hề yếu kém. Cứ nhìn các vị trưởng lão trước mặt đây, trong đó có một người chỉ có tu vi Hồn Thánh nhưng lại đặc biệt nghiên cứu sâu về lý luận. Chẳng qua vì hạn chế tu vi mà tuổi thọ của những học giả này không cao bằng các cường giả bậc Phong Hào Đấu La, bởi vậy, trong Hải Thần các, số lượng này ít vô cùng.

Ngôn Thiểu Triết di chuyển ánh mắt sang bảy người Hoắc Vũ Hạo, nói:

- Đến lượt các con.

- Các con, biểu hiện của các con trong cuộc thi lần này có thể nói là vô cùng tuyệt vời. Trong lịch sử học viện chúng ta, chúng ta đã vô số lần đoạt được chức quán quân trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nhưng ta dám chắc đây là lần học viện thu hoạch được nhiều nhất, và chức quán quân cũng đặc biệt có ý nghĩa hơn. Nó hoàn toàn đủ tư cách được xuất hiện trong lịch sử học viện. Sử Lai Khắc mãi mãi ghi nhớ những cống hiến của các con, các con là những anh hùng thật sự của học viện.

Nghe Ngôn Thiểu Triết nói những lời vô cùng trịnh trọng này, bảy người cũng có chút xúc động, bọn họ không ngờ học viện lại đánh giá bọn họ cao như thế. Viết vào lịch sử học viện? Đây là một sự vinh quang đến mức nào chứ? Nhất thời tất cả bỗng dưng cảm thấy nhiệt huyết cả người như muốn sôi trào lên.

Ngôn Thiểu Triết nói tiếp:

- Những gì các con đã làm, học viện đều biết hết. Các con dùng chính bờ vai nhỏ bé của mình để bảo vệ vinh quang của Sử Lai Khắc, từ một hành trình với mục đích thu thập kinh nghiệm chuyển sang chiến đấu thật sự. nhưng các con vẫn có thể thành công, thật sự khiến chúng ta phải kinh hãi. Sau khi thông qua hội nghị ở Hải Thần các, chúng ta quyết định tổng cộng trao cho các con hai giải thưởng.

- Sau cuộc thi, các con đã giành được ba khối Hồn Cốt cộng thêm một khối vượt ngoài dự kiến, có lẽ sẽ dành cho Hoắc Vũ Hạo, đồng thời học viện sẽ lấy ra thêm ba khối Hồn Cốt nữa, lần lượt mỗi người sẽ có một khối làm phần thưởng, hơn nữa còn được đặc biệt chọn lựa để mang đến cho các con kỹ năng thích hợp và mạnh nhất.

Còn thêm ba khối Hồn Cốt? Mọi người đều hết sức vui mừng, mỗi người một khối, lại còn được chọn lựa cẩn thận, phần thưởng của học viện tính ra là ngang bằng với phần thưởng của đế quốc Tinh La rồi.

Nhưng, chấn động thật sự còn nằm ở phía sau.

Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói:

- Hồn Cốt là phần thưởng dành cho sự kiên cường bất khuất của các con trong các trận chiến. Nhưng các con đã liều mình bảo vệ vinh quang cho học viện thì học viện cũng sẽ đem đến một phần vinh quang cho các con. Từ giờ phút này, học viện trao tặng cho các con danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái.

Nói đến đây, lão dừng một chút, rồi cao giọng:

- Suốt đời.

- Hả…?

Tất cả gần như đồng thanh kêu lên, sau đó trợn mắt thật to nhìn chằm chằm Ngôn Thiểu Triết, nhất thời mọi người bỗng nhiên có cảm giác hít thở không thông.

Sử Lai Khắc Thất Quái, năm chữ này nghe có vẻ đơn giản nhưng đối với học viện Sử Lai Khắc hay nói chính xác hơn là cả đại lục Đấu La thì lại có ý nghĩa không hề tầm thường. Từ sau huy hoàng của Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất, danh hiệu này luôn luôn được truyền thừa, nhưng kiểu truyền thừa suốt đời này thì xét trong lịch sử học viện Sử Lai Khắc chỉ có hai lần mà thôi. Mà những người có danh hiệu này đều là đệ tử nội viện đã có cống hiến rất lớn cho học viện. Ba khối Hồn Cốt đã là phần thưởng quá lớn khiến bọn họ không thể tin nổi, lại còn thêm danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái gắn liền suốt đời, nó có ý nghĩa quá mức sâu nặng, thậm chí vượt xa hết thảy mọi thứ.

Nó có nghĩa là từ giờ phút này, vinh quang của học viện Sử Lai Khắc sẽ đi theo bọn họ cả đời, cả hai sẽ cùng nhau tỏa sáng. Trong một khoảng thời gian sau đó, bảy người Hoắc Vũ Hạo đều kích động nói không nên lời. Giờ phút này bọn họ mới hiểu tại sao Ngôn Thiểu Triết nhất quyết cho Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam cùng vào Hải Thần các. Ngoài hơi thở quang minh vô cùng hữu ích kia thì giờ phút này cũng cực kỳ quan trọng với cuộc đời bọn họ, nó sẽ là một mốc son chói lọi đi theo bọn họ suốt cả đời.

Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói:

- Vì phần thưởng này mà hội nghị ở Hải Thần các phải diễn ra suốt vài ngày liền, cuối cùng thông qua bỏ phiếu của các vị trưởng lão và quyết định của Các chủ mới chính thức xác định. Nhưng ta phải giải thích thêm, sau này các con vẫn phải tiếp tục theo học bình thường như bao học viên khác, cho nên chiến công lần này của các con sẽ không được tuyên truyền ra ngoài, thậm chí ta cũng sẽ niêm phong kho chứa tư liệu lịch sử. Từ giờ đến khi các con chính thức tốt nghiệp, sự tích của các con cũng chỉ có mình các con biết, ta cũng không hi vọng nó sẽ lan truyền ra bên ngoài.

Yêu cầu này của lão cũng dễ hiểu, nếu những thông tin này bị lọt ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ trở thành siêu sao của học viện, việc tu luyện sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

Bối Bối thân là đội trưởng, lúc này nhịn không được hỏi:

- Ngôn viện trưởng, suốt đời kia… chỉ là khi chúng con còn ở học viện Sử Lai Khắc, hay là…

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:

- Thế nào? Vẫn chưa hiểu rõ sao? Đã gọi là suốt đời dĩ nhiên sẽ đi theo các con đến khi sinh mệnh của các con kết thúc. Hơn nữa, chỉ cần một trong bảy người các con còn sống, thì danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái này sẽ không tiếp tục trao cho bất cứ người nào khác nữa. Cho nên các con phải cố gắng tu luyện, tu vi càng cao thì càng sống lâu, vinh quang của con và đồng đội mình cũng sẽ duy trì theo thời gian đấy.

Bối Bối mừng rỡ vội vàng đánh mắt với mấy người bạn của mình, sau đó cúi đầu hành lễ chín mươi độ với bốn vị viện trưởng và các vị trưởng lão.

Lúc này những người còn lại mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng cung kính hành lễ theo hắn.

Ngôn Thiểu Triết lui qua một bên, nhìn về phía đầu bàn bên kia, cung kính nói:

- Lão sư, ngài có còn gì dặn dò bọn nhỏ hay không?

Lúc này mọi người mới chú ý đến không ngờ ở đầu kia của chiếc bàn dài thật dài là một người nửa nằm nửa ngồi, vì góc độ bị che khuất nên bọn họ không thể nhìn rõ được dáng vẻ của người kia.

“Các con, biểu hiện lần này của các con đã vượt xa yêu cầu của ta. Nên phần thưởng này là do bản thân các con phấn đấu mà có được. Nhưng các con phải nhớ kỹ, thành tựu trước mắt không phải là cả đời, hơn nữa cũng vì các con đã có danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái này nên trách nhiệm trên vai các con vì phần vinh quang ấy mà nặng thêm rất nhiều. Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu. Tu vi của các con đã đến bậc Hồn Tông, ta hi vọng các con hết năm học này có thể thông qua sát hạch trở thành đệ tử nội viện. Độ khó của kỳ sát hạch vẫn giữ nguyên không thay đổi.

Bốn người vừa được nhắc tên liền liếc mắt nhìn nhau, cả bốn vừa nhận được nhiệm vụ đều vô cùng lo lắng, sát hạch nội viện nào phải chuyện tầm thường, không biết đã có biết bao đệ tử vị vướng lại ở nơi đây không thể tiến thêm được, đấy là lý do tại sao số lượng đệ tử nội viện lại ít đến thế. Thế mà cả nhóm phải tham gia sát hạch sớm hơn thời hạn, nói bọn họ không lo lắng chắc chắn là chuyện không thể.

Giọng nói già nua tiếp tục vang lên.

- Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu, ba con tạm thời ở lại đảo Hải Thần theo lão phu tu luyện chốc lát. Khi nào lão phu cảm thấy được thì các con có thể trở về ngoại viện. Bối Bối, Từ Tam Thạch sẽ do Huyền Tử chỉ bảo, Thái Mị dạy Giang Nam Nam, Lâm Nhi, Đa Đa, Phàm Vũ, ba ngươi chuyên tâm bồi dưỡng Hòa Thái Đầu.

- Nếu trong bốn đứa nó có người không thông qua sát hạch thì lão sư của nó cũng sẽ bị trừng phạt.

Giọng nói già nua kia tuy hết sức ôn hòa và hiền từ nhưng lại khiến người nghe tin tưởng và nghe theo một cách vô điều kiện. Tất cả các trưởng lão và bốn vị viện trưởng đồng loại đứng dậy, cung kính hành lễ với Mục lão đang nửa nằm nửa ngồi.

- Tan họp.

Giọng của Mục lão dường như lại càng thêm bình thản.

Các vị trưởng lão gần như đồng loạt biến mất, cả nhóm Sử Lai Khắc Thất Quái vừa mới nhậm chức thậm chí không kịp nhìn thấy rõ hành động của bọn họ.

Huyền lão, bốn vị viện trưởng và Phàm Vũ vẫn còn ở lại.

- Các ngươi cũng đi đi, ba người Hoắc Vũ Hạo ở lại.

Mục lão phất tay.

- Dạ.

Ngôn Thiểu Triết cung kính nói, sau đó cùng mọi người lặng lẽ ra về. Bối Bối và Hòa Thái Đầu đỡ lấy Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam. Khi bốn người đi lướt ngang ba người Hoắc Vũ Hạo đều gật đầu với ánh mắt đầy cổ vũ.

Hải Thần các lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu có chút lo lắng không yên. Người đang nửa nằm nửa ngồi kia chính là lão sư của viện trưởng Ngôn Thiểu Triết. Không những thế còn là cường giả thật sự đứng đầu học viện Sử Lai Khắc nữa.

- Các con đến đây.

Mục lão vậy tay gọi ba người.

Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu vội vàng vòng sang chiếc bàn dài, đến bên cạnh Mục lão, cả ba đều hơi cúi đầu, sự hồi hộp lại càng tăng thêm.

- Sao? Các tiểu anh hùng của ta, chẳng lẽ đây là dáng vẻ khi các con lên đài đánh bại cường địch sao? Đối mặt với cường địch không sợ hãi vậy mà trước mặt một ông lão như ta lại lo lắng thế này à? Ngẩng đầu lên đi, chúng ta vốn là người quen cũ mà.

Giọng nói thật ôn hòa của Mục lão như một luồng gió xuân thổi lướt qua cả ba người.

Ba người theo bản năng ngẩng đầu lên, đập vào mắt bọn họ là một gương mặt già nua đang mỉm cười ấm áp nhìn bọn họ.

- Là lão?

Cả ba gần như đồng thanh nói, ánh mắt mở to thật to.

Cho bọn họ đoán một vạn lần bọn họ cũng không thể đoán được ông lão bình thường ngồi trước cửa ký túc xá, vô cùng nhàn nhã kia lại là chủ nhân của Hải Thần các! Nhất thời cả ba đều chấn động không nói nên lời…

Mục lão mỉm cười nói:

- Thấy lạ phải không? Các con không nhìn nhầm đâu, ta chính là ông lão kia! Tuy ta là chủ của Hải Thần các nhưng ta không thích nơi này. Nó quá tĩnh lặng. Làm sao nhộn nhịp bằng ký túc xá Tân Sinh của các con được? Ở đấy lúc nào cũng hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ, lòng ta cũng nhờ thế mà tươi trẻ hơn. Nhờ nhiệt huyết của các con mà lão già ta đây mới có thể sống thọ thêm vài năm.

- Lão… lão…

Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện không biết mình bị cà lăm từ lúc nào. Bất kể hắn hay Vương Đông, Tiêu Tiêu đều không sao ráp được hình ảnh ông lão nằm thảnh thơi thoải mái kia với vị cường giả đứng đầu học viện được.

Mục lão đưa tay lên khẽ nói:

- Đỡ ta.

Hoắc Vũ Hạo vội bước lên đỡ lấy tay Mục lão. Động tác của mục lão rất chậm, thật sự giống hệt như ông lão gần đất xa trời, lão từ từ đứng dậy. Cả người vẫn như trước, không thể đứng thẳng được mà phải cúi một góc 90 độ, khiến người khác trông thấy mà đau xót.

Cánh tay của Mục lão rất nhỏ, nhưng vô cùng ấm áp, xương cốt cũng rất linh hoạt.

Mục lão cười to nói:

- Ta hay nằm một chỗ cũng không phải vì thích lòe thiên hạ. Chỉ là thời trai trẻ ta bị thương, từ đó về sau phần thắt lưng không thể khôi phục nữa, chỉ có thể khom người như thế này. Mấy người họ thấy ta thế này đau lòng nên mới làm ra chiếc ghế nằm kia.

Lão vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc ghế mình thường nằm. Hoắc Vũ Hạo đỡ lão, từ từ bước ra cửa, Vương Đông và Tiêu Tiêu im lặng đi theo sau, đến lúc này, ánh mắt của bọn họ vẫn không thoát được sự kinh ngạc.

Mục lão vừa đi vừa mỉm cười nói:

- Hoắc Vũ Hạo, từ ngày đầu con đến học viện ta đã chú ý đến con, con là một trong số ít người chủ động đến chào hỏi ta. Con rất lễ phép, mỗi lần đến ký túc xá đều đến chào hỏi ta. Rất ngoan.

- Đây là việc con nên làm.

Hoắc Vũ Hạo lí nhí nói. Vương Đông và Tiêu Tiêu đi phía sau có chút xấu hổ cúi đầu. Bình thường ở học viện bọn họ không học tập tu luyện thì cũng chơi đùa, nào có thời gian chú ý đến một ông lão bình thường ngồi ở cửa ký túc xá chứ?

Hoắc Vũ Hạo đỡ Mục lão đi đến trước một mặt vách tường, Mục lão đưa tay mỉm cười chỉ một cái, tức thì liền xuất hiện một quầng sáng màu vàng, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên mờ ảo. Quầng sáng màu vàng ấy từ từ đậm lên rồi bao phủ lấy ba người Hoắc Vũ Hạo, mọi thứ trước mặt bọn họ bỗng trở nên vô cùng chói lóa, cả ba vội vàng nhắm chặt mắt lại không nhìn thấy gì nữa, mặt đất dưới chân bọn họ cũng biến mất, ngay sau đó, quầng sáng màu vàng kim ấy lặng lẽ biến mất.

Lúc này, Hải Thần các bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa, bọn họ giật mình phát hiện mình đang đứng trong một cái sân rất lớn, sân này rộng chừng một trăm mét, hình vuông, diện tích tương đương với sàn đấu của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái.

Hai bên phòng là những con đường dẫn đến những nơi khác nhau. Căn phòng này là một không gian kín không có cửa sổ, nhưng không khí lại hết sức trong lành tươi mát. Mà căn phòng này cũng không hẳn là trống trải, một bên phòng có đặt một pho tượng điêu khắc thật lớn, nó giống hệt với pho tượng ở cửa vào học viện Sử Lai Khắc, chính là ba người Hoàng Kim Thiết Tam Giác đã sáng lập ra học viện Sử Lai Khắc và Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất. Chẳng qua so với pho tượng lớn ở ngoài kia thì nhỏ hơn một chút và được làm hoàn toàn bằng gỗ.

Mục lão mỉm cười nói:

- Có phải thấy rất kỳ quái không? Tại sao Hải Thần các trông có vẻ không bình thường? Các con có để ý thấy Hải Thần các thật ra không phải được xây dựng lên mà là được điêu khắc ra.

- Điêu khắc?

Ba người Hoắc Vũ Hạo lại giật mình sửng sốt, cả ba có chút không hiểu được rõ ràng hàm ý của hai chữ “điêu khắc” này.

Mục lão nói:

- Hải Thần các vốn là một gốc đại thụ hiếm thấy gọi là Huyền Kim thụ. Nó là loại cây có thuộc tính quang minh lẫn sinh mệnh. Các tiền bối của học viện không muốn làm hỏng gốc Hoàng Kim thụ này nên đã đặc biệt dùng nó làm gốc để điêu khắc ra Hải Thần các. Cho nên, các con sẽ không tìm thấy được đường phân cách của Hải Thần các, mà các vật dụng trang trí ở đây lẫn pho tượng kia đều được làm từ loại gỗ này. Gốc cây Hoàng Kim thụ này có thể xem là cội nguồn của học viện Sử Lai Khắc chúng ta, sau này các con sẽ hiểu rõ ý nghĩa của nó hơn.

- Vương Đông, con vào con đường đầu tiên bên phải, đi thêm mười thước sẽ thấy một căn phòng, con vào phòng đấy ngồi lên bồ đoàn rồi bắt đầu tu luyện.

Vương Đông lặng người, có chút chần chờ, nhưng thấy Hoắc Vũ Hạo nhìn mình gật đầu mới vội vàng bước đi theo lời của Mục lão. Hắn đương nhiên biết Mục lão chỉ muốn tốt cho mình nhưng lại không muốn tách khỏi Hoắc Vũ Hạo.

- Tiêu Tiêu, con đi sang bên trái, lối rẽ thứ ba, vào phòng thứ hai, sau đó cũng vào đấy tu luyện. Các con đều giống nhau, khi nào tỉnh dậy thì có thể trở về ngoại viện.

- Dạ.

Tiêu Tiêu vội vàng đáp, đôi mắt to đầy tinh nghịch khẽ chớp rồi bước đi.

Cả hai người bạn của mình đều đã đi hết, lúc này chỉ còn Hoắc Vũ Hạo ở lại cùng Mục lão.

Mục lão mỉm cười nói:

- Con cũng đi đi, bên phải, lối thứ nhất, phòng cuối cùng, vào đấy thì bắt đầu minh tưởng. Sau khi con ra sẽ có đáp án như mình mong muốn.

- Dạ, cám ơn ngài, tiền bối.

Mục lão mỉm cười nói:

- Ta họ Mục, con có thể gọi ta là Mục lão.

- Dạ, Mục lão.

Hoắc Vũ Hạo lập tức đáp nhưng không hề vội vã rời đi.

- Mục lão có cần con đỡ ngài về chỗ nghỉ ngơi không?

Mục lão giật mình nhìn hắn, từ ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo, lão nhìn thấy rõ ràng sự chân thành tự nhiên không hề có chút giả tạo lấy lòng.

Mục lão vỗ nhẹ vào đôi tay của Hoắc Vũ Hạo đang đỡ mình, mỉm cười nói:

- Ta tự đi được, con đi đi. Lần bế quan này rất quan trọng với các con. Nhớ thả lỏng mình, nhìn lại tất cả những gì mình đã trải qua và tu luyện. Ta tin con sẽ có thu hoạch.

- Dạ.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới buông tay ra, đồng thời đi về phía mình được chỉ dẫn, trước khi rẽ vào lối thứ nhất còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mục lão. Mà khi ấy đúng lúc Mục lão cũng đang nhìn hắn, Hoắc Vũ Hạo không biết lần quay đầu này của mình đã làm Mục lão hoàn toàn tin chắc lời hắn nói ban nãy không phải giả dối.

Vương Đông là người đầu tiên bước vào phòng.

Cửa phòng được làm bằng gỗ, dường như cũng là loại gỗ từ Hoàng Kim thụ như Mục lão vừa nhắc đến ban nãy. Hắn đưa tay đẩy cửa, cửa phòng dường như chỉ khép hờ, với lực đẩy nhẹ nhàng của hắn, cánh cửa đã bật mở.

Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, một hơi thở tươi mát nồng đậm ùa vào người hắn. Tất cả đều là nguyên tố ánh sáng thuần túy, nó làm hắn suýt chút nữa ngạt thở. Ngay sau đó, bỗng nhiên xuất hiện một lực hút, dẫn dắt hắn bước vào phòng.

Sau khi vào phòng, Vương Đông liền ngẩn người, căn phòng này chỉ khoảng mười thước vuông nhưng từ trên trần nhà đổ xuống vô số rễ cây lấy lớn bé khác nhau, nếu nó chỉ là rễ cây bình thường thì hắn cũng không giật mình đến vậy. Vâng, các rễ cây ấy đều có màu vàng kim rực rỡ, hơi thở quang minh nồng đậm kia rõ ràng xuất phát từ chính những thứ này.

Giữa phòng có đặt một cái bồ đoàn hình tròn, xung quanh lượn lờ một màn ánh sáng màu vàng kim như ẩn như hiện, hơi thở quang minh tập trung nhiều nhất ở nơi đó, và không ngừng khuếch tán ra ngoài.

Nếu diễn tả một cách chính xác thì mật độ các nguyên tố quang minh ở đây nồng đậm đến mức gần như có thể hóa thành chất lỏng.

Vương Đông cảm nhận được rõ ràng cả người mình như được tẩy rửa, cảm giác này y hệt khi hắn đắm chìm trong quầng sáng quang minh ở trước cửa Hải Thần các vậy. Lúc này hắn đã rõ ràng, quầng sáng quang minh khi ấy chính là năng lượng từ gốc cây này, chỉ là không biết được ai gợi ra mà thôi.

Đây không phải là kỳ ngộ nữa mà phải gọi là một phần phúc duyên. Vương Đông không phải người ngốc, hắn lập tức bước đến khoanh chân ngồi dưới bồ đoàn.

Nhất thời, một luồng hơi thở quang minh nồng đậm nháy mắt chui vào cơ thể hắn từ dưới di chuyển lên trên, cả người hắn nháy mắt như biến thành màu vàng trong suốt, hồn lực tự động di chuyển không cần đến sự điều khiển của hắn nữa, nháy mắt sau hắn đã bắt đầu minh tưởng. Lúc này không phải hắn hấp thu nguyên tố hệ quang nữa mà là những nguyên tố ấy ào ào kéo vào cơ thể hắn.

Trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện một lượng nguyên tố hệ quang nhiều chưa từng thấy, tốc độ hồn lực di chuyển từ từ tăng cao, mà tinh thần của hắn càng lúc càng minh mẫn, mọi suy nghĩ vừa xuất hiện lập tức trở nên rõ ràng, chỉ sau vài lần hô hấp, hắn đã bước vào trạng thái chìm sâu vào minh tưởng hệt như Hoắc Vũ Hạo lần trước mà hắn cực kỳ hâm mộ.

Có điều trạng thái này không giống với những người khác khi chìm sâu vào minh tưởng, lúc này đầu óc của hắn không những không rơi vào giấc ngủ mà lại còn đặc biệt hoạt động với tần suất cao, các kỹ năng và kinh nghiệm của bản thân hắn lần lượt được sắp xếp lại, những đạo lí hắn chưa hiểu rõ cũng bắt đầu thông suốt.

- Vương Đông.

Khi Vương Đông đang cảm thán trước sự tuyệt vời của chiều sâu minh tưởng thì bỗng nhiên vang lên một giọng nói vô cùng ấm áp. Giọng nói xuất hiện bất ngờ này làm tinh thần hắn vô cùng chấn động.

- Mục lão.

Vương Đông theo bản năng thầm nghĩ trong lòng.

- Tiếp tục minh tưởng, tâm không được loạn, con chỉ cần nghe theo lời ta rồi từ từ sẽ ngộ ra nhiều hơn. Hai vũ hồn của con lần lượt là Quang Minh Nữ Thần Điệp và Hạo Thiên Chuy, đây đều là những vũ hồn cao cấp nhất. Cái đầu tiên thiên về thuộc tính nguyên tố, cái còn lại thì thiên về sức mạnh. Bất kể con chọn chủ tu vũ hồn nào cũng đều vô cùng thích hợp với bản thân con. Theo tình hình hiện nay, con đã chọn vũ hồn thứ nhất. Chắc hẳn con đã được dạy rằng vũ hồn khác nhau, hoàn cảnh tu luyện khác nhau thì kết quả sẽ khác nhau. Càng tu luyện ở nơi thuận lợi với vũ hồn của mình thì kết quả hồn sư thu được càng cao.

- Nơi con đang ngồi chính là thế giới dưới lòng đất của Hải Thần các. Ở đây tổng cộng có 108 căn phòng, gần như phù hợp với mọi loại vũ hồn khác nhau. Mỗi đệ tử nội viện đều có một cơ hội đến đây chìm sâu vào minh tưởng. Dù hiện nay các con không phải là đệ tử nội viện nhưng với những cống hiến của mình, cộng với tư chất vũ hồn song sinh trời cho nên ta cho các con tận dụng cơ hội này trước. Tu luyện ở đây có thể nói là làm ít mà được nhiều, cực kỳ có lợi cho con đường tu luyện sau này của các con. Nhưng không hẳn cứ tu luyện ở đây là tốt, quan trọng nhất là các con phải tìm được con đường của riêng mình.

Nghe đến đây, Vương Đông bỗng dưng phấn chấn hơn hẳn, hắn mơ hồ đã hiểu ra thêm một vài chuyện nữa rồi.

Mục lão nói:

- Mỗi một hồn sư đều có con đường của mình. Cường Công, Mẫn Công, Khống Chế, Phụ Trợ, đây chỉ là những con đường cơ bản nhất. Muốn được thành tựu cao thì phải tìm cho mình con đường cụ thể và rõ ràng hơn. Con đường này không ai có thể chỉ dẫn cho con được, con chỉ có thể tự mình tìm ra mà thôi. Đối với những hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh thì việc tìm đúng con đường tu luyện lại càng quan trọng. Con phải nhớ kỹ, bất kể cuối cùng con tìm được con đường gì cũng không được nghi ngờ nó, cũng không được lưỡng lự chần chờ, con cứ tự tin làm theo những gì mình cho là đúng, vì bất kể con đường thế nào, ra sao, nếu con cố gắng, kiên trì, thì điểm đến cũng là sự thành công mà thôi.

Mục lão nói đến đây thì dừng lại, sau đó, giọng nói của lão cũng biết mất. Mà ở hai gian phòng khác, Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo cũng đồng thời nghe thấy những lời tương tự.

Căn phòng của Tiêu Tiêu hơi đặc biệt một chút, bên trong không có nhiều rễ cây màu vàng kim như Vương Đông mà lại có rất nhiều chiếc chuông thật lớn, khi cô bé bước vào, cảm giác đầu tiên của cô cũng là không thở được, kế đến, bên tai cô vang lên từng tiếng nổ to, cảnh vật xung quanh toàn bộ biến mất, bản thân cô lại bị nhốt ở trong chiếc chuông thật lớn.

Căn phòng Hoắc Vũ Hạo bước vào lại càng kỳ lạ hơn, bên trong là một mảnh tối mịt mờ. Cả căn phòng im lặng một cách kỳ lạ.

Sau khi vào phòng, hắn lập tức phóng thích vũ hồn. Nhưng dưới sự trợ giúp của Linh Mâu và Tử Cực Ma Đồng hắn cũng không thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình vặn vẹo kịch liệt, cả không gian như bị bóp méo thành một cái bánh quai chèo, cả hắn và thế giới tinh thần của hắn đều bị dọa hoảng hốt một trận.

Hắn lảo đảo bước về trước hai bước, xung quanh nhất thời xuất hiện điểm sáng màu vàng giống như là một đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn, căn phòng rộng chừng mười thước vuông cũng từ từ sáng rực lên.

Đây là cái gì?

Khi Hoắc Vũ Hạo thấy rõ bốn vách tường xung quanh thì vô cùng hoảng sợ, hắn lập tức muốn tông cửa xông ra nhưng lúc này hắn lại giật mình phát hiện mình không tìm thấy cửa. Cho dù hắn đã phóng thích vũ hồn Linh Mâu, đồng thời còn tìm kiếm thông qua Tinh Thần Tham Trắc nữa nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Trên mỗi góc tường thật cao kia đều có treo một cái khung xương, khung xương này không phải của con người, vì đầu lâu có hình tam giác, đôi mắt của nó rất lớn, ánh sáng màu vàng chính là xuất hiện từ hốc mắt của những đầu lâu đó, nó giống như những ngọn lửa vừa được người ta đốt lên vậy.

- Aaaa…

Hoắc Vũ Hạo vừa mới phóng xuất Tinh Thần Tham Trắc đến dò xét nó liền hét lên một tiếng đau đớn, cả người lảo đảo suýt nữa té ngã xuống đất, hắn cảm nhận được có một luồng tinh thần lực cực mạnh tạo thành một cái lồng lớn nhốt hắn vào bên trong, hơn nữa còn không ngừng đè ép xuống.

Cảm giác đó cực kỳ đau đớn, hơn nữa còn hết sức đáng sợ. Tinh Thần Hải của hắn không ngừng run rẩy giống như muốn sắp bị xé nát đến nơi rồi.

Mà lúc này, bất kể Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư đều im lặng không có chút động tĩnh gì, chỉ có mình hắn gắng sức chịu đựng.

Nếu lúc này là đang thi đấu trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có lẽ hắn đã hoảng sợ bỏ chạy đi rồi nhưng ở đây lại không được. Tuy Tinh Thần Hải của hắn có dấu hiệu nguy hiểm muốn vỡ nát nhưng con người chỉ có thể trưởng thành từ trong khó khăn, đau khổ, huống chi lúc này hắn còn có Sinh Linh Kim không ngừng xoa dịu nữa.

Giây phút hoảng sợ ngắn ngủi trôi qua, hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn cố chịu đau, cắn răng ngồi xuống bồ đoàn. Sau đó tập trung tinh thần cố gắng bình tĩnh lại. Đồng thời điều khiển Tinh Thần Lực tạo thành một màn bảo hộ bao quanh cơ thể, ngăn chặn áp lực từ Tinh Thần Lực bên ngoài.

Tinh Thần Hải của hắn đã được rèn luyện rất nhiều lần nên có thể nói là cực kỳ cứng cỏi, trong một thời gian ngắn hắn đã có thể ổn định lại tình hình. Đồng thời áp lực từ bên ngoài cũng từ từ giảm bớt.

Giọng nói của Mục lão lại vang lên.

- Hoắc Vũ Hạo, nói cho ta nghe xem, Tinh Thần lực là gì?

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, Tiêu Tiêu mỗi khi không ở cạnh nhau đều đã quen trao đổi thông qua tinh thần, nên lập tức nói lên câu trả lời trong Tinh Thần Hải của mình.

- Tinh Thần lực chính là ý niệm.

Mục lão nói:

- Không sai. Tinh Thần lực chính là ý niệm. Mà rèn luyện Tinh Thần lực quan trọng chính là rèn luyện khả năng chịu đựng áp lực. Tinh Thần lực của con còn mạnh hơn nhiều so với dự đoán của ta. Trừ thiên phú dị bẩm, ta không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu. Hơn nữa, bản thân con có vũ hồn song sinh, lại còn là Vũ Hồn Cực Hạn, tại sao lại không chủ tu vũ hồn thuộc tính băng mà lại chọn Linh Mâu?

Hoắc Vũ Hạo đáp:

- Vũ hồn Băng Bích Hạt vì bản thân nó quá mạnh, nên càng cho nó Hồn Hoàn cấp bậc cao thì càng phát huy được uy lực thật sự của nó. Cho nên, con mới chủ tu vũ hồn Linh Mâu để cuối cùng mới bắt đầu phụ thêm Hồn Hoàn cấp bậc vạn năm trở lên cho vũ hồn Băng Bích Hạt.

Mục lão bỗng nhiên cười nói:

- Nhóc con, nói thật cho ta biết xem, Hồn Hoàn đầu tiên của vũ hồn Băng Bích Hạt kia là cấp bậc gì?

- Cái này…

Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên căng thẳng, hắn phát hiện không hiểu tại sao mình lại không muốn nói dối lừa gạt Mục lão.

- Hồn Hoàn mười vạn năm đúng không?

Mục lão bỗng nhiên đưa ra một đáp án làm Hoắc Vũ Hạo vô cùng kinh hãi, lòng hắn giống như có một viên Hồn Đạo Pháo cấp chín bùng nổ vậy.

Mục lão nói tiếp:

- Thật ra con giấu rất giỏi. Nhất là kỹ năng Mô Phỏng của vũ hồn Linh mâu, nó chẳng những che giấu được cấp bậc của Hồn Hoàn thứ nhất của vũ hồn Băng Bích Hạt mà còn làm ta không cảm nhận được rõ ràng. Có thể người khác sẽ không nhận ra, nhưng ta thì lại không, con có biết tại sao không?

Hoắc Vũ Hạo không dám hé răng nói bất cứ lời nào, giờ phút này, hắn cực kỳ sợ hãi. Thiên Mộng và Băng Đế chính là bí mật quan trọng nhất của hắn.

Mục lão giống như đang lầm bầm tự nói với bản thân mình.

- Cũng chính vì khi con sử dụng hồn kỹ lĩnh vực ta mới chắc chắn được cấp bậc Hồn Hoàn kia. Lão phu cũng có kỹ năng lĩnh vực giống như con, mà kỹ năng này trừ một vài trường hợp đặc biệt hiếm thấy, còn lại, đều chỉ xuất hiện từ Hồn Hoàn mười vạn năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.