Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Minh Đức đường.
Trong một sảnh đường rộng lớn, được trang hoàng bằng các vật trang trí kim loại, với màu vàng nhạt làm chủ đạo. Căn phòng này không quá xa hoa, nhưng tấm biển màu vàng treo trên cao viết ba chữ Minh Đức Đường lại mang đầy cảm giác uy hiếp.
- Đứng lên đi.
Trên chiếc ghế ngọc giữa đại sảnh, một người đàn ông trung niên tuổi khoảng 40 đang ngồi, người này dáng người không cao lắm nhưng khá to con. Dùng từ đơn giản hơn để dễ hình dung chính là ục ịch, vừa mập vừa lùn.
Thân hình mập lùn của hắn rõ ràng không hợp để tóc dài, nhưng hắn lại có một mái tóc dài màu nâu đỏ, bù xù phía sau ót, che đi chiếc cổ béo núc ních.
Trước mặt hắn, là một bóng người đang quỳ rạp dưới đất, người kia vừa nghe thấy câu lệnh lập tức đứng lên như được đại xá.
- Đường chủ, lần này ta dẫn đội không mang được chiến thắng trở về, xin người trách phát.
Khi người kia đứng lên mới có thể thấy rõ dung mạo, hóa ra chính là vị sư phụ đã dẫn đội học viên Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Chẳng qua lúc này vẻ mặt hắn lại đầy sự sợ hãi giống như nỗi lo lắng trong lòng đã dâng đến cực điểm vậy.
Theo xưng hô của hắn có thể thấy người trung niên kia là Đường chủ Minh Đức đường tiếng tăm lừng lẫy, cũng chính là ông nội của Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, nhưng theo diện mạo kia, dĩ nhiên không thể nhìn ra được tuổi tác của lão.
- Ngươi cũng không có làm gì sai, nhiều khi có những chuyện chắc chắn rồi cũng có thể vuột khỏi tầm tay. Hơn nữa, lần này tuy chết mấy người nhưng thu hoạch của các ngươi cũng không nhỏ. Còn Thẩm Phán Chi Kiếm cứ để đấy, ta sẽ đích thân đến học viện Sử Lai Khắc đòi lại, không thể để nó rơi vào tay bọn họ được. Kết quả của cuộc thi lần này đối với người khác có lẽ là một sự thất vọng nhưng với lão phu lại chẳng đáng là gì, chúng ta muốn thắng học viện Sử Lai Khắc chỉ là vấn đề thời gian.
Đường chủ Minh Đức đường càng khoan dung lại càng khiến sư phụ dẫn đội khiếp sợ, theo những gì hắn biết, tính tình của vị Đường chủ này vốn không phải như thế. Hắn ngẩng đầu lên nhìn liền thấy vẻ mặt tươi cười bình thản của vị Đường chủ mập mạp, dường như không hề có chút giận dữ nào.
- Cám ơn Đường chủ.
Vị lão sư dẫn đội mãi đến lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Vị Đường chủ Minh Đức đường dường như đang có tâm trạng rất tốt, lão nói:
- Ngươi có biết lần này thu hoạch lớn nhất của chúng ta là gì không?
Sư phụ dẫn đội đáp với vẻ thăm dò:
- Là… cái phôi thai hồn thú mười vạn năm?
Đường chủ Minh Đức đường lắc đầu nói:
- Không, cái kia tuy đúng là có thu hoạch nhưng chúng ta cũng phải bỏ ra một số tiền lớn, chỉ có thể xem như huề vốn. Đương nhiên, nó rơi vào tay chúng ta sẽ khác xa so với rơi vào tay người khác. Tuy vậy, nói thế nào nó cũng sẽ mang đến cho chúng ta không ít phiền phức.
- Đến nay đã có ít nhất ba nhóm người lén vào Minh Đức đường của chúng ta để trộm nó đi. Đây là đạo lý của người mang ngọc quý. Hơn nữa, cái thứ gọi là Phong Thần đài khá là đáng tìm hiểu, nó là Hồn Đạo Khí cấp Chín dĩ nhiên phải cần một Hồn Đạo Sư cấp chín mới có thể chế tạo ra được. Ta thật tò mò không biết người nào của đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta đã bán thứ này cho đế quốc Tinh La mà lại không phải giao cho Minh Đức đường.
Khi vị Đường chủ kia nói đến câu cuối cùng, ánh mắt liền lóe lên sát khí khiến vị sư phụ dẫn đội sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
- Tiếp tục đoán.
Đường chủ Minh Đức đường bình thản nói.
- Cái này…
Trên trán vị sư phụ dẫn đội đã lấm tấm mồ hôi.
- Là thông tin của những học viên của học viện Sử Lai Khắc…
Đường chủ nói:
- Đây chỉ tính là một phần thôi. Ba Vũ Hồn Song Sinh, học viện Sử Lai Khắc thật là nhiều người tài, còn có cả một người có Vũ Hồn Cực Hạn nữa. Học viện Sử Lai Khắc vốn đã đồng ý tiến hành trao đổi đệ tử với chúng ta nhưng hôm qua lại gửi tin đến bảo vì học viện Sử Lai Khắc có chút vấn đề nên chuyện trao đổi học tập tạm thời dời lại, còn dời bao lâu thì để bọn họ nghiên cứu rồi quyết định sau. Xem ra bọn họ sợ chúng ta ra tay với học viên của bọn họ. Không thể không thừa nhận về phương diện tìm nhân tài, không ai có thể hơn học viện Sử Lai Khắc. Đúng là tin tức này hữu dụng nhưng tiếc là không phải thành quả lớn nhất của các ngươi.
Sư phụ dẫn đội mờ mịt nhìn vị Đường chủ với vẻ khó hiểu.
Đường chủ Minh Đức Đường từ từ đứng lên, lão cao chưa đến một thước năm nhưng vòng eo còn muốn to hơn chiều cao của lão nữa, lão chắp tay trước ngực, trên trường bào màu đen có hoa văn tơ vàng che ngang bụng lão.
Lão từ từ bước đến trước mặt vị lão sư dẫn đội, đột nhiên giơ chân đá vị lão sư kia khiến hắn ngã lăn ra đất.
- Sở dĩ bổn Đường chủ không giết ngươi cũng vì khi kết thúc trận đấu, ngươi còn biết lo đến an nguy của hai đứa Tiếu Mộng. Cũng nhờ thế bọn nó mới hiểu ra vấn đề, vừa về đến đã chủ động xin đi bế quan. Đây là thu hoạch lớn nhất của các ngươi. Cút ngay, lăn ra ngoài cho ta. Ít nhất trong mấy tháng tới đừng có xuất hiện trước mặt ta, nếu không để ta nhớ đến mấy đứa nhỏ đã chết thì ta lại không kềm được mà cho ngươi chôn cùng bọn chúng.
- Dạ… dạ….
Vị lão sư dẫn đội bị mắng trái lại không hề tức giận, hắn biết rốt cuộc mình đã giữ được cái mạng. Hắn căn bản không dám đứng dậy mà cứ thế nằm rạp dưới mặt đất rồi thật sự lăn ra ngoài.
Đường chủ Minh Đức Đường nhìn tên lão sư dẫn đội kia đã lăn ra ngoài, khẽ nhíu mày lẩm bẩm: “Ngay cả Thao Thiết Đấu La cũng tự mình đến bảo vệ à. Được lắm, năm năm nữa, kỳ Đấu Hồn Đại Tái kế tiếp, ta sẽ chống mắt lên mà nhìn, Thao Thiết ngươi còn có thể áp chế Thiềm Thừ ta đây không. Hừ!”
Nói xong câu đó, lão liền xoay người đi sâu vào trong, xuyên qua đại sảnh, đến ngay trước vách tường được làm bằng kim loại có chạm trổ điêu khắc tỉ mỉ thì dừng lại, kế đến, ở vị trí ngay ngực lão bay ra một ký hiệu màu vàng kỳ dị, ký hiệu đó khẽ chạm vào mặt ngoài của vách tường.
Nhất thời, cả vách tường như sống dậy, một tiếng “tách” thật nhỏ vang lên, sau đó xuất hiện dao động năng lượng cực kỳ mãnh liệt, rồi vách tường biến mất, vị Đường chủ kia nhìn mọi chuyện diễn ra với vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng.
Lão ngẩng đầu sải bước trong, khi lão bước qua thì vách tường kia cũng xuất hiện và khép lại.
Mười phút sau, Đường chủ Minh Đức Đường đã bước vào một phòng kín không có cửa sổ.
Căn phòng này cũng được làm bằng kim loại như những căn phòng khác.
Bất kể là trần nhà hay bốn vách tường, tất cả đều được làm bằng kim loại có điêu khắc hình thù khác nhau.
Nếu có vị Hồn Đạo Sư nào ở đây nhất định sẽ nhận ra phía trên mặt ngoài các vách tường ấy đều điêu khắc các trận pháp thường dùng ở hạt nhân, mà các trận pháp này chẳng những phức tạp còn mang đến một cảm giác áp bức rất khó chịu.
Trong căn phòng có một cái cột sắt hình vuông dựng đứng, cột sắt này cao chừng năm thước, bên trên có đặt một vật gì đó.
Khi bước đến gần sẽ thấy vật kia là một chiếc hộp bằng gỗ, có khảm ít nhất một trăm khỏa bảo thạch, bên ngoài mặt gỗ có một dòng khí lờ mờ dao động rất yếu.
Dòng khi ấy có màu trắng, nhẹ nhàng như làn sương mù, nó ẩn ẩn hiện hiện không theo quy luật nào, nên rất khó có thể quan sát rõ bằng mắt thường, và đấy cũng là điểm thần kỳ đặc biệt của nó.
Mà dòng khí ấy tuy yếu ớt nhưng lại không bay rời rạc, bề ngoài nó có vẻ như di chuyển khắp nơi nhưng thực ra lại chỉ tập trung vào việc thoát khỏi vòng vây này. Còn bên trong chiếc hộp gỗ kia là một vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt, có sự bao phủ của nó nên thứ bên trong mới không thể chạy thoát được.
Đúng vậy, chiếc hộp gỗ này chính là vật phẩm đắt tiền nhất của buổi đấu gia cao cấp lần trước ở phòng đấu giá Tinh Quang, còn vật bị phong ấn bên trong, theo thông tin đấu giá, nó chính là một cái phôi thai của Hồn Thú mười vạn năm.
Đường chủ Minh Đức đường lặng lẽ đứng nhìn Phong Thần đài, không hiểu tại sao lão lại lên tiếng nói chuyện với một cái phôi thai hồn thú mười vạn năm đã bị phong ấn.
- Ta có thể cảm nhận được ngươi rất mạnh. Thông qua các thí nghiệm mà ta đã làm, ta đã chứng minh được suy đoán của mình, ngươi không phải là một con hồn thú mười vạn năm bình thường. Nếu có người dám liều lĩnh hấp thu ngươi để biến ngươi thành Hồn Hoàn hay Hồn Cốt thì nhất định sẽ chết rất khó coi. Bởi vì, ta cảm nhận được, ngay cả cường giả bậc Phong Hào Đấu La muốn hấp thụ năng lượng của ngươi, e cũng là chuyện không thể, thậm chí còn có thể bị ngươi cắn trả trở lại. Đúng không?
Dòng khí màu trắng kia dường như nghe được những lời vị Đường chủ kia nói vì bỗng nhiên nó lại trở nên yên tĩnh không còn di chuyển khắp nơi nữa. Lúc này có thể thấy rõ, bên trong làn sương mù màu trắng kia ẩn hiện một hình hài trẻ con giống hệt con người.
- Cho nên, ta tin chắc phán đoán của mình là chính xác.
Đường chủ Minh Đức đường cười nói:
- Ta biết rõ phòng đấu giá Tinh Quang kia là của đế quốc Tinh La. Đám người hoàng thất Tinh La dám lấy ngươi ra đấu giá đơn giản chỉ muốn mang đến phiền phức cho ta, khiến bổn đường phủ phải bôn ba đi tìm gã Hồn Đạo Sư cấp chín mà bọn họ nhắc đến. Đồng thời còn để bọn ta trở thành người mang ngọc bị khắp nơi rình mò. Nhưng bọn họ đã sai. Bọn họ làm thế ngược lại còn mang đến cho ta một cơ hội thanh lọc lại đệ tử của Minh Đức đường, Minh Đức đường chúng ta nào phải nơi tầm thường, đúng không?
- Nhưng nói đến sai lầm, sai lầm lớn nhất của đám người đế quốc Tinh La chính là không nhìn ra được thực lực thật sự của ngươi. Cho nên, lần này người được lợi là bổn đường chủ đây mới đúng. Ngươi căn bản không phải là một hồn thú mười vạn năm bình thường, mà là một con hồn thú chưa kịp đột phá cổ bình, và tu vi ít nhất đã đến 19999 năm, đúng không? Thậm chí ngươi còn không phải là lần đầu tiên đánh vào cổ bình này, nhưng kết quả cuối cùng vẫn thất bại. Thật lòng ta rất tò mò, theo hiểu biết của nhân loại chúng ta, hồn thú chỉ có một cơ hội lựa chọn trùng tu thành con người ở thời điểm tu vi đạt mười vạn năm. Nhưng tại sao ngươi không đột phá cổ bình thành công lại thành cái dạng này?
- Yên tâm đi, ngươi ở chỗ của ta, ngươi nhất định sẽ có chỗ để dùng. Ta sẽ từ từ nghiên cứu ngươi, bức một phần năng lượng của ngươi ra khỏi cơ thệ. Như thế mới không để lãng phí phần năng lượng đã gần đến bậc 20 vạn năm của ngươi. Chuyện này đúng là quá tốt, nói không chừng ta còn có cách giúp ngươi phá tan cổ bình, một bước trở thành Siêu Cấp Hồn Thú, sau đó lại bức năng lượng của ngươi ra. Đối với Hồn Sư bình thường, muốn hấp thu năng lượng của ngươi e là rất khó nhưng với bổn đường chủ lại khác. Thật đáng tiếc, Bổn đường chủ đã đủ chín Hồn Hoàn, cho nên chỉ còn cách đem ngươi tặng cho tiểu thiên tài, cháu nội của ta thôi. Sau này chúng ta vẫn sẽ là người một nhà.
Đường chủ Minh Đức đường nói những lời vô cùng tàn nhẫn với một giọng điệu hết sức hòa ái hệt như nói chuyện với con cháu trong gia đình.
Phụt.
Màn sương mù màu trắng tức thì liền bùng nổ, va chạm vào Phong Thần đài, trong Tinh Thần Hải của Đường chủ Minh Đức đường dường như vang lên một tiếng thét vô cùng chói tai.
Đường chủ Minh Đức đường mỉm cười, mặt không đổi sắc nói:
- Thật ra ngươi nên cảm thấy may mắn, vì trên đời này, vật đáng lọt vào mắt bổn đường chủ đây cực kỳ hiếm thấy. Ngươi có biết làm con người, đau khổ nhất là gì không? Chính là không tìm thấy cảm giác hạnh phúc. Nhưng lúc này, khi vừa gặp ngươi, ta đã tìm lại được cảm giác ấy, hơn nữa ta còn tin chắc cảm giác kia sẽ còn theo ta một khoảng thời gian không ngắn.
***
Học viện Sử Lai Khắc – Cổng chính.
Lúc này trời đã là giữa trưa, vẫn còn đang trong giờ học nên ở cổng học viện Sử Lai Khắc có phần vắng vẻ. Mà các người buôn bán hàng rong bình thường hay bày sạp ở đây, hôm nay cũng không thấy đâu.
Trước cánh cổng thật lớn chỉ có năm bóng người.
Đứng đầu dĩ nhiên là viện trưởng hệ Vũ Hồn của học viện Sử Lai Khắc – Ngôn Thiểu Triết và viện trưởng hệ Hồn Đạo – Tiên Lâm Nhi.
Phía sau bọn họ theo thứ tự lần lượt là phó viện trưởng hệ Vũ Hồn – Thái Mị Nhi, phó viện trưởng hệ Hồn Đạo – Tiền Đa Đa, người cuối cùng là sư phụ của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu – Phàm Vũ.
Bốn viện trưởng đều có mặt, cộng thêm một người đã gần như xác định là phó viện trưởng hệ Hồn Đạo – Phàm Vũ, đội hình này tuy không đông đảo nhưng lại bừng bừng khí thế.
Cả năm người đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, im lặng chờ đợi.
Rốt cuộc, ở phía xa đã xuất hiện từng chấm nhỏ màu đen đen, kế đến, các chấm đỏ ấy dần dần hiện ra rõ ràng, rồi từ từ hạ xuống ngay trước mặt bọn họ.
- Mọi người đã trở về.
Ngôn Thiểu Triết tươi cười nói.
Tiên Lâm Nhi cũng đã muốn bước nhanh về trước.
- Rốt cuộc cũng đã về.
Lúc này ánh mắt của cô đầy vẻ phấn khích, hoàn toàn khác hẳn vẻ sẵn sàng đối chọi gay gắt với Ngôn Thiểu Triết của bình thường.
Đúng vậy, năm người bọn họ đang chờ ở đây chính là nghênh đón sự trở về của những anh hùng của học viện Sử Lai Khắc.
Từng bóng người nhẹ nhàng tiếp đất. Đập vào mắt bọn họ dĩ nhiên là hình ảnh lôi thôi lết thết của Huyền lão, Huyền lão vung tay một cái, hai cái cáng cứu thương liền xuất hiện.
Trên cáng là Từ Tam Thạch đang hôn mê bất tỉnh và Giang Nam Nam vừa tỉnh dậy. Cô nhìn năm chữ học viện Sử Lai Khắc trên tấm bảng trước cổng lớn mà mắt rưng rưng lệ.
Dù chỉ mới rời trường chưa được hai tháng, nhưng bọn họ đã phải trải qua nhiều, rất nhiều chuyện.
Bối Bối và Đái Thược Hành đỡ lấy cáng của Từ Tam Thạch, còn ở phía sau là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng nhanh chóng đỡ lấy cáng của Giang Nam Nam. Bọn họ ai cũng đỏ hoe hai mắt, tâm trạng vô cùng kích động. Nhất là mấy đệ tử nhỏ tuổi, khóe mắt đã ướt đẫm hết cả rồi.
Những gian khổ mà bọn họ phải cố gắng vượt qua đều vì bảo vệ vinh quang của học viện Sử Lai Khắc, giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã trở về đến trường của mình, đã trông thấy cánh cổng trường vô cùng thân quen kia.
- Các con, hoan nghênh đã trở về nhà.
Năm người kia nhanh chóng bước nhanh đến, cả năm người hành lễ với Huyền lão sau đó bước nhanh đến chào đón chiến đội Sử Lai Khắc.
Ngôn Thiểu Triết và Thái Mị Nhi còn có thể miễn cưỡng khống chế được cảm xúc. Nhưng Phàm Vũ đứng phía sau đã không kềm được mà chạy đến kéo lấy Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu ra, sau đó nhìn cả hai một lượt từ trên đến dưới, mãi đến khi chắc chắn cả hai không có thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hòa Thái Đầu nghẹn ngào nói:
- Sư phụ, chúng con đã không làm ngài phải xấu hổ, không làm Sử Lai Khắc phải mất mặt.
Phàm Vũ nhìn hắn, rồi nhìn Hoắc Vũ Hạo đã rưng rưng nước mắt, sau đó ôm chầm lấy cả hai nói:
- Hai con chưa từng làm sư phụ phải xấu hổ, sư phụ chỉ mong hai con có thể bình an trở về.
Những tháng ngày qua có thể nói là những ngày cực kỳ kinh khủng đối với Phàm Vũ, theo lý hắn không được xuất hiện ở đây dù sao hắn cũng không phải là Phó viện trưởng thật sự.
Nhưng từ lúc những thành viên chính thức bị thương trở về, lòng Phàm Vũ không phút giây nào được bình yên. Nhất là khi Mục lão quyết định để đội dự bị hợp với những thành viên chính thức còn lại cùng ra thi đấu thì lòng hắn lại càng không yên. Hắn biết cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái ấy không phải là một sàn đấu an toàn, gần như bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện thương vong.
Tổng cộng hắn chỉ có hai đệ tử đích truyền, mà hắn và Chu Y đến nay cũng chưa có con, nên hắn đã sớm xem Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo như con ruột của mình. Hắn từng mấy lần định lén đi đến thành Tinh La nhưng đều bị Tiền Đa Đa ngăn cản.
Lúc này thấy hai đệ tử ngoan của mình bình an trở về, Phàm Vũ làm sao lại không vui mừng đây? Nhất thời, con người bình thường nổi tiếng cứng rắn như sắt như đá lại không kềm được mà xúc động rơi lệ.
Bốn vị viện trưởng chào đón mọi người xong liền đích thân dẫn cả nhóm bọn họ trở về học viện. Bên bờ hồ Hải Thần lúc này đã có sẵn một chiếc thuyền nhỏ chờ mọi người rồi.
Mọi người trông thấy thế đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn các vị viện trưởng với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:
- Các con đã vì học viện trả giá nhiều như vậy, cuối cùng còn giành được giải quán quân ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nên học viện đã quyết định viết lại mọi chuyện vào lịch sử học viện. Hơn nữa thông qua hội nghị của Hải Thần các, phần thưởng của các con sẽ được phát ở Hải Thần các của đảo Hải Thần.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không biết Hải Thần các là nơi nào nhưng Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần lại biết rất rõ nên còn giật mình hơn cả ban nãy.
Hải Thần các chẳng những là nơi thảo luận các vấn đề cao cấp nhất của học viện mà đồng thời còn là một bảo khố thật sự của học viện Sử Lai Khắc, tất cả những bí mật của học viện đều được cất giấu tại đây. Bình thường, trừ các trưởng lão và bốn viện trưởng, không ai có tư cách tiến vào. Có thể vào Hải Thần các chính là một vinh dự vô cùng lớn lao. Ít nhất từ trước đến nay, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần đều chưa từng nghe thấy chuyện có học viên từng đến nơi đấy. Cho dù là các học trưởng từng đạt quán quân trước đây cũng vậy.
Mọi người lần lượt bước lên thuyền. Ngôn Thiểu Triết tự đến kiểm tra thương thế của Từ Tam Thạch, sau đó còn đề nghị sẽ giữ hắn và Giang Nam Nam ở lại chữa thương ở đảo Hải Thần.
Hoắc Vũ Hạo tuy đã từng nghe các học trưởng nhắc đến Hải Thần các nhưng nói chính xác, hắn cũng chỉ biết mỗi cái tên mà thôi, hôm nay được đến đảo Hải Thần, tâm trạng hắn dĩ nhiên là vô cùng hưng phấn rồi. Trên đảo Hải Thân là nơi học tập của các đệ tử nội viện học viện Sử Lai Khắc nổi danh mạnh mẽ trong giới Hồn Sư trên đại lục.
Với tuổi tác hiện nay của hắn, Vương Đông và Tiêu Tiêu mà có thể đặt chân đến đảo Hải Thần có thể nói là vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ rồi.
Hồ Hải Thần có diện tích rất lớn, so với những vùng còn trống ở bên ngoài học viện Sử Lai Khắc còn muốn rộng hơn. Thuyền đi suốt mười lăm phút, xuyên qua màn hơi nước ẩm ướt mới dần dần thấy rõ bóng dáng một tòa thành ở giữa đảo.
Đảo Hải Thần chỉ rộng trên dưới 2 km vuông, mặt ngoài chẳng có gì ngoài một tòa núi nhỏ được ghép lại từ những đình lầu khác nhau. Nơi này bình thường đều ẩn mình phía sau làn sương mù nên khi hiện ra trước mặt những đệ tử ngoại viện không khỏi làm bọn họ chấn động.
Tuy mọi thứ đều xa lạ với bọn họ, nhưng bọn họ đều biết, trước mặt bọn họ chính là những thứ có thật trong truyền thuyết mà bất cứ ai nghe thấy cũng phải ngưỡng mộ.
Ngôn Thiểu Triết không gọi người đỡ Từ Tam Thạch đi nghỉ ngơi mà dẫn cả nhóm đi dọc theo một phiến đá nhỏ vào vùng đất thật sâu trong lòng đảo Hải Thần.
Cuộc sống trên đảo Hải Thần vô cùng tĩnh lặng, dường như ở đây không có ai sinh sống vậy. Tất cả đều yên ả, an nhàn, phản phất như chốn thế ngoại đào nguyên. Ẩn sau các thảm thực vật vô cùng phong phú là các tòa lầu các cô cùng nhã nhặn. Tuy đây chỉ là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo đến đây nhưng hắn đã lập tức thấy thích nơi này rồi.
Cây cối sinh trưởng ở đây đều có ít nhất một ngàn năm tuổi, có những cây cổ thụ cao đến hơn trăm mét, phía trên con đường mòn là những táng cây um tùm xum xuê nên không khí hết sức tươi mát.
Lát sau, cả nhóm đã đi hết con đường đến gần vị trí đỉnh núi rồi, lúc này, một tòa lầu các cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là một tòa nhà màu nâu có ba tầng theo phong cách cổ xưa nhuốm màu tang thương. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những trụ gỗ làm nên tòa nhà này đã sáng bóng lên rồi.
Tòa lầu này tuy nói có ba tầng nhưng cũng chỉ cao khoảng mười thước, không hề có cảm giác rộng rãi và hùng vĩ. Nhưng vừa bước vào tầng đầu tiên, đập vào mắt bọn họ là một tấm biển nhỏ thiếp vàng, viết ba chữ biểu thị thân phận của nó, Hải Thần Các.
Mọi người vừa thấy ba chữ này, bầu không khí liền trở nên hết sức trang nghiêm. Theo khoảng cách bọn họ nhìn từ bên ngoài, Hải Thần các ở ngay tại đỉnh núi cao, đồng thời cũng là vị trí trung tâm của đảo Hải Thần.
Ngôn Thiểu Triết dừng bước trước cửa Hải Thần các, mỉm cười nhìn chiến đội Sử Lai Khắc nói:
- Sở dĩ ta không cho người đưa Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam đi nghỉ ngơi cũng vì muốn hai người bọn họ cũng có cơ hội bước vào Hải Thần các này.
Sau khi giải thích xong, lão liền xoay người đối diện với cửa vào Hải Thần các, khom người hành lễ, nói:
- Lão sư, mọi người đã trở về.
Những người ở đây vừa nghe thấy hai chữ lão sư đều cực kỳ chấn động, ngay cả các đệ tử nội viện là Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần cũng không ngoại lệ.
Ngôn Thiểu Triết thân là viện trưởng hệ Vũ Hồn, trong lòng các đệ tử, địa vị của lão có thể nói là cực kỳ cao quý. Dù là Huyền lão, vì chức vụ không giống nên trong mắt các đệ tử, lão không quan trọng bằng vị Ngôn viện trưởng này. Cho nên, bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, lão sư của Ngôn viện trưởng vẫn còn sống trên đời này.
- Tất cả vào đi.
Một giọng nói già nua chợt vang lên, ngay sau đó liền xuất hiện một màn vô cùng chấn động.
Tòa Hải Thần các ba tầng trước mặt bọn họ bỗng nhiên sáng bừng lên, cả tòa lầu hóa thành một màu vàng rực rỡ hệt như được làm từ vàng ròng vậy.
Quầng sáng màu vàng trông rất nồng đậm nhưng lại nhẹ nhàng trôi nổi, bao phủ lấy tất cả mọi người. Một luồng hơi thở ấm áp chứa đầy khí tức quang minh lặng lẽ xoa dịu cơ thể từng người, cảm giác mệt mỏi vì phải di chuyển một đoạn đường dài thoáng cái đã biến mất. Ngay cả Từ Tam Thạch đang hôn mê sâu cũng run rẩy từ từ tỉnh dậy.
Trong tất cả mọi người, người cảm nhận được rõ ràng nhất phải kể đến Vương Đông, từ người Vương Đông bỗng tỏa ra một luồng khí màu vàng nhạt, nó hòa quyện lấy quầng sáng màu vàng đã bao phủ lấy cơ thể hắn rồi đồng thời lóe lên ánh kim, đặc biệt nhất là cánh tay trái của hắn, lúc này nó trông vô cùng rực rỡ. Chỉ đơn thuần là một màu vàng thôi nhưng lại mang đến cảm giác tươi đẹp một cách kỳ lạ.
Lúc này đắm chìm trong quầng sáng màu vàng kim ấy không chỉ có các thành viên của chiến đội Sử Lai Khắc mà cả Vương Ngôn cũng đã theo phản xạ mà nhắm mắt lại. Còn bốn vị viện trưởng kia đều từ tốn bước vào Hải Thần các, hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ quầng sáng kia.
Ánh mắt Bối Bối bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ, hắn mơ hồ nhìn thấy hồn lực trong cơ thể không ngừng phóng ra, từng tia lôi điện màu xanh tím như ẩn như hiền hòa mình vào quầng sáng đang bao phủ quanh cơ thể, dường như văng vẳng bên tai hắn còn có tiếng rồng ngâm thật khẽ.
Mỗi người ở đây tuy đều đã nhắm mắt nhưng đều cảm nhận được những chuyện không giống nhau. Phản ứng của Hoắc Vũ Hạo mặc dù không rõ rệt như Vương Đông nhưng đối với hắn, đây đã là một chấn động không nhỏ rồi.
Bầu không khí dường như được tiếp thêm luồng sức sống mới, sinh lực hết sức đậm đà, ba cường giả đang ngủ say trong Tinh Thần Hải của hắn cũng vì thế mà đồng loạt thức tỉnh. Nhưng hôm nay đặc biệt kỳ lạ, ba người đều đã tỉnh nhưng hoàn toàn không lên tiếng nói chuyện với hắn, thậm chí Y Lai Khắc Tư chỉ dám truyền cho hắn một câu duy nhất, nói cho hắn biết, chủ nhân của hơi thở quang minh này cực kỳ mạnh mẽ, tu vi có thể gần bằng với lão ngày trước. Lão, Thiên Mộng và Băng Đế nhất định phải cố gắng ẩn mình, nếu không việc ba người bọn họ ở trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo có thể sẽ bị người kia phát hiện ra.
“Chẳng lẽ học viện Sử Lai Khắc còn có người mạnh hơn Huyền lão sao?” Hoắc Vũ Hạo tự hỏi bản thân, trước đây hắn cứ ngỡ Huyền lão và các vị viện trưởng đã là cường giả mạnh nhất rồi. Nhưng hiện giờ hắn nhận ra, thực lực học viện không chỉ đơn giản như vậy, mà người kia còn là lão sư của Ngôn viện trưởng nữa.
Có điều, tích tắc sau hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong hơi thở quang minh nồng đậm kia, hoàn toàn không còn suy nghĩ những chuyện linh tinh nữa.
Huyền Thiên Công lặng lẽ vận chuyển, sau mỗi chu kỳ hắn lại kinh ngạc phát hiện, không ngờ tu vi của mình lại có thể tăng nhanh đến vậy.
Tất cả cũng nhờ công dụng từ Sinh Linh Kim, kinh mạch của hắn đã được mở rộng nhiều lắm, nhất là Sinh Mệnh lực lúc nào cũng dồi dào. Khi hắn đang đắm chìm vào hơi thở sinh mệnh, Sinh Linh Nhãn trên trán hắn cũng không kềm được mà ngứa ngáy, bắt đầu len lén hấp thu khí tức sinh mệnh.
Hồn Lực hòa vào Huyền Thiên Công, vui mừng sung sướng vận chuyển, sinh khí hết sức nồng đậm trong không khí giống như vừa di chuyển vào cơ thể hắn đã trực tiếp chuyển thành hồn lực, nên hồn lực của hắn từ giữa cấp 28 vèo một cái đánh thẳng vào cấp 29.
Dường như chỉ khoảng một phút cũng có thể là cả một thế kỷ, hơi thở quang minh dần dần biến mất. Mọi người từ từ tỉnh táo lại.
Người tỉnh dậy đầu tiên dĩ nhiên là người có tu vi mạnh nhất ở đây, Đái Thược Hành, gương mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng xen lẫn sợ hãi, tu vi đến cấp bậc như hắn hiện nay thì tốc độ hồn lực tăng lên có thể nói là cực kỳ cực kỳ chậm, muốn làm nó tăng lên là chuyện vô cùng khó khăn. Vậy mà chỉ trong tích tắc vừa rồi, hắn cảm nhận được hồn lực của mình tăng lên không ít, càng quan trọng hơn, hồn lực của hắn dường như vừa được tinh lọc càng thêm tinh thuần. Như thế này so ra nó còn quan trọng hơn cả việc tu vi tăng lên nữa.
Sở dĩ Hoắc Vũ Hạo không cảm nhận được cảm giác ấy cũng vì hồn lực của hắn đã được tinh lọc quá nhiều lần, nhất là lần sau cùng từ Sinh Linh Kim, nên lúc này, khí tức quang minh đi vào cơ thể hắn chỉ có tác dụng duy nhất là gia tăng hồn lực.
Sau Đái Thược Hành là Lăng Lạc Thần, lát sau mới đến mấy người Bối Bối. Lúc này Từ Tam Thạch sau khi tỉnh táo lại, gương mặt cũng tốt hơn rất nhiều, giống như sinh lực bị tiêu hao đều đã được bổ sung lại vậy. Hắn ngẩn ngơ nhìn quầng sáng màu vàng kim đang từ từ biến mất, lẩm bẩm:
- Ta đang ở đâu thế này?
Thương thế Giang Nam Nam vốn đã khôi phục không ít, sau khi được quầng sáng màu vàng kim chiếu xuống lại càng tốt hơn. Cô chủ động ngồi xuống cạnh băng ca của Từ Tam Thạch, ghé tai giải thích với hắn vài câu.
Từ Tam Thạch vừa nhìn thấy cô lập tức hỏi:
- Nam Nam, muội không sao chứ?
Giang Nam Nam khẽ lắc đầu, gương mặt đang tươi cười của cô bỗng thoáng có chút phức tạp.
- Đi thôi, chúng ta vào trước nói sau.
Bối Bối đỡ Từ Tam Thạch dậy, từ tốn nói.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng đã thanh tỉnh, hắn giật mình phát hiện hồn lực của mình đã đến cấp 29, mà nhìn sắc trời bên ngoài, rõ ràng mọi chuyện chỉ vừa mới đây thôi.
Rốt cuộc đấy là luồng năng lượng gì? Luồng khí tức quang minh đấy chứa đầy Sinh Mệnh lực, đây mới thật sự là thực lực của một cường giả đỉnh cấp sao?
Vương Đông là người tỉnh dậy sau cùng, Hoắc Vũ Hạo không cần hỏi nhiều, hắn chỉ cần nhìn cũng đã biết người bạn của mình đạt được lợi ích không nhỏ, mà cánh tay trái của hắn đang phát ra ánh sáng màu vàng sậm cũng không vì hắn tỉnh dậy mà nhanh chóng biến mất.
Sau khi tất cả đã tỉnh dậy, mọi người mới nối đuôi bước vào Hải Thần các. Sau khi được ánh sáng màu vàng tẩy rửa, tòa lầu trước mặt trong mắt bọn họ lại càng thêm nguy nga, thậm chí còn có chút sùng bái từ tận đáy lòng.
Mọi thứ trong tầng một của Hải Thần các đều theo phong cách cổ xưa, bất cứ vật dụng trang trí nào cũng đều được làm từ loại gỗ kỳ lạ xây nên tòa Hải Thần các này.
Ở giữa đại sảnh có một cái bàn dài thật lớn, bốn vị viện trưởng đã ngồi vào vị trí của mình, Phàm Vũ đứng sau Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa, hiển nhiên ở đây không có chỗ ngồi dành cho hắn rồi. Trừ bốn người kia ra, lúc này trong phòng còn có thêm vài người nữa, Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên không biết những người này là ai, nhưng thân là đệ tử nội viện, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần đã nhận ra được vài vị trong số đó.
Mấy người Hoắc Vũ Hạo đứng im trước bàn dài, lòng cực kỳ hồi hộp lo lắng, xen lẫn vào đấy là một chút vui mừng và hưng phấn. Đây là Hải Thần các, những người trước mặt đều là nhân vật đứng đầu học viện Sử Lai Khắc, chỉ cần nhìn vị trí ngồi của bốn vị viện trưởng là hiểu rõ, ngay cả bọn họ cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng thôi.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:
- Hoan nghênh các con đã trở về. Bất kể các con đã nghe nói đến hay chưa, ta cũng sẽ giải thích cho các con nghe một lần. Hải Thần các là khu vực cao cấp nhất của học viện Sử Lai Khắc. Những người ở đây, trừ bốn viện trưởng ra, những người còn lại đều là trưởng lão của học viện, họ là những người đã có những cống hiến cực kỳ lớn và quan trọng cho học viện chúng ta.
- Lần này, các con với đội hình không trọn vẹn vẫn có thể giành được chức quán quân ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, cụ thể thế nào ta cũng đã biết rõ. Hôm nay gọi các con đến đây cũng chính là muốn công bố phần thưởng và tâm ý của học viện dành cho các con. Hi vọng sau này các con vẫn tiếp tục cố gắng, không vì thành tích trước mắt mà trở nên kiêu ngạo.
Cả nhóm vội vàng khom người hành lễ với các vị trưởng lão, Ngôn Thiểu Triết cũng chỉ giới thiệu sơ lược chứ không chi tiết từng vị trưởng lão có mặt ở đây.
Đây không phải vì lão quên, mà Hải Thần các có quy tắc của riêng nó. Đưa cả nhóm Hoắc Vũ Hạo đến đây đã là ngoại lệ quá lớn rồi, dù nói thế nào, Hải Thần các chính là nơi chứa đựng tất cả bí mật của học viện Sử Lai Khắc. Trừ các thành viên của Hải Thần các, không còn một người nào biết rõ mọi chuyện ở đây nữa cả.
- Kế đến, ta sẽ công bố phần thưởng… Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần.
Ngôn Thiểu Triết trầm giọng.
- Có đệ tử.
Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần cung kính hành lễ, đồng thanh nói.
Ngôn Thiểu Triết vẫn trầm giọng, nói tiếp.
- Các ngươi và Mã Tiểu Đào, thân là đệ tử nội viện nhưng khi chấp hành nhiệm vụ của Giám Sát Giả lại không thể bảo vệ tốt đồng đội của mình, làm người chết người bị thương, hơn nữa còn ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái của học viện, đây tương đương với một lỗi nặng.
- Hả?
Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần hoàn toàn không ngờ đến kết quả này, cả hai vừa nghe xong tức thì liền cực kỳ hoảng sợ.
Ngôn Thiểu Triết nghiêm túc nói:
- Thế nào? Có ý kiến gì sao? Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành là Chiến Hồn Sư hệ Cường Công giữ nhiệm vụ tấn công chính của cả đội. Tác dụng của hệ Cường Công là gì? Chính là chống đỡ khó khăn, bảo vệ đồng đội, các ngươi làm được gì? Lăng Lạc Thần, ngươi thân là Chủ Khống, nhưng ở tình huống quyết định không phải nhờ Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Tham Trắc nhắc nhở sao? Nếu không e là lúc này các ngươi cũng không thể toàn mạng trở về. Xét theo tình huống lúc đó, các ngươi thua cũng vì khinh địch. Thân là đệ tử nội viện của học viện Sử Lai Khắc, các ngươi có thể làm việc như vậy sao? Dù là một đệ tử bình thường ở ngoài viện cũng biết đạo lý chiến đấu phải dùng toàn lực, các ngươi có làm được chuyện đó không?
Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần nghe Ngôn Thiểu Triết lớn tiếng trách mắng không khỏi cúi đầu xấu hổ, bọn họ hoàn toàn không dám phản bác lại những gì Ngôn Thiểu Triết nói, hơn nữa, lão nói hoàn toàn đúng theo sự thật.
Ngôn Thiểu Triết đã có phần hòa dịu hơn, lão nói tiếp.
- Tuy nhiên, sau đó các ngươi tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đã có những biểu hiện vô cùng xuất sắc, có thể xem đã phát huy toàn lực và trợ giúp được cho học viện rất nhiều. Phần công lao này cũng không nhỏ. Nhưng thân là đệ tử nội viện và còn là thành viên chính thức, những việc các ngươi làm vẫn chưa đủ, nên phần thưởng dĩ nhiên sẽ bớt đi một chút. Có điều, ưu khuyến bù đắp lẫn nhau, lỗi nặng lần này của các ngươi ta sẽ không viết vào hồ sơ, hi vọng sau lần này các ngươi sẽ rút ra được kinh nghiệm. Các ngươi phải nhớ kỹ, sinh mệnh rất quý giá, mất đi không thể mang về được nữa.
- Cám ơn viện trưởng.
Lúc này Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu hồ sơ ở học viện Sử Lai Khắc của bọn họ bị viết lỗi nặng thì xem như nó sẽ là vết nhơ theo bọn họ cả đời.
Đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện khác nhau chính là ở đây, bọn họ được sự bồi dưỡng lớn từ học viện, đồng thời được các giáo viên giỏi nhất giảng dạy thì dĩ nhiên, yêu cầu của học viện đối với bọn họ sẽ không bình thường như những đệ tử ngoại viện, đấy là nguyên nhân chính Ngôn Thiểu Triết quyết định phần thưởng của bọn họ ít hơn những đệ tử đội dự bị.